Văn Võ Trong Triều Đều Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Ta

Chương 70



 

Sau đó, ba người ngồi xung quanh một gốc cây, đều quay lưng về phía thân cây, cũng không nhìn thấy đối phương.

Khoảng một khắc sau, ba người đều lần lượt "xong việc".

Nhưng mà...

Lão hoàng đế vẫn ngồi im, mặt không cảm xúc.

Ký Tuế dựa vào gốc cây, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Binh bộ Tư Vụ lại tràn đầy vẻ mặt khó xử.

Ba người cứng đờ không nhúc nhích, không ai đứng dậy trước.

Lại qua thêm một khắc nữa, Binh bộ Tư Vụ rơi nước mắt tủi hờn, đứng dậy.

Lại qua một lúc sau, tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vang lên - bản thân hắn ta đang trò chuyện với Binh bộ Tư Vụ.

【Hai khắc là xong rồi sao?】

【Thời gian này là dài hay ngắn vậy?】

Lão hoàng đế và Ký Tuế lạnh lùng nhìn chằm chằm vào không khí phía trước.

Đúng vậy, đây chính là lý do tại sao bọn họ vẫn chưa đứng dậy.

Còn về phần Binh bộ Tư Vụ, hai người kia đều là đại lão, hắn ta không dám đắc tội, chỉ có thể hy sinh danh tiếng của bản thân mà thôi.

Lại thêm một khắc nữa.

Lão hoàng đế lén lút xoa xoa cái m.ô.n.g bị tê dại.

Ký Tuế cũng bóp bóp đôi chân đã mỏi nhừ.



Nửa canh giờ sau.

Lão hoàng đế cắn răng cố gắng không để mình phát ra âm thanh gì.

Trong mắt Ký Tuế lóe lên vẻ giãy giụa.

Biết là không thể để hoàng đế mất mặt, nhưng mà... chuyện này liên quan đến vinh dự của đàn ông...

Nhưng mà...

Thôi vậy, nửa canh giờ cũng đủ rồi.

Ký Tuế lảo đảo đứng dậy.

Lão hoàng đế vui mừng trong lòng.

Ký Tuế đã nửa canh giờ rồi, trẫm một canh giờ nhất định có thể "trọng trấn hùng phong" chứ!

Một canh giờ sau.

Tiếng lòng của Hứa Yên Miểu vang lên.

【Chưa xong sao?】

【Lâu như vậy sao?】

【Ơ? Sao trên sườn núi lại có một đám quan viên đứng im thế kia? Chẳng lẽ phát hiện ra hoàng thượng ở đây, muốn đến bái kiến nhưng lại không nỡ lòng nào phá hỏng chuyến vi hành của hoàng thượng, nên muốn diễn một màn "tình cờ gặp gỡ" trên sườn núi sao?】

【Nhưng mà diễn như vậy cũng nhiều người quá rồi, hoàng thượng không ngu ngốc như vậy đâu.】

Lão hoàng đế, người vốn đã cảm thấy đủ rồi, có thể đứng lên rồi, lập tức ngồi trở lại.

Một canh giờ thì làm sao mà đủ!

Các đại thần đều đang nhìn kìa!



Lão hoàng đế và các đại thần "tình cờ gặp gỡ" nhau trên sườn núi.

Lão hoàng đế cười gượng: “Các ái khanh hôm nay thật là nhàn nhã."

Các đại thần cúi gằm mặt không dám nói lời nào.

Vị quân tử kia làm như mới biết chuyện, kinh hô: "Ái khanh? Ngài là bệ hạ?!"

Sau khi đi vệ sinh xong, ông ta lại quay trở lại.

Các đại thần kinh hãi.

Đây là ai vậy? Làm việc còn liều lĩnh hơn cả Hứa Yên Miểu sao? Người ta Hứa Yên Miểu có đặc quyền, ngươi có sao? Cho dù trước đó ngươi không biết thân phận của hoàng thượng, thì lúc này cũng nên giả vờ là chim cút chứ?

Hơn nữa... Thần thái này giả trân quá đi, ai tin ngươi không biết thân phận của bệ hạ chứ?

Không ngoài dự liệu của quần thần, bệ hạ của bọn họ quát lên về phía rừng cây: "Lôi xuống, giam lại."

Nhìn thấy trong rừng cây vắng vẻ xuất hiện mấy đội Cẩm Y Vệ, mỗi đội có ba bốn người áp giải vị quân tử kia đi, vị quân tử kia cũng không dám giãy giụa nhiều, ngoan ngoãn bị bắt đi, trước khi đi còn nhìn sang Ký Tuế, ánh mắt đầy hy vọng.

Ký công! Ký công! Chuyện ông đã hứa với ta trước đó! Ông đã hứa sẽ thực thi 《Nữ giới》 mà!

Tuy nhiên Ký công cúi đầu nhẹ nhàng phủi phủi bụi bẩn trên tay áo, như thể sự hy vọng kia chẳng liên quan gì đến ông ta.

Dù sao thì...

Trên mặt Ký Tuế không có chút biểu cảm nào.

Thực thi 《Nữ giới》 sao, ông ta cũng có một đứa con gái đấy.

Ông ta chưa từng có ý định để 《Nữ giới》 thay thế phong tục hiện nay.

Sau khi dân tộc khác xâm chiếm Trung Nguyên, cũng đem theo một số phong tục của họ, người man di chưa từng nói gì đến chuyện nữ tử không được bước chân ra khỏi cửa, dù nam hay nữ đều phải chăn nuôi gia súc, trong năm trăm năm, những phong tục này đã ăn sâu vào m.á.u của người Trung Nguyên.

Cho đến khi triều đại nhà Chu của người Hán dẹp loạn lập lại trật tự, triều đại này mang theo một luồng gió hoang dã và cởi mở của thảo nguyên. Nữ tử có thể tự do ra đường, có thể buôn bán, có thể đi làm, đến tuổi kết hôn, còn có phong tục nữ tử có thể tự do lựa chọn người kết hôn theo ý muốn của mình.