Chẳng mấy chốc đã tới ngày quyết chiến Hứa Xuyên, vì để nâng cao danh tiếng cho hắn, Hứa Gia thật sự là tích cực truyền tin, toàn bộ Đại Cự Thành không ai không biết, dù chỉ là trận chiến của hai võ giả cảnh giới Linh Võ Cảnh, quảng trường Thời Đại vẫn đông nghịt người, người thường cũng có, võ giả cảnh giới thấp càng nhiều, thậm chí võ giả cảnh giới cao cũng không ít, chủ yếu là người của Hứa Gia và Tiêu Gia.
“Tiêu Quân điên rồi sao? Hắn chỉ là Linh Võ Cảnh cấp ba, lại dám nhận lời khiêu chiến của võ giả Linh Võ Cảnh cấp năm, không phải cố ý làm mất mặt Tiêu Gia chúng ta sao?” Một trung niên nam nhân đứng dưới lá cờ ghi hai chữ “Tiêu Gia” lớn lên tiếng.
“Tiêu Quân dù sao cũng là cháu trai của tộc trưởng đại nhân, nếu không phải vì sinh ra không có Huyết Cương Chi Thể, có lẽ sẽ trở thành nhân vật nổi bật của thế hệ trẻ Tiêu Gia chúng ta.” Một lão giả Tiêu Gia tiếc hận thở dài.
“Tiêu Quân không phải kẻ ngốc, hơn nữa võ kỹ không phải tầm thường, mặc dù tộc trưởng không thể phá vỡ quy định mà đem đan dược tu luyện cho hắn, cha hắn Tiêu Lâm trưởng lão càng không thể, nhưng họ vẫn có thể dạy hắn võ công, thần công mà. Còn Hứa Xuyên kia, nếu không phải cha hắn dốc tài nguyên cho hắn, liệu hắn có thể đạt được cảnh giới Linh Võ Cảnh cấp năm không?” Một người khác nói.
“Gã Hứa Xuyên này là đứa con trai nhỏ của Hứa Liêu Nguyên, được cha hắn cưng chiều vô cùng, ngoài tài nguyên tu luyện ra thì càng là nhiều dốc tâm huyết truyền thụ võ công cho hắn, dù chẳng thể so với võ công Tiêu Gia chúng ta, nhưng dù sao cũng có chút danh tiếng, hơn nữa Hứa Xuyên còn hơn Tiêu Quân hai tiểu cảnh giới, đó mới là vấn đề đáng lo ngại.”
…
Một góc nào đó ở Thanh Phong Sơn, có hai người gồm một thiếu nữ áo vàng mặt hoa da phấn cùng với một thiếu niên anh tuấn đang cùng nhau so chiêu đến cuồng phong rít gào, trời đất rung chuyển, đó chính là An Lạc cùng Tiêu Quân.
Trong lúc phần lớn khán giả đã tập trung ở quảng trường Thời Đại chờ Tiêu Quân đến làm trò cười, cũng có người mong chờ chàng tạo nên kỳ tích thì chính bản thân Tiêu Quân vẫn đang nhởn nhơ tập luyện cùng An Lạc ở Thanh Phong Sơn, hoàn toàn không coi trận thách đấu với Hứa Xuyên ra gì.
Linh Võ Cảnh cấp năm đối chiến vốn dĩ không nên tạo ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng võ công An Lạc và Tiêu Quân sử dụng ra đều là những tuyệt kỹ thượng thừa, uy lực so với một cặp Địa Võ Giả đối chiến chỉ có hơn chứ không kém.
Oanh!!!
Tiêu Quân sử dụng Hắc Thiên Huyền Kiếm bổ thẳng một cái vào người An Lạc, nàng cũng không sợ hãi không né tránh, trực tiếp dùng Quân Ưu Kiếm chắn ngang người đỡ lấy, hai lực lượng to lớn đụng vào nhau phát ra một tiếng nổ lớn vang vọng không gian, đất đá dưới chân An Lạc cũng vô tung vô ảnh biến mất không còn tăm hơi.
