Vạn Xuân Đế Quốc

Chương 27: Con ông Bụt cũng là người




Quanh nhà bà Cả Ngư có đến hơn ba chục tráng niên chia nhau thành từng nhóm nhỏ thay nhau tuần vòng. Theo như lời họ nói, thì Tả Đô đốc căn dặn phải đóng trại bảo vệ an toàn cho Chương. Những thanh niên này tuổi tác cũng tầm như Chương, khuôn mặt chất phác, chiều cao trung bình khoảng mét sáu nhưng người nào người nấy rắn chắc. Điều khiến Chương có chút tò mò, ấy là phần đa họ đều biết chút ít chữ nghĩa, ăn nói nhẹ nhàng có phần trái ngược với vẻ bề ngoài.

Ban đầu họ nấu cơm ngoài đồng nhưng bà Cả Ngư rồi cả Chương bảo họ hãy dùng bếp, nấu nướng xong ngồi ăn nơi góc sân hay gốc cây trong vườn. Bà Cả Ngư cho họ mượn cái đơm cá nên bữa ăn cũng không đến nỗi đạm bạc. Sau một ngày, Chương quen mặt hết thảy song nhất thời chưa thể nhớ tên. Lân la vài câu chuyện, Chương biết hầu hết họ đều từng là cô nhi, được Tả Đô đốc nhận về cưu mang từ khi còn đỏ hỏn. Chương vô cùng ngạc nhiên khi biết Phạm Tu đã nhận nuôi hơn năm trăm đứa trẻ như vậy. Ngoài nuôi ăn thì họ còn được học chữ nghĩa và võ nghệ. Chương thật không hiểu rõ mục đích của ông bác là gì, chẳng lẽ chỉ đơn giản là một người có lòng nhân ư?

Thông qua họ, Chương biết được Thiên Bình cũng được nhận nuôi cùng với Xuân và Duệ. Từ cuộc nói chuyện sáng hôm qua với ông Phạm Tu đến khi nghe đủ chuyện liên quan đến làng Vạn thì Chương sinh ra hảo cảm nhiều hơn đối với người đàn ông và ngôi làng cậu chưa từng đặt chân đến.

Ánh mắt khi vị Tả Đô đốc nói chuyện với Chương vô cùng kỳ lạ, ông ta thường chú ý đến cử chỉ của cậu mỗi khi rót nước và cũng hay nhìn vào mắt cậu. Chương biết đó là một người đàn ông cương trực, nghiêm khắc nhưng lại hiền từ. Trong vài thoáng giây, ánh mắt của ông ấy khiến Chương nhớ đến bố.

Sau hai ngày, Chương đã tự có lời giải. Cậu vô cùng ngạc nhiên khi hơn ba mươi thanh niên cùng dùng tay trái khi ăn, khi cầm vũ khí hoặc làm bất cứ việc gì. Cậu nhớ lại những người đã từng gặp, từ bà Cả Ngư, Nguyệt cho đến Tôn và đám bạn chăn trâu, tất cả đều thuận tay trái. Liệu điều này có liên quan gì đến mặt trời và mặt trăng mọc đằng Đông hay không?

Chương tự nhận định và tự đặt câu hỏi, rằng đây không phải là quá khứ, họ không phải tổ tiên của mình. Phải chăng đây là thế giới song song? Một thế giới có những điều trái ngược với nơi Chương sinh ra và lớn lên?

Những người lính không gây phiền nhiễu gì cho Chương. Qua những câu chuyện họ với nhau và kể cho Chương thì hiểu biết của họ đa phần gói gọn trong luỹ tre làng Vạn, vài chuyện ngoài luỹ tre đều gắn với hai chữ “nghe nói…” hoặc “nghe bảo…”

Chương chưa có ý định đến làng Vạn, cậu chưa biết tại sao Phạm Tu lại muốn mời cậu và cũng chẳng thể hiểu nổi vì lý do gì khiến Bình và Lượng lại quan tâm đến tên họ của cậu.

Buổi tối trăng tròn, bà Cả Ngư pha cả nồi nước trà cho tất cả cùng uống. Một vài người lính nướng cá và khoai ngoài đồng, số còn lại đều đứng, nằm, ngồi trong khoảnh sân nhỏ trước nhà bà Cả Ngư. Những người lính không có vẻ gì đề phòng Chương, cậu hỏi gì họ cũng nói, cũng kể. Chương đoán ông Tả Đô đốc hẳn đã dặn dò họ nhưng không thể nào mười người, mười câu chuyện khác nhau, những câu chuyện chân thật lại được biên sẵn.

