Chân trước Tiêu Quân vừa chạy đến thì chân sau An Lạc đã xuất hiện, tất nhiên nàng cũng không muốn để ai phát hiện ra thân phận của mình nên chỉ lẳng lặng ở phía xa, nghi ngờ nhìn về phía võ đài.
Hắn lên đài? Sao hắn lại lên đài rồi? Chẳng lẽ…
An Lạc nghĩ lại cách đây không lâu, quả thật Tiêu Quân có hoán cốt đoạt thai, một lần nữa thay đổi Huyết Cương bẩm sinh thành Huyết Cương Đỏ, nếu ngay từ đầu hắn là Huyết Cương Trắng thì…
Chỉ là An Lạc có làm thế nào cũng không thể liên hệ giữa Tiêu Quân và “phế vật” nên nàng chưa từng nghĩ tới phương diện này mà thôi.
Trong lúc An Lạc tâm tình phức tạp thì ở một nơi cách đó không xa, cũng có một thiếu nữ dồn toàn bộ tâm trí ngắm nhìn Tiêu Quân.
Vậy ra đó là chàng? Nếu số phận đã để ta được gặp chàng một lần nữa, ta sẽ không bao giờ để chàng rời xa ta lần nữa…
Tiêu Quân và Hứa Xuyên đứng đối diện trên võ đài, giám sát giả liền xuất hiện ở giữa hai người, phổ biến về luật lệ trận đấu: “Hai ngươi nghe cho rõ đây, trận đấu khiêu chiến này quy tắc rất đơn giản, trong trận đấu thì mọi thủ đoạn đều được chấp nhận, bao gồm vũ khí, độc dược, ma pháp,... cho đến khi một bên mất hết sức chiến đấu, hoặc bị rớt đài, đầu hàng, chết,... thì trận đấu kết thúc, các ngươi hiểu chưa?”
Hứa Xuyên chắp tay khom lưng, hướng về phía giám sát giả cung kính nói: “Tại hạ đã hiểu.”
Tiêu Quân cong môi, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hứa Xuyên, giọng nói trầm trầm: “Tới đi.”
Hứa Xuyên ngạo nghễ đứng đối diện Tiêu Quân, cười cợt nói: “Một trận khiêu chiến mà không có phần thưởng sẽ rất nhàm chán phải không?”
Tiêu Quân ôm tay đáp lại: “Ngươi muốn nói gì?”
“Ta vừa hay có một cây Linh Chi Ngàn Năm, sao không nhân trận đấu này đem ra làm vật cá cược.” Hứa Xuyên nói câu đó sau giả bộ bừng tỉnh: “À mà quên mất, ở gia tộc của mình ngươi không phải là phế vật sao, lấy đấu ra vật gì quý giá làm vật đánh cược, xem ra là ta lỡ lời rồi.”
Hứa Xuyên không chỉ muốn nhân trận đấu này đánh Tiêu Quân một trận, hắn còn muốn nhục nhã chàng một phen, quả nhiên nghe xong lời hắn, xung quanh khắp nơi đều vang lên tiếng cười.
“Linh Chi Ngàn Năm?” Tiêu Quân nghiền ngẫm một phen rồi nói: “Không phải chỉ là một nguyên liệu thôi sao, cũng không phải đan dược, có thể đáng giá bao nhiêu?”
Hứa Xuyên cười khẩy: “Ngươi không chỉ là phế vật, mà còn thiếu kiến thức nữa, Linh Chi Ngàn Năm là một bảo vật hiếm có trên thế gian, hơn nữa công dụng vô cùng to lớn, giá trị có thể lên tới mấy ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch, cây của ta chính là bỏ ra một ngàn hai trăm Hoàng Kim Tinh Thạch mới có thể mua được.”
Tiêu Quân cười thầm trong lòng, một ngàn hai trăm Hoàng Kim Tinh Thạch tính là cái gì, chàng đáp: “Chỉ là một cây Linh Chi một ngàn hai trăm Hoàng Kim Tinh Thạch không phải là hơi ít để cá cược sao?”
Nói rồi, chàng từ nhẫn không gian lấy ra một cái hộp, mở ra, ánh sáng lập tức phát ra bốn phía, một số người nhận ra đó là gì liền trố mắt kinh ngạc, chàng cười nói: “Ở đây ta có một viên Tẩy Tủy Đan hoàn mỹ, ngươi nói xem, đan dược phẩm chất hoàn mỹ so với Linh Chi Ngàn Năm của ngươi thì thế nào?”
“Tẩy Tủy Đan hoàn mỹ, trời ơi! Không phải là đùa chứ?” Một số người xung quanh kinh ngạc thốt lên.