Cả hai tập luyện với nhau cũng không vì vấn đề nâng cao cảnh giới, hơn hết vẫn là thành thục những kỹ thuật đang có, như Tiêu Quân là Chính Nghĩa Quyền, Toàn Phong Cước, Lôi Hình Bộ, Bài Sơn Chưởng, Phá Vân Kiếm Pháp, toàn bộ đều là võ công của Tiêu Gia, từ tiêu chuẩn đến cao cấp.
Sỡ dĩ chàng phải luyện tập những võ công này có hai lý do chính, lý do thứ nhất là những tuyệt kỹ kiếp trước chàng đã quá thành thục, qua kiếp này thì kỹ thuật cũng không có mất đi, dễ dàng thành thạo lại, ngược lại gã “Tiêu Quân” còn lại, luyện võ công Tiêu Gia cũng không đâu vào đâu, môn luyện được cao nhất cũng không quá năm thành, làm chàng phải tu bổ, lý do thứ hai là chàng không muốn lộ ra át chủ bài của mình quá sớm, nếu không đến bất đắc dĩ thì sử dụng võ công Tiêu Gia vẫn hơn, tránh phiền phức không đáng có.
Về phần An Lạc, nàng vốn là thiên tài trong thiên tài, nếu chỉ đơn thuần là dùng võ kỹ đối đầu, có rất ít người có thể làm đối thủ luyện tập với nàng, thành ra nhiều phần tinh túy trong võ học chỉ có thể phát huy khi lâm vào khổ chiến nàng hoàn toàn không có cơ hội rèn luyện, bây giờ tập luyện với Tiêu Quân là một cơ hội hiếm có, võ kỹ của chàng còn áp đảo nàng, khiến nàng phát huy toàn bộ mười phần khả năng.
“Ta không đánh nữa, ta không đánh nữa, mệt chết bổn công chúa rồi!!!” An Lạc không chút nào chú ý hình tượng nằm dài ra bãi cổ đình công.
“Ngươi không đánh nữa thì không đánh nữa, đâu phải hét toáng lên, lỗ tai ta cũng bị ngươi làm cho thấy phiền này.” Tiêu Quân ngoáy ngoáy lỗ tai, liếc mắt coi thường.
An Lạc lăn lộn một hồi trên bãi cỏ mới ngồi dậy, hai tay chống lên đám cỏ sau lưng, oan ức nói: “Tên dân đen nhà ngươi rốt cuộc dùng thứ ma công gì, tại sao bổn công chúa ta lại không đánh lại ngươi?”
“Ma công sao?” Tiêu Quân nghĩ ngợi nói: “Ta cũng không rõ, ta lại nghĩ rằng ta đây là kỳ tài luyện võ chăng, ít ra so với cái gì mà thiên tài trong thiên tài như ai đó chắc cũng cao hơn được một chút.”
“Ngươi…” An Lạc đứng bật dậy, ngón tay chỉ vào Tiêu Quân, nghẹn họng đến mặt đỏ bừng.
“Ta thế nào?” Tiêu Quân vô tội hỏi lại.
Sắc mặt An Lạc bỗng trở lại bình thường, nàng bình thản nói: “Hơ, bổn công chúa đây địa vị tôn quý, không thèm chấp cái thứ dân đen như ngươi, mà nghe nói hôm nay cái gã công tử bột của Hứa Gia thách đấu ai đó của Tiêu Gia các ngươi, chuyện này đã ầm ĩ hết Đại Cự Thành lên, ngươi không quay về cổ vũ tộc nhân sao?”
Tiêu Quân liếc mắt nhìn An Lạc hỏi: “Ngươi cũng biết sao?”
“Cụ thể thì không rõ lắm.” An Lạc chống tay lên cằm suy nghĩ rồi nói: “Chỉ biết rằng gã công tử bột của Hứa Gia gọi cái gì mà Hứa Xuyên, còn kẻ hắn thách đấu là cháu trai của Tiêu tộc trưởng Tiêu Gia, được gọi là cái gì mà phế vật ấy.”