Họ nói với Chương trước khi về làng Vạn, họ đều ở thái ấp của Tả Đô đốc. Em gái Tả Đô đốc là Quý phi trong cung, nghe đâu con gái bị bắt mất nên tiên vương trách phải đuổi đi. Tả Đô đốc vì vậy cáo lão hồi hương nhưng tại sao ông lập ra ba làng Vạn, nhận lưu dân thì chẳng người nào biết. Tất cả những người lính Chương nói chuyện, họ đều nhất nhất nghe lời Tả Đô đốc vì ông ấy như cha của họ.

-“Nếu ông Phạm Tu đó có lòng riêng thì có thể lập cơ đồ được, binh sĩ trên dưới một lòng phó thác sinh tử như này thật sự rất đáng sợ.”

Ngẫm lại Chương thấy bản thân cũng có duyên với những người làng Vạn thật, từ quần áo mặc đến chuyện cậu nhặt lại một mạng cũng đều do người làng Vạn giúp. Đây có được coi là cơ duyên không? Cứ cho là có đi chăng nữa thì Chương cũng chẳng biết có thể giúp được gì cho họ. Trở thành một người lính dưới cờ Thiên Gia Bảo Hựu quân? Cậu thì có thể làm được gì ngoài 8 viên đạn giắt bên hông?

Bà Cả Ngư sẽ được giảm thuế, hôm qua lại nhận được gạo, muối và thịt từ làng Vạn cùng với mấy bộ quần áo. Bà cụ không dám nhận nhưng mấy người đem đến bảo rằng đấy là quà của Tả Đô đốc muốn báo đáp bà đã cứu Chương. Bà cụ hỏi nên Chương cũng đành bảo bà cụ nhận, chả tội gì.

Tại sao Chương lại được đối đãi trọng thị, trong khi họ có thể gô cổ Chương lôi đi?

Đây là câu hỏi mà cậu chưa có lời đáp.

Sáng ngày rằm, Chương đang lúi húi pha ấm trà thì một người đứng ở cửa nói:

-Thưa cậu, có cô Duệ muốn gặp.

-Đã bảo đừng có gọi ta là cậu, gọi tên được rồi. A… Duệ à? Cô ấy đến đây làm gì?

Chương nhìn ra cổng, chính là cô gái lần trước đã cười với cậu nơi bìa rừng.

-“Ông bác tính dùng mỹ nhân kế với ta ư?”

Duệ buộc mái tóc dài đen nhánh gọn gàng, vận đồ đơn giản, vai đeo tay nải, đi giày bện từ rơm đứng chờ cạnh con ngựa. Chương đi ra cổng mời Duệ vào nhà với nụ cười thường trực trên môi.

-Chào cô Duệ, lâu không gặp, cô vẫn khoẻ chứ?

Chương nhận thấy cô gái có chút ngạc nhiên, nét mặt và cử chỉ có chút bối rối sau lời hỏi thăm của cậu nhưng mau chóng bình thường trở lại.

-Mạc tiên sinh! Ta theo lệnh Tả Đô đốc đến đây hầu hạ ngài.

Chương vừa nghe xong liền giật mình thất kinh.

-Cái gì? Sao lại hầu hạ ta?

-Mạc tiên sinh, Tả Đô đốc nói ngài ở cùng bà Cả Ngư, bà ấy đã lớn tuổi nên ngài cần có người phục dịch cơm nước.

-Không được, không được! - Chương vội xua tay. - Ta có tay có chân tự làm được, không cần người khác giúp. Cô Duệ mau về đi.

-Mạc tiên sinh, mong ngài chấp nhận vì ta là kẻ dưới, mọi việc đều do Tả Đô đốc phân phó. Nếu Mạc tiên sinh không nhận thì ta cũng chẳng thể về được.

-Sao có chuyện ấy được, cô về nói với ông bác, à… ông Tả Đô đốc là ta cảm ơn lòng tốt của ông ấy nhưng…

-Tả Đô đốc có dặn, nếu ngài không nhận thì ta không được về. Nay Mạc tiên sinh không nhận thì ta đành dựng lều ở ngoài này, ngài đi đâu ta theo đấy. Ta chẳng biết đi đâu.

-Không được, không thể vậy được. Sao cái ông ấy cứ tự ý sắp xếp thế nhỉ? Cô Duệ cứ về bảo ông ấy là ta không cần.

Duệ không đáp, chỉ cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau. Chương bực dọc quay lưng trở vào nhà.

-“Ông già này không đơn giản, ông đừng nghĩ ta đây thương hoa tiếc ngọc gì, mặc kệ ông. Tưởng ép ta bằng cách này mà dễ à?”

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Chương không thể không bận tâm khi nắng đã lên mà cô gái vẫn đứng ngoài cổng bêu nắng. Cậu không phải người nơi này, nhìn cô gái đứng chờ ở đó thì muốn sắt đá cũng chẳng được.