Hứa Xuyên liếc mắt vào cái hộp trong tay Tiêu Quân, khinh thường: “Tẩy Tủy Đan hoàn mỹ? Ngươi cho rằng mọi người ở đây đều là trẻ con sao mà tùy ý lừa dối, dù có lật tung cả Địa Cự Thành này chưa chắc tìm ra một viên, ta không biết ngươi là ngây thơ hay ngu ngốc đây?”
Tiêu Quân không thèm để ý hắn, nói to: “Ở đây có vị nào có thể kiểm tra xem viên thuốc ta cầm trên tay có phải Tẩy Tủy Đan hoàn mỹ không?”
“Để ta.” Một thân ảnh nhảy từ phía dưới lên võ đài.
“Là Dược Vương Đại Sư.” Không ít người ở phía dưới hô lên cái tên này.
Tiêu Quân cùng Hứa Xuyên thấy Dược Vương thì đều chắp tay coi như chào hỏi, đó là một ông lão đã khá già, ông mặc một bộ quần áo tối màu đơn giản, gương mặt phúc hậu, ông cười nói: “Thế nào, ta có để uy tín để kiểm chứng không?”
Hứa Xuyên nghiêm nghị: “Dược Vương Đại Sư quá lời, ở Đại Cự Thành ai mà không biết đại sư chính là luyện đan sư giỏi nhất, lời của đại sư ai dám nghi ngờ.”
Tiêu Quân cười nói: “Vậy mời đại sư xem qua.”
Nói rồi chàng đưa viên thuốc cho Dược Vương, ông nhận lấy viên thuốc, chăm chú quan sát, một lúc sau mới ồ lên kinh ngạc: “Thật sự là Tẩy Tủy Đan hoàn mỹ, không biết Tiêu công tử từ đâu mà có được đan dược này?”
Tiêu Quân cười: “Thứ lỗi cho vãn bối có lời khó nói.”
“Ha ha.” Dược Vương cười lớn một tiếng: “Ta chỉ tùy ý hỏi vậy thôi, mời Tiêu công tử nhận lại đan dược.”
Nói rồi ông đưa lại Tẩy Tủy Đan cho Tiêu Quân, bản thân lại quay về chỗ cũ, có được khẳng định của Dược Vương, ai nấy đều kinh ngạc không thôi.
Tẩy Tủy Đan hoàn mỹ là khái niệm gì? Đúng như Hứa Xuyên nói, dù có đào hết cả đất Đại Cự Thành này lên cũng chưa chắc ra nổi một viên, cũng không phải giá trị nó cao đến đâu, mà thật sự là rất hiếm.
Thấy mặt Hứa Xuyên như ăn phải ruồi, Tiêu Quân hài lòng nói: “Thế nào? Dược Vương Đại Sư đã khẳng định đan dược của ta là Tẩy Tủy Đan hoàn mỹ, ngươi sẽ không phải vẫn không tin chứ?”
“Hừ.” Hứa Xuyên hừ một tiếng, lại nói: “Tẩy Tủy Đan hoàn mỹ thì đã sao? Không phải cũng chỉ có giá mấy ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch sao?”
“Là năm ngàn.” Tiêu Quân sửa lại: “Mặc dù cũng không nhiều đến đâu, nhưng so với Linh Chi củ cải của ngươi cũng giá trị hơn bốn lần, hay là ta trực tiếp dùng Tẩy Tủy Đan hoàn mỹ làm vật đánh cược đổi lấy một cây Linh Chi của ngươi.”
“Ngươi…” Hứa Xuyên nghẹn họng, lời này của Tiêu Quân rõ ràng có ý nhục nhã hắn, ai cũng biết giá trị vật cá cược hai bên đưa ra thường dựa vào thực lực, người được đánh giá mạnh hơn sẽ thường đưa ra vật giá trị cao hơn ra cá cược, đây cũng là một cách thể hiện bản thân, Tiêu Quân lại dùng một vật giá trị gấp bốn lần ra cược, chẳng phải nói chàng mạnh gấp bốn lần hắn sao?
Hứa Xuyên cũng không phải kẻ thiếu hiểu biết, hắn biết Tiêu Quân nói Tẩy Tủy Đan hoàn mỹ giá năm ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch cũng không phải nói quá, thậm chí có chút thấp đi, nhưng hoàn cảnh này có chút làm hắn tiến thoái lưỡng nan, hắn không thể không lấy thêm ra vật đánh cược, nhưng bản thân hắn lại không có nhiều thế, hắn đành quay về phía phụ thân dùng ánh mắt cầu xin.
