Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 3: Chấn động! Tần quý nhân đã mang thai con của Thái Tôn!



“A… Điện hạ… Đừng như vậy…”

“A Trưng, A Trưng của ta, là ta có lỗi với nàng, ta không thể sống thiếu nàng, nàng hãy mau trở về bên ta.”

“Không được, điện hạ, thiếp đã vào cung, là quý nhân của bệ hạ, nếu để bệ hạ biết được, chúng ta… đừng… không thể như vậy…”

“A Trưng, nàng thơm quá… Hoàng tổ phụ có thể thỏa mãn nàng sao? Ông ta già rồi!”

Âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đập thình thịch truyền ra từ giả sơn.

Bên ngoài giả sơn, sắc mặt lão hoàng đế đen như đáy nồi. Một đám thái giám đi theo bên cạnh ông, mồ hôi lạnh trên trán túa ra, không dám thở mạnh một tiếng, đều coi mình như người chết.

“Lôi ra ngoài cho trẫm!”

Theo sau một tiếng quát của lão hoàng đế, đám thái giám như hổ đói vồ mồi xông vào trong, bên trong lập tức truyền đến tiếng kêu thét của một nam một nữ. Không bao lâu sau, bọn họ liền bị lôi ra ngoài, tóc rối bù, ngoại bào khoác hờ hững trên người, chưa kịp thắt đai lưng, trông vô cùng lỏng lẻo.

Hoàng Thái Tôn run lập cập: “Người… Tổ phụ…”

Lão hoàng đế uy nghiêm tỏa ra, sải bước đi đến, vung tay cho Hoàng Thái Tôn một cái bạt tai. Đại Hạ triều mới lập quốc được ba mươi năm, thiên hạ này là do lão hoàng đế một đao một thương đoạt được, loại hoàng đế xuất thân võ biền này lúc tức giận cho một cái bạt tai, sao mà vị Hoàng tôn được nuông chiều từ bé có thể chịu đựng nổi.

Lập tức, hắn ta ngã lăn ra ngoài, lúc bò dậy, trên mặt đã sưng vù, trên mặt đất còn có một chiếc răng dính máu.

“Súc sinh!”

Lão hoàng đế mặt mày dữ tợn: “Đây là tiểu mẫu phi của ngươi!”



Hoàng Thái Tôn che mặt, cứng cỏi nói: “Tổ phụ! Đây là ngoại thất của con! Là người cường đoạt dân nữ!”

“Hừ——”

Lão hoàng đế híp mắt, khinh thường nhìn hắn: “Thiên hạ này đều là của trẫm, đừng nói chi là một ả ngoại thất, cho dù là ngươi, trẫm muốn, ngươi cũng phải lên giường.”

Hoàng Thái Tôn lần đầu tiên bị xã hội dạy dỗ, cả người đều ngây ngốc, vẻ mặt trống rỗng.

Lão hoàng đế hờ hững nói: “Kỳ nhi, ngươi còn chưa phải là hoàng đế.”

“Người đâu, lột bỏ long bào của Hoàng Thái Tôn, chỉ cho phép mặc áo vải thô, dùng xe tù áp giải đến Đình Úy ngục giam!”

Hoàng Thái Tôn há hốc mồm, không nói nên lời.

Đây vẫn là vị tổ phụ luôn yêu thương ta sao?

Vậy mà lại muốn dùng xe tù áp giải ta vào ngục giam? Tổ phụ sao có thể đối xử với ta như vậy! Hoàng Thái Tôn bị nhốt vào xe tù, lại bị giam vào ngục, đây chính là sự tổn hại cực lớn đối với uy tín của hắn ta!

Bên cạnh đột nhiên có một người nhào tới, ôm chặt lấy ống quần của lão hoàng đế: “Bệ hạ! Không trách điện hạ! Là thiếp câu dẫn điện hạ! Xin người, xin người đừng giam điện hạ vào ngục! Hắn là Hoàng Thái Tôn, giam hắn vào ngục chính là làm nhục hắn trước mặt bá quan văn võ!”

Hoàng Thái Tôn rưng rưng nước mắt: “A Trưng…”

Nữ nhân kia quay đầu lại, trong mắt ngấn lệ nhìn hắn ta, sau đó như hạ quyết tâm, đột nhiên quay đầu, thê lương mà kiên quyết nói: “Bệ hạ! Chuyện này không liên quan đến Thái Tôn điện hạ! Là thiếp tham luyến vinh hoa phú quý trong cung, sau khi vào cung lại mơ ước đến Thái Tôn tuấn tú, cho nên mới làm ra chuyện câu dẫn này. Thái Tôn tuổi trẻ, sao có thể chịu nổi sự quyến rũ của thần thiếp, nhất thời hồ đồ bị thần thiếp lôi kéo làm ra chuyện hoang đường…”



“A Trưng!!!” Hoàng Thái Tôn vừa đau khổ vừa ngọt ngào, “bịch” một tiếng quỳ xuống, khóc lóc nói: “Tổ phụ! Hoàng tổ phụ! Tôn nhi cầu xin người! Tôn nhi và A Trưng là lưỡng tình tương duyệt!”

Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn đôi uyên ương “khổ mệnh” này, không có chút thương xót nào.

Thể diện của Thái Tôn? Lúc nó dan díu với quý nhân của tổ phụ, sao nó không nghĩ đến thể diện của tổ phụ!

Đặc biệt là bá quan văn võ đều biết ông bị đội mũ xanh rồi!!!

Hơn nữa…

Thật sự yêu thương người ta đến mức không thể dứt bỏ, vậy lúc trước sao không đường đường chính chính, minh môi chính thú rước người ta về làm Thái Tôn phi? Cho dù là nạp thiếp cũng được, vậy mà lại để người ta làm ngoại thất, hèn hạ như vậy, còn có mặt nói là lưỡng tình tương duyệt?

Chẳng lẽ nó cho rằng tổ phụ nó già rồi, đầu óc không còn minh mẫn nữa sao?

“Còn ngây ra đó làm gì.” Lão hoàng đế lạnh lùng nói, n.g.ự.c phập phồng không thôi: “Còn không mau lôi xuống cho trẫm!”

Bàn tay thô ráp của thái giám thường xuyên lao động đè lên bả vai đang vùng vẫy của Hoàng Thái Tôn, y phục và hai chân ma sát trên mặt đất tạo ra tiếng “soạt soạt”. Cơ thể Tần Trưng run lên, một cảm giác sợ hãi không thể diễn tả thành lời từ đáy lòng nàng dâng lên. Càng cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang quét trên người mình, chóp mũi hít vào một chút mùi bụi bặm thoang thoảng trong không khí…

Cơ thể Tần Trưng run rẩy càng thêm dữ dội.

Ngay cả cháu ruột của mình mà còn không tha, hoàng đế sao có thể tha cho nàng!

“Bệ hạ——”