-Cô Duệ đi về đi, cứ đứng dưới trời nắng như thế sẽ bị cảm nắng, không tốt đâu. Cô nói giúp với…

Chương nói không hết câu vì thấy hai hàng nước mắt của Duệ tuôn ra.

-Mạc tiên sinh không nhận ta, ta chẳng còn biết đi đâu.

Cho dù đoán cô cô này khả năng cao là đóng kịch khiến Chương tức phát điên nhưng thân là con trai, thấy cô gái đứng trước mặt mình khóc nghẹn ngào thì không thể cứng rắn được. Hơn một năm Chương làm phục vụ quán cafe, hình như để ý đến cảm xúc của khách hàng nữ đã thành thói quen. Chả thế mà tiền típ hàng tháng Chương nhận được lại gấp đôi tiền lương.

Chương hít thật sâu vài hơi, kìm nén cơn bực dọc, nhẹ nhàng nói với Duệ:

-Cô Duệ vào đi, nhưng ta nói trước là ta không cần người giúp cái gì hết. Cô cũng như những anh kia, ở lại chơi chán rồi về.

-Đa tạ Mạc tiên sinh đã không đuổi.

-Ta không phải Mạc tiên sinh gì cả, chỉ mấy ông già mới là tiên sinh thôi.

-Vâng, vâng.

Duệ cúi đầu vâng dạ rồi nhanh chân bước vào, mặc kệ con ngựa đứng cạnh bờ rào. Thấy vậy, Chương có cảm giác mình vừa làm sai gì đấy, hình như bị lừa.

Chương làm sao biết được Duệ là người nghĩ ra kế sách giúp Phạm Tu. Nếu biết, chắc Chương sẽ ân hận lắm vì mắc mưu con gái. Duệ vẽ ra được kế ấy thì mỹ nhân kế vào hang bắt cọp không đáng để nhắc đến.

-Cô Duệ đứng đấy làm gì thế?

Chương chau mày hỏi khi thấy Duệ đứng bên cạnh, tay nải đã treo trên vách.

-Mạc tiên sinh, ta đến đây làm gia nhân của ngài.

Chương nén tiếng thở dài đặt chén nước xuống bàn.

-Đã nói ta không phải tiên sinh. Ta cũng không muốn cô làm gia nhân gì đấy. Cô sẽ như những người lính đang canh chừng ta, muốn làm gì thì làm, đừng phiền ta.

Duệ lại vâng dạ, ra chiều đã hiểu.

-Cô đứng mãi không mỏi chân à, nhà còn ghế thì ngồi đi. Cô đứng như vậy chả lẽ bắt ta phải đứng à?

Duệ vâng dạ nhanh chân ngồi xuống ghế đối diện rót trà cho Chương.

-Tiên sinh uống nước ạ.

Chương nhăn mặt định nói gì đó nhưng lại thôi.

Bữa tối Duệ giúp bà Cả Ngư nấu nướng, cô lo luôn cơm nước cho những anh lính. Chương không bằng lòng nhưng vẫn quan sát, xem chừng Duệ rất thân thiết với các chàng thanh niên. Chương có cảm giác Duệ sẽ cắm rễ ở đây.

Sáng hôm sau, Chương trở mình nhưng chưa dậy đã nghe tiếng Duệ bên cạnh:

-Thưa tiên sinh, mặt trời đã lên cao.

Chương xoay người lại, thấy Duệ đứng cạnh giường, tay cầm sẵn khăn lụa.

-Ta đã pha nước ấm, tiên sinh có rửa mặt ngay không ạ?

Chương nén giận ngồi dậy, cố gắng không sỗ sàng, nhận khăn mặt rồi tự lau nhưng Chương lại thấy Duệ ngồi hụp xuống như chờ đợi gì đó, thấy lạ nên cậu hỏi:

-Cô định làm gì?

-Để ta rửa chân cho ngài.

Chương bất giác rụt chân lên giường, Duệ cũng đứng lên, rõ là Duệ đang cố không cười.

-Đã bảo đừng làm phiền ta rồi cơ mà?

-Hôm qua tiên sinh cũng bảo ta muốn làm gì thì làm. Ta đến đây là gia nhân của ngài.

Chương á khẩu nên đành rời khỏi giường xỏ dép định ra ngoài thì thấy mâm cơm đã bày sẵn trên bàn. Một bát canh rau mùng tơi còn nóng, cá rán, mấy quả cà pháo và bát nước mắm. Chương định hỏi gì đó thì bà Cả Ngư hớn hở từ ngoài sân bước vào, nét mặt rạng rỡ. Duệ đến cạnh, cầm tay bà Cả Ngư mời bà ngồi xuống bàn.

-Tiên sinh, ngài mau ngồi để bà đỡ phải đợi ạ.

