Tuy sự xuất hiện của Du Tuyết Cầm khiến Kỷ Đinh và Ôn Nghiên đều không vui mấy nhưng chuyện chính thì vẫn phải làm.
Ngoài lễ trao giải thưởng ra thì tiếp đó còn có hai cuộc phỏng vấn livestream.
Ôn Nghiên mặc vest tề chỉnh ngồi trong phòng quay, chắc là đang đọc đề cương câu hỏi.
Khi livestream bắt đầu, lập tức lượt xem tăng cao như hỏa tiễn, trong chốc lát đã đột phá hai triệu người.
Sub: [Trời mẹ ơi đẹp trai quá!!! Nhân gian tiên tử nào đây!!!]
[Lầu trên + 1, tôi thật sự không nhịn nổi phải chửi thề, đẹp trai quá đáng rồi ha?]
[Người ta còn trẻ thế mà công ty đã to như vậy rồi, tôi phục thật luôn]
[A a a phục sát đất, đây là cuộc đời người thắng cuộc]
[Nghiên tổng em yêu anh!!! Nam thần a a a a a]
Đều là những câu hỏi liên quan đến giải thưởng và Khởi Yến, Ôn Nghiên trả lời lưu loát, lời nói khiêm tốn cẩn thận nhưng không kém phong độ.
Phóng viên: “Ôn tổng, xin hỏi ban đầu vì sao anh lại nghĩ đến việc sáng lập ra công ty Khoa học Kỹ thuật Khởi Yến vậy?”
Ôn Nghiên: “Lúc đó vì tham gia một kế hoạch khởi nghiệp trong trường, tôi và vài người bạn đã bàn bạc, cuối cùng quyết định làm về mảng mạng internet này.”
Phóng viên: “Như mọi người đã biết, “Nhân vật khởi nghiệp ngành Internet của năm” là một giải thưởng rất uy tín trong lĩnh vực khởi nghiệp, xin hỏi hiện giờ tâm trạng anh thế nào ạ?”
Ôn Nghiên: “Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự.”
Phóng viên: “Ôn tổng có thể chia sẻ một chút về chuyện khiến anh có ấn tượng sâu sắc trong thời gian khởi nghiệp hay không?”
Ôn Nghiên (cười): “Thời kỳ đầu của dự án, chúng tôi đều làm việc ở trường, nhưng đến tối thì rất ít nơi không tắt đèn. Tôi nhớ có một hôm, chúng tôi đến thư viện nghiên cứu trước, sau đó đợi khi thư viện đóng cửa lại đến một quán café mở đến 12 giờ, quán café đóng cửa xong thì chúng tôi lại đến phòng tự học qua đêm của giảng đường. Phòng tự học đó mở đến ba giờ sáng, sau ba giờ thì chúng tôi không còn chỗ nào để đi nữa, chỉ có thể tụ tập ngồi bệt trên sân thể thao sử dụng máy tính.”
Phụ đề: [Ha ha ha ha ha ha ha bi thảm quá]
[Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha]
[Khởi nghiệp thật là vất vả quá (nhưng buồn cười quá làm sao đây)]
Ôn Nghiên là một đối tượng để phỏng vấn rất tốt, nho nhã lịch thiệp, thiện cảm dành cho anh của nữ phóng viên điên cuồng up up, khóe môi càng nở nụ cười ngọt ngào: “Ôn tổng, anh xuất thân từ trường danh giá, ắt hẳn cũng có tình cảm rất sâu sắc với trường cũ. Xin hỏi anh có ấn tượng thế nào về Thanh Hoa?”
Người đàn ông trầm tư: “Cầu tiến, kiên định, hành động hơn lời nói.”
Phụ đề: [Ôi chà sửng sốt quá! Vẫn là Thanh Hoa!!!”
[Đẹp trai lại còn tài năng! Tôi tiêu rồi! Tôi sắp mê đắm rồi!]