“Phế vật sao?” Tiêu Quân cười hỏi An Lạc: “Ngươi nói cũng có lý, tộc nhân tiếp nhận khiêu chiến, ta cũng nên đi cổ vũ, thế nào, ngươi có hứng theo ta đến quảng trường Thời Đại không?”
An Lạc lắc đầu: “Chỉ là trận chiến của hai Linh Võ Cảnh mà thôi, còn chưa thể làm ta thấy hứng thú.”
Tiêu Quân trầm giọng, thâm ý nói: “Thế thì cũng chưa chắc, có lẽ ngươi lại bỏ lỡ điều gì đáng chờ mong thì sao?”
Nói rồi, Tiêu Quân cũng không chờ An Lạc hồi đáp, thi triển Lôi Hình Bộ, một đường chạy thẳng tới quảng trường Thời Đại.
Ta có thể bỏ lỡ điều gì chứ?
An Lạc nghĩ mãi cũng nghĩ không ra, cuối cùng từ nhẫn không gian lấy ra một chiếc mặt nạ đeo lên mặt, cũng choàng thêm chiếc áo choàng đen, che đi bộ quần áo màu vàng nổi bật đang mặc.
…
Quảng trường Thời Đại.
Hứa Xuyên đã có mặt từ lâu, hắn ngồi cạnh cha hắn ở trung tâm các tộc nhân Hứa Gia, giờ thách đấu đã tới, vẫn còn chưa thấy Tiêu Quân đâu, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.
“Đã đến giờ rồi, sao gã Tiêu Quân kia còn chưa tới?”
“Không phải sợ quá nên đã bỏ thi đấu rồi chứ?”
“Nghe nói hắn là một tên phế vật, không ngờ rằng còn là một kẻ hèn nhát, xem chừng chuyến này Tiêu Gia mất mặt to rồi.”
“Ha ha ha, Tiêu tộc trưởng anh hùng cái thế, không ngờ lại có đứa cháu như vậy, thật là buồn cười, quả là buồn cười.”
Ngồi cạnh Hứa Xuyên, gia chủ Hứa Gia Hứa Kinh Lôi mặt không lộ vui buồn, lời nói không nhanh không chậm: “Xuyên Nhi, trận đấu này không chỉ ảnh hưởng đến bộ mặt của mình ngươi, còn liên quan đến thể diện của Hứa Gia, ngươi nắm chắc mấy phần?”
Hứa Xuyên giọng nói cung kính: “Thưa cha, hài nhi đã luyện thành tầng thứ tám của Kinh Lôi Công, với thực lực hiện giờ của con, đừng nói là Linh Võ Cảnh cấp ba nhỏ bé, ngay cả Linh Võ Cảnh cấp bảy con cũng tự tin có thể đánh bại.”
Hứa Kinh Lôi thản nhiên: “Hừ, không được phép chủ quan, nghe nói cái tên Tiêu Quân này cũng coi như một kỳ tài luyện võ, nếu không phải do quy định phân chia tài nguyên chênh lệch của Tiêu Gia… Mà chuyện này bây giờ không quan trọng, con phải nhớ kỹ, cũng không phải chỉ mình con có khả năng chiến đấu vượt cấp.”
“Hài nhi nhớ kỹ lời phụ thân răn dạy.” Hứa Xuyên cúi đầu cung kính nói.
“Hắn tới rồi.” Hứa Kinh Lôi nhíu mắt liếc về phía bên trái, quả thật ở đó có một người đang dùng tốc độ rất nhanh chạy đến.
Người tới tất nhiên là Tiêu Quân, chàng nhảy vọt một cái, đứng hiên ngang trên võ đài, Hứa Xuyên thấy chàng tới, cũng thi triển khinh công nhảy vào, hai người đứng đối mặt nhau.