Chương bỏ ra ngoài, Duệ liền bám theo.

-Cô đi theo ta làm gì?

-Ta là gia nhân của ngài, đi theo để giúp ngài.

-Nhưng ta đi vệ sinh, đi cầu ấy, cô đi cùng luôn hả?

-Tiên sinh tự nhiên, ta sẽ đợi. Ngài đừng để ý đến ta.

Chương vào nhà xí thì Duệ đứng ngoài khiến cậu không tự nhiên, cúi người súc miệng bằng nước muối thì Duệ cầm gáo dừa đứng bên. Chương vào nhà, ngồi xuống ghế thì Duệ cầm khăn đứng bên cạnh.

-Cô nấu mà không ăn hả?

-Cơm canh ta làm cho bà và tiên sinh.

-Vậy cô ăn gì?

-Tiên sinh không cần để tâm đến ta, chỉ cần ngài ăn ngon là ta đã no rồi.

Chương bỏ đũa xuống mâm gỗ đứng dậy:

-Ta không có thói quen ăn mà kẻ khác đứng.

-Vậy ngài cho phép ta ngồi để tiện việc hầu hạ.

Chẳng chờ Chương đồng ý, chả hiểu Duệ lôi đâu ra một cái ghế đẩu, cô ngồi xuống xới cơm và thậm chí còn gỡ xương cá. Bà Cả Ngư thấy cảnh này chỉ tủm tỉm cười trong khi Chương cố nuốt hết bát cơm độn khoai lang. Công bằng thì Duệ nấu ăn cũng được nhưng Chương còn bận nghĩ cách đuổi Duệ về. Chương sợ Duệ ở thêm vài hôm thì Chương sẽ điên mất. Tối hôm qua, ăn cơm vừa đặt đũa thì Duệ đưa tăm, ngồi đọc lại cuốn sách sử thì Duệ… cầm đèn soi cho tỏ, bỏ ra ngoài đi loanh quanh thì Duệ không rời nửa bước, lên giường nằm thì Duệ mắc màn mới toanh, thậm chí còn đứng đó quạt cho Chương khiến cậu muốn ngủ cũng chả được.

-“Nhất định phải đuổi cô ta về, cô này nhìn bề ngoài hiền lành dịu dàng nhưng e là khó đối phó hơn cái con dở người oang oang kia.”

Đến chập tối thì Chương chịu không nổi, cậu không tài nào làm được việc gì cho ra hồn, kể cả đi cầu bởi Duệ chỉ còn thiếu điều bón cơm cho cậu nữa là đủ bộ

-Nói đi, có phải ông già ở làng Vạn tính mỹ nhân kế với ra đúng không? Đừng tưởng thằng này mắt mờ, không lừa được ta đâu.

Duệ vẫn nhẹ nhàng đáp:

-Tiên sinh, ta là gia nô của ngài, ngài nói mỹ nhân kế là như thế nào ạ?

Chương nắm chặt hai bàn tay lại vì tức, cậu muốn gào lên nhưng đành kìm lại.

-Cô muốn gì ở ta?

-Thân là gia nô, tì nữ, ta chỉ mong chăm sóc cho tiên sinh mà không phạm lỗi gì khiến ngài phật lòng.

-Cô không khiến ta phật lòng, chỉ khiến ta tức điên. Trong nhà đêm nay chỉ có ta và cô… cô mà không về thì đừng có trách ta ác.

-Tiên sinh định làm gì ta?

-Ta sẽ… sẽ… sẽ biến cô thành đàn bà, cô đừng hòng thoát.

-Bây giờ luôn hay sao thưa tiên sinh? Trời hãy còn chưa tối, ta ngại.

Duệ e thẹn, đôi mắt lúng liếng:

-Nhưng nếu tiên sinh muốn thì ta sẽ đáp ứng, chỉ cần ngài cảm thấy vui là được.

Cuộc đời Chương chưa bao giờ cảm thất bất lực như bây giờ. Cậu đành bỏ ra ngoài ngồi cùng những người lính, Duệ bám sát không rời nửa bước. Đã dùng đến hạ sách mà đám con gái nhà lành sợ mà Duệ lại chờ như vậy thì Chương chưa biết phải làm sao nữa.


Xuyên qua một thế giới tu tiên, nhưng nhận ra bản thân lại chỉ là phế vật ngũ linh căn, Trần Lâm tỏ ra rất bất lực, chỉ là cũng không sao, thiên phú không góp lực, vậy liền gọi cô vợ trẻ tới góp sức. Một ngày nào đó vấn đỉnh chí cao, Trần Lâm vừa hồi ức vừa chia sẻ "Chỉ có người nông cạn mới muốn làm Tiên Vương, người nhìn xa trông rộng sẽ biết, làm Chạn Vương thoải mái hơn nhiều