[Còn có tiền [đầu chó]]
[Phải phải! [khóc ròng] Đây chính là Nghiên thần rất nổi tiếng của trường tôi!]
[Sếp lớn lầu trên, sờ một cái]
[Ôn Nghiên, tấm gương đời tôi a a a a a a a]
Phóng viên: “Xin hỏi Khởi Yến tương lai có mục tiêu phát triển gì ạ?”
Ôn Nghiên hơi nhướng khóe môi: “Giai đoạn tiếp theo, chúng tôi sẽ mở toàn bộ chuỗi ngành từ nội dung thượng nguồn đến tiêu dùng hạ nguồn, khiến hoạt động giải trí và tương tác xã hội trở nên tự do, thoải mái hơn.”
Đây là một ý tưởng rất có tham vọng nhưng anh lại nói nhẹ nhàng gọn gàng.
Nhưng lại khiến người ta bất giác khâm phục và tin tưởng – nếu là anh nói, thì nhất định sẽ làm được.
Phụ đề: [Anh ấy không cười thì rất ngầu, dáng vẻ tổng giám đốc lạnh lùng, nhưng lúc cười thì a… tôi chết đây!]
[Không dám tin là tôi lại đổi bản mệnh rồi]
[Muốn biết anh ấy còn độc thân không???]
[Không đâu, đợi phỏng vấn xong anh ấy sẽ dẫn tôi đi ăn đó mà]
[Ai bảo thế, rõ ràng là dẫn tôi đi mua sắm]
[Mấy bà trên kia ảo tưởng quá đó [đầu chó]]
[Thực ra trước khi quay, anh ấy mới được tôi lôi ra khỏi giường]
[Một đám mê trai [đầu chó] [đầu chó] [đầu chó]]
Sau đó là một hàng “a a a” hiện lên khắp màn hình.
Cuối cùng lượt xem livestream đạt đến 30 triệu người, gần như sánh ngang với cái idol ngôi sao nổi tiếng.
Weibo mà Khởi Yến tạo cho Ôn Nghiên cũng có lượt fans tăng đến 3 triệu, độ nổi tiếng của Thiên Tượng lại lên một tầm cao mới.
Tổng bộ Khởi Yến chiếm cứ ba tầng cao nhất của tòa nhà.
Một nhà hàng được xây dựng trên tầng cao nhất và đặc biệt mời một số đầu bếp ba sao Michelin để chiêu đãi những vị khách quý.
Ôn Nghiên đẩy thực đơn ra trước mặt Kỷ Đinh: “Em muốn ăn gì? Cứ xem thoải mái nhé.”
Những món ăn trên thực đơn khiến người ta hoa cả mắt, cô nhất thời không biết chọn thế nào nên hỏi đầu bếp chính đang đứng cạnh: “Có thể giới thiệu cho tôi vài món không?”
Đầu bếp nhiệt tình: “Tôm hùm Boston, gan ngỗng Pháp áp chảo, sò điệp Thái Bình Dương nướng lát và bít tết sườn bò Úc đều là những món ngon, cô có thể nếm thử.”
Kỷ Đinh do dự một lúc rồi hỏi Ôn Nghiên: “A Nghiên, anh muốn ăn gì?”
Anh mỉm cười: “Đều được hết.”
“Đừng mà, anh nói một món đi~” Cô cố ý kéo dài giọng nũng nịu, “Người ta không chọn được.”
Ôn Nghiên cười khẽ, gật đầu: “Ừ.”
Đầu bếp chính: “…”
Cuộc đời tôi khổ quá mà.
Lúc vất vả làm việc còn phải ăn cơm chó của sếp và vợ sếp nữa chứ.
Tầm nhìn nơi này rất tuyệt, vừa hưởng thụ mỹ vị lại còn có thể nhìn xuống cảnh đêm rực rỡ bên dưới.