Hứa Kinh Lôi gật đầu, nhảy vọt lên võ đài, từ trong nhẫn không gian lấy ra một vật, vừa ra tới liền lơ lửng trên bầu trời, nói: “Đây là Vạn Lý Du Vân, ngày có thể bay vạn dặm, cách đây vài năm ta đã bỏ ra ba mươi ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch để mua nó, Tiêu Quân, ngươi thấy vật đánh cược này có được không?”
Du Vân là tên gọi chung của những chiếc thuyền bay, một trong mấy loại phương tiện di chuyển của võ giả, Hứa Xuyên thấy cha lấy ra Vạn Lý Du Vân thì hơi kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra, Tiêu Quân sao có thể lấy ra được cái gì ngang bằng để cá cược, ông làm vậy cũng chỉ là muốn nhục nhã Tiêu Quân mà thôi, mà dù cha mẹ chàng có giúp đỡ, lấy ra được một vật ngang giá trị, không phải chính là cống nạp cho Hứa Xuyên hắn sao?
“Ba mươi ngàn Hoàng Kim Tinh Thạch?” Tiêu Quân cười thầm, thế nào lại vừa khéo, chàng thế nào lại cũng đang có hơn ba vạn Hoàng Kim Tinh Thạch, liền đáp lời: “Thật sự là đồ tốt, vật liền lấy Linh Chi Ngàn Năm và Vạn Lý Du Vân làm vật đánh cược đi, quy ra Hoàng Kim Tinh Thạch là ba mươi mốt ngàn hai trăm phải không? Tẩy Tủy Đan của ta tạm tính năm ngàn, vậy ta lấy ra thêm hai mươi sáu ngàn hai trăm Hoàng Kim Tinh Thạch nữa làm vật đánh cược, ý cha con ngươi thế nào?”
Hứa Kinh Lôi và Hứa Xuyên đồng thời thay đổi sắc mặt, cũng không biết là vui hay buồn, nhưng lời đã nói, đâm lao đành theo lao, Hứa Kinh Lôi liền nói: “Rất tốt, rất công bằng, vậy ngươi liền lấy ra hai mươi sáu ngàn hai trăm Hoàng Kim Tinh Thạch, trận đấu có thể bắt đầu rồi.”
Hứa Kinh Lôi và Hứa Xuyên đều có chung suy nghĩ, cho rằng Tiêu Quân là nói xạo, chàng không thể lấy ra được hai mươi sáu ngàn hai trăm Hoàng Kim Tinh Thạch, nhưng dù sao chàng cũng là con trai Tiêu Lâm, Tiêu Lâm lại là con trai Tiêu Vô Kỳ, lấy được ra số tiền này cũng không phải không thể, họ thậm chí còn nghi ngờ Tẩy Tủy Đan hoàn mỹ cũng là do Tiêu Vô Kỳ lén lút đưa cho Tiêu Quân.
Tiêu Quân cũng nhanh chóng từ nhẫn không gian lấy ra đúng hai mươi sáu ngàn hai trăm Hoàng Kim Tinh Thạch trước con mắt ngạc nhiên của vô số người, bao gồm hai cha con Hứa Kinh Lôi và Hứa Xuyên, và cả… cha mẹ chàng, họ là người rõ ràng nhất tài chính của chàng, chàng lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Dù sao thì vật cá cược cũng đã lấy ra đủ, trận đấu không còn lý do gì trì hoãn, Hứa Kinh Lôi nhảy một cái về vị trí cũ, Tiêu Quân cười, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hứa Xuyên: “Tới đi.”
Tiêu Quân vừa dứt lời, giám sát giả mang theo vật đặt cược của hai bên cũng rời khỏi võ đài, Hứa Xuyên lập tức triển khai khinh công áp sát chàng, một quyền hướng thẳng mặt chàng đánh tới.
Tiêu Quân nhẹ nhàng lách đầu né tránh, trước đáp trả bằng bảy chiêu Chính Nghĩa Quyền, Hứa Xuyên quát lên một tiếng, thân hình lách nhẹ, hai tay vận lên Kinh Lôi Công, nhẹ nhàng gạt ra nắm đấm của Tiêu Quân, nhằm thẳng ngực chàng phát chưởng.
Rống!!!
Tiêu Quân hú lên một tiếng, không né không tránh, cũng vận nội công lên hai tay, trực tiếp đánh đối lại một Bài Sơn Chưởng.
Kinh Lôi Công cùng Bài Sơn Chưởng đụng nhau vang lên một âm thanh “rẹt, rẹt” liên hoàn không dứt, Tiêu Quân biến đổi chiêu thức, lần nữa áp sát Hứa Xuyên, lần này nhanh như chớp tung ra mấy chục chiêu Toàn Phong Cước, ép lui Hứa Xuyên.