Đèn đuốc lấp lánh, phồn hoa náo nhiệt, còn hai người họ lại ngồi cạnh cửa sổ lớn chạm đất, hưởng thụ sự yên tĩnh và ấm áp hiếm hoi trong ánh nến lay động.
Từng món ăn được mang lên, màu sắc đẹp đẽ, vô cùng hấp dẫn.
Ôn Nghiên chu đáo cắt bít-tết cho Kỷ Đinh.
Cô hé mở đôi môi đỏ, chớp mắt: “Đút cho em đi.”
Anh cười: “Được.”
Kỷ Đinh ăn một miếng, có vẻ ngạc nhiên, gật đầu lia lịa: “Ngon thật!”
Thịt rất tươi, mùi vị màu sắc đều có đủ, quả là đẳng cấp số một.
Ôn Nghiên nhìn cô vẻ chiều chuộng: “Vậy em ăn nhiều một chút, nếu thích thì anh có thể mời đầu bếp về nhà, ngày nào cũng nấu đồ ngon cho em ăn.”
Kỷ Đinh chớp mắt: “Cũng không cần phiền như vậy, dù sao sau này em muốn ăn có thể lên đây mà.”
“Ừ, cũng được.”
Nơi này chỉ có hai người, lúc không nói chuyện thì không khí cực kỳ yên tĩnh.
Kỷ Đinh cụp mắt nhìn xuống, bỗng nhớ lại chuyện xảy ra lúc ban ngày. Khi ấy vội quá nên cô không kịp nói chuyện với anh, giờ là một cơ hội rất tốt.
Cô khẽ nói: “A Nghiên, em có lời muốn nói với anh.”
Ôn Nghiên khựng lại, cầm khăn giấy lên nho nhã lau miệng rồi nói: “Em nói đi.”
Kỷ Đinh nhìn ánh mắt sáng rỡ của anh, nhất thời có chút do dự, không chắc lắm mình có nên nói hay không.
Ôn Nghiên nhìn thấy vẻ ngần ngại của cô.
Anh đặt tay lên bàn tay cô, dịu dàng bảo: “Đường Đường, giữa anh và em, muốn nói gì thì cứ nói.”
Giữa anh và cô, không nên có bất cứ ngại ngần nào.
“Em chỉ muốn nói, sau này em sẽ tốt với anh cả đời.”
Ngón tay bỗng bị siết chặt, cô mím môi: “Ở chỗ em, anh mãi mãi sẽ không phải chịu bất cứ ấm ức nào.”
“…”
Ánh mắt của họ chạm vào nhau trong không trung.
Ánh mắt Ôn Nghiên sâu thẳm, có một cảm xúc mà Kỷ Đinh không hiểu rõ.
Mắt anh là màu đen chính gốc, như một đầm nước sâu đen thẳm, sâu không thấy đáy. Kỷ Đinh chỉ thấy mất đi khả năng suy nghĩ, gần như chết chìm trong đó.
Lát sau người ấy gọi: “Đường Đường.”
Tiếng gọi tình cảm trầm ấm, gần như làm bỏng trái tim cô.
“Đùng!”
Bỗng, trên bầu trời nở rộ một đóa hoa rực rỡ.
Tiếp đó là hai, ba đóa.
Đến khi cả bầu trời rực sáng.
Kỷ Đinh bị thu hút, kinh ngạc lẩm bẩm: “Sao là hình trái tim nhỉ.”
Cô chưa từng thấy pháo hoa hình dáng này nên cảm thấy rất mới mẻ: “Anh A Nghiên nhìn kìa…”
Sắc màu rực rỡ chói mắt chiếu sáng một bên mặt Ôn Nghiên, nhưng anh lại không quay đầu sang mà vẫn chăm chú nhìn cô, trong đôi mắt là nụ cười khiến người ta say mê váng vất.
Trong lòng Kỷ Đinh bỗng có một linh cảm kỳ diệu.
Cô không rõ là sung sướng hay căng thẳng, chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, bên tai cũng không còn nghe tiếng pháo hoa nở rộ nữa.
Ôn Nghiên từ từ lên tiếng.
“Đường Đường, anh từng cô độc đi một mình trong bóng đêm dài đằng đẵng, là sự xuất hiện của em đã khiến anh trông thấy ánh sáng, cảm nhận được hơi ấm.”
“Đối với anh, em không chỉ là người dạy anh cách yêu thương, mà em là hiện thân của tình yêu, nếu không phải em, anh không thể tưởng tượng anh còn yêu thương ai nhiều như thế này.”
“Tuy những thứ anh có là hữu hạn, nhưng anh nhất định sẽ dốc hết khả năng để cho em mọi thứ tốt đẹp nhất.”
Người như anh, bẩm sinh nên được người ta ngưỡng mộ, vì thế Kỷ Đinh khó mà tưởng tượng dáng vẻ quỳ gối trước ai của anh.
Thế nhưng, trong ánh mắt có phần thất thần của cô.
Ôn Nghiên khom lưng như khuất phục trước cô, quỳ một gối xuống.
Một hộp vuông nhung đỏ nho nhỏ xuất hiện trong tay anh, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đang tỏa ánh sáng rực rỡ đang nằm im lặng.
Kiểu dáng đơn giản sang trọng, dưới ánh sáng của pháo hoa, nó tỏa ánh sáng độc nhất vô nhị, cực kỳ nổi bật.
Anh ngẩng lên, ánh mắt chân thành như đang làm lễ.
“Đường Đường, anh muốn ở bên em cả đời này.”
“Lấy anh nhé, được không?”
Niềm hạnh phúc đến quá bất ngờ.
Kỷ Đinh che miệng, trước mắt mọi thứ như nhòe đi, nước mắt không kiểm soát nổi tràn ra ngoài.
Chưa từng nghĩ anh sẽ chớp lấy thời cơ thế này, dâng hiến cho cô một màn cầu hôn hoàn toàn khác người.
Tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồ.ng ngực.
Cô nghẹn ngào: “Em muốn gả cho anh, muốn ở bên anh mãi mãi.”
Khóe mắt Ôn Nghiên như bừng nở niềm vui không che giấu, đeo nhẫn vào tay cô.
Lát sau anh đứng lên, ôm chặt lấy cô, hôn cô với vẻ gấp gáp. Tình yêu mãnh liệt nên sức lực không nhẹ, dường như muốn hòa tan cô vào xương máu của mình.
Trong tích tắc, Kỷ Đinh nghe thấy Ôn Nghiên nói gì đó, khẽ như một tiếng thở than.
“Anh yêu em lắm.”
Thời đại hoàng kim cả đời anh / từng nhìn kỹ vô số lần im lặng
Kiểm chứng sự phẫn nộ bất lực / một mình lèo lái con đường độc hành
Chỉ đợi có ngày / em nói rằng trong nước có ảo ảnh
Anh sẽ cùng em phất áo chạy trốn / cả linh hồn này đều trao cho em
Khi anh bước qua mọi điều trầm luân
Khai chiến với vĩnh hằng
Em là lá cờ không gục ngã của anh
- -- “Yêu em như yêu sinh mạng”
Rồi sẽ có một người, bước qua mọi khó khăn cách trở để gặp bạn.
Sẽ có một người, nguyện ở cạnh bạn trải qua năm dài tháng rộng, cùng bạn ngắm nhìn vạn vật đổi dời, sau đó nói rằng, bạn là duy nhất của cuộc đời anh ấy.
Khi người ấy xuất hiện, không cần do dự, không cần ngại ngần, dũng cảm tiến lên chạy về phía anh.
Bạn phải tin rằng, lúc đó chắc chắn anh ấy cũng sẽ chạy về phía bạn.