Hứa Xuyên bị ép lui, tức giận không thôi, nghiến răng nghiến lợi, tung người quay ngược lại phía Tiêu Quân, Kinh Lôi Công chưởng này tiếp nối chưởng kia, đến gần hai mươi chưởng cùng lúc tung ra, sấm rung chớp giật đánh về phía Tiêu Quân: “Ngươi cái tên phế vật, chết cho bổn thiếu gia!”
“Hô.” Hai mươi chưởng Kinh Lôi Công, chưởng nào chưởng nấy đều là toàn bộ sức mạnh của Hứa Xuyên, Tiêu Quân cười nhẹ một tiếng, chàng vốn dĩ định áp chế cảnh giới ở Linh Võ Cảnh cấp ba, đồng thời chỉ sử dụng võ công Tiêu Gia để đánh bại Hứa Xuyên, nhưng thật không ngờ tên ăn hại Hứa Xuyên này cũng có chút bản lĩnh, với thực lực của hắn nếu chàng vẫn duy trì trạng thái này cũng không dễ dàng gì chiến thắng.
“Càn Khôn Phản Chấn!” Tiêu Quân quát lên một tiếng, không tránh không né, một tấm khiên dạng tròn bắt đầu từ người chàng mở rộng ra đến một trượng.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chưởng lực của Hứa Xuyên đánh vào khiên chắn vang lên những âm thanh đinh tai nhức óc, thế nhưng dưới sức mạnh ghê gớm cỡ ấy, khiên chắn của Tiêu Quân lại không mảy may suy chuyển, Hứa Xuyên toát mồ hôi lạnh, không dám tin vào mắt mình.
Sao lại có thể như vậy? Kinh Lôi Công tầng tám mười thành công lực của ta sao lại không thể đánh vỡ hộ thân khí của hắn? Lẽ nào… đó không phải hộ thân khí, mà là một loại hộ thân thần công nào đó?
Ở trên khán đài, một lão cường giả nào đó đứng bật dậy, kinh ngạc thốt lên: “Làm thế nào mà hộ thân khí của Linh Võ Cảnh cấp ba có thể ngăn cản được toàn lực của Linh Võ Cảnh cấp năm, hơn nữa cường độ chưởng lực của Hứa Xuyên vừa rồi hoàn toàn có thể so với Linh Võ Cảnh cấp tám.”
Lão giả ngồi cạnh vuốt chòm râu trắng, đạm nhiên nói: “Nếu nội lực của Hứa Xuyên không có vấn đề, vậy cách giải thích duy nhất là hộ thân thần công của Tiêu Quân có cấp độ chênh lệch ít nhất hai cấp so với Kinh Lôi Công.”
“Chênh lệch hai cấp so với Kinh Lôi Công?” Lão cường giả kinh ngạc, kiên quyết lắc đầu phủ nhận: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Kinh Lôi Công là trấn gia võ học của Hứa Gia, trong thiên hạ võ công có thể hơn nó một cấp độ cũng là vô cùng hiếm có, đó là lý do tiểu tử Hứa Xuyên kia mới luyện đến tầng thứ tám đã có thể phát lực không thua gì Linh Võ Cảnh cấp tám.”
Lão giả ngồi cạnh nhếch môi, giọng nói thâm trầm: “Vậy Linh Võ Cảnh cấp ba dùng hộ thân khí thông thường có thể đỡ được chưởng toàn lực của Linh Võ Cảnh cấp năm cường độ như Linh Võ Cảnh cấp tám thì có lý hơn chăng?”
Ở trên võ đài, thấy bộ dáng mấy phần khó hiểu mấy phần ngơ ngác của Hứa Xuyên, Tiêu Quân ôm tay cười khẩy: “Cái ngươi vừa sử dụng có phải hay không gọi là Kinh Lôi Công, quả thật làm ta thất vọng quá đỗi, trấn gia tuyệt học của Hứa Gia cũng không hơn gì cái này.”
Hứa Xuyên nghe được lời trào phúng của Tiêu Quân thì sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, hắn tức giận chỉ thẳng mặt Tiêu Quân quát: “Tiêu phế vật, ngươi đừng quá ngông cuồng, Kinh Lôi Công không phải thứ một kẻ thấp kém như ngươi có thể hiểu được.”
“Ồ?” Tiêu Quân thản nhiên: “Thần công của nhà ngươi đến lá chắn của một kẻ phế vật như ta cũng không làm gì nổi, vậy ta có thể nói thần công nhà các ngươi còn không bằng phế vật không?”
“Con mẹ nó, Tiêu Quân tiểu tử, nhà ngươi thả rắm.” Trấn gia thần công bị công khai sỉ nhục, tộc nhân Hứa Gia nhao nhao tức giận.
“Ha ha ha.” Đột nhiên Hứa Xuyên cười lớn mấy tiếng, sau đó mặt mang theo ngạo nghễ, tự phụ lên tiếng: “Người đời thường nói, đáng thương nhất chính là kẻ vô tri, Tiêu Quân, ta thừa nhận ngươi làm ta bất ngờ, nhưng thật đáng tiếc, ngay từ khi trận đấu này bắt đầu, ngươi đã không hề có cơ hội thắng rồi.”
Tiêu Quân ôm tay, híp mắt đánh giá Hứa Xuyên, cái tên ăn hại này, chẳng lẽ còn thủ đoạn nào cao cấp sao?
Lại nghe Hứa Xuyên nói tiếp: “Bị một tên phế vật như ngươi ép dùng đến nó quả có hơi nhục nhã, vậy nên Tiêu Quân, ta sẽ dùng cái mạng hèn của ngươi để rửa mối nhục này.”
Một trưởng lão Hứa Gia lo lắng nhìn về Hứa Xuyên, lại quay sang gia chủ, run giọng nói: “Gia chủ, không lẽ thiếu gia cậu ấy muốn…”
Hứa Kinh Lôi gật đầu nhưng cũng không nói gì thêm, tập trung theo dõi trận đấu.
Ở địa bàn Tiêu Gia, Bạch Phượng Tuyết run run, níu lấy ống tay áo của Tiêu Lâm, kinh hoảng nói: “Phu quân, chẳng lẽ Hứa Xuyên muốn… mau… mau ngăn cản Quân Nhi lại.”
Tiêu Lâm một bên quan sát trận đấu, một bên nhẹ nhàng an ủi phu nhân: “Nương tử yên tâm, có lẽ trước mắt tiểu tử Hứa Xuyên kia cũng mới đủ khả năng khai mở một phong ấn mà thôi, vừa rồi hộ thân khí của Quân Nhi nhà ta đỡ lấy hai mươi chưởng Kinh Lôi cũng không hề hấn gì, chưa chắc đã không thể ngăn cản được một tầng phong ấn khí.”
“Ha… ha… ha…” Hứa Xuyên vừa cười gằn vừa thở dốc, chân khí trong cơ thể lưu chuyển với tốc độ đáng sợ, như muốn phá lồng thoát ra, tình trạng đó kéo dài mấy phút, Hứa Xuyên quát một tiếng: “Kinh Lôi Công, phong ấn khí thứ nhất, mở!”
“Ồ?” Tiêu Quân hứng thú nhìn lấy Hứa Xuyên, nhỏ giọng đánh giá: “Thiêu đốt nguyên khí sao? Không đúng, có lẽ công pháp của hắn có sức mạnh quá lớn, khi dùng toàn lực sẽ gây tổn thương cơ thể nên người tạo ra nó đã cố ý tạo ra phong ấn khí này để áp chế sức mạnh của công pháp này lại, cũng là để bảo vệ người sử dụng, Hứa Xuyên vừa làm chính là mở ra phong ấn đó, trả lại sức mạnh nguyên bản cho Kinh Lôi Công, nhưng xem ra Kinh Lôi Công cũng không phải chỉ có một phong ấn.”
Trong lúc Tiêu Quân đang lơ đãng thì Hứa Xuyên đã tiếp cận chàng, nhanh tay đánh ra một chưởng, chưởng này so với vừa rồi khác biệt rất lớn, xem ra là năng lực độc hữu khi Kinh Lôi Công mở ra phong ấn, Hứa Xuyên quát lên: “Kinh Lôi Công phong ấn khí thứ nhất, Kinh Lôi Thần Chưởng.”
Chưởng lực bài sơn đảo hải ào ào đánh về phía Tiêu Quân, chàng nhếch môi cười, hai tay giơ lên trước người, cũng quát lớn một tiếng: “Càn Khôn Phản Chấn.”
Ầm!!!!
Chưởng lực đụng vào lá chắn phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, Hứa Xuyên vẫn duy trì tư thế ra chưởng, dồn thêm nội lực vào Kinh Lôi Thần Chưởng, còn Tiêu Quân cũng tương tự, chỉ có điều là dồn lực duy trì Càn Khôn Phản Chấn mà thôi, hai lực lượng lớn đối ngược khiến trời đất run rẩy.