Vào Bắc Đại Hay Là Vào Thanh Hoa

Chương 82: Album



Tin Ôn Nghiên cầu hôn nhanh chóng truyền đến chỗ Kỷ Nhân Lượng và Tô Duyệt Dung, tuy không bất ngờ nhưng cả hai lại đều có cảm giác bần thần, hoang hoải.

Tô Duyệt Dung cảm thán: “Không ngờ Đinh Đinh lại lấy chồng sớm như vậy.”

Kỷ Nhân Lượng: “Haizzz… tôi còn chưa đồng ý mà.”

Ông vẫn cứng miệng như trước, Tô Duyệt Dung thông cảm nắm tay ông, mỉm cười: “Được rồi, con rể nhà ta tốt biết bao, nếu hai đứa trẻ đã cùng quyết định thì cứ theo bọn nó đi.”

Kỷ Nhân Lượng hừ hừ nhưng không nói gì thêm.

Quả là vậy.

Sự nghiệp của Ôn Nghiên như diều gặp gió, khiến cha vợ như ông cũng thấy mát mặt.

Các bạn bè thân thích biết việc này đều đến chúc mừng ông, đa phần là nịnh nọt, ý tứ khác là hâm mộ ông có một người con rể xuất sắc như vậy.

Kỷ Nhân Lượng vốn rất thích Ôn Nghiên, luôn xem anh như con trai ruột. Chỉ có điều bây giờ cần chút thời gian để bình tĩnh lại. Dù sao, hôn nhân không phải là trò đùa.

Kỷ Đinh là hạt ngọc ông nâng niu trong tay, bây giờ đột ngột lấy chồng, tâm trạng ông đương nhiên là rất phức tạp.

Trong kỳ nghỉ Quốc Khánh, Ôn Nghiên và Kỷ Đinh về báo cáo với cha mẹ việc kết hôn.

Kỷ Nhân Lượng nói: “Bố muốn nói chuyện riêng với Tiểu Nghiên.”

Đã đến nước này thì cũng không thể làm khó nhau được, vì thế Ôn Nghiên mỉm cười, xoa đầu Kỷ Đinh: “Anh và chú đến thư phòng nhé.”

Lại là địa điểm quen thuộc.

Nhưng tâm trạng đã khác nhiều.

Kỷ Nhân Lượng lên tiếng trước: “Vừa từ Bắc Kinh bay về đây, quãng thời gian này chắc con mệt lắm?”

“Vẫn ổn ạ.” Ôn Nghiên cười đáp, “Cũng chỉ là phỏng vấn nhiều hơn, cảm ơn chú đã quan tâm.”

Anh hỏi: “Còn chú? Gần đây eo có vấn đề gì nữa không ạ?”

Kỷ Nhân Lượng cười: “Không, vẫn khỏe lắm.”

“Vậy thì tốt quá.”

Kỷ Nhân Lượng nhìn Ôn Nghiên, nhất thời cảm thấy cảm khái vạn phần – ban đầu gặp là ở cuộc họp phụ huynh cấp 3, lúc đó ông đã cảm thấy thằng bé này tính cách trầm tĩnh, đối nhân xử thế trưởng thành lễ phép nên ấn tượng sâu đậm.

Không ngờ bây giờ lại sắp trở thành người một nhà rồi.

Ông cũng biết được lai lịch gia đình của Ôn Nghiên từ Kỷ Đinh, cảm thấy vô cùng khó hiểu, thậm chí còn thấy áy náy vì trước kia từng cố ý làm khó anh.

“Con trai, lại đây ngồi cạnh chú.”

Ôn Nghiên làm theo.

“Chú biết mấy năm nay con rất khổ cực.” Kỷ Nhân Lượng nói, “Người bình thường rất có thể mất đi ý kiến phấn đấu vì những khó khăn đó, nhưng con làm rất tốt, kiên cường vững vàng, vượt qua mọi chông gai, chú cảm thấy rất kiêu ngạo vì con.”

Ôn Nghiên nở nụ cười chân thành: “Cảm ơn chú.”

Kỷ Nhân Lượng cũng cười, lắc đầu than thở: “Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt mà hai đứa sắp thành gia rồi.”

Ông trầm tư rồi gọi: “Tiểu Nghiên này.”

“Chú cứ nói đi ạ.”

Kỷ Nhân Lượng chậm rãi nói: “Bây giờ chú chỉ cần con nói câu này. Con nói rồi, chú sẽ gả con gái cho con.”

Vẻ mặt Ôn Nghiên trở nên trịnh trọng.

Câu này là gì, anh biết rõ hơn ai hết.

Ánh mắt anh kiên định, giọng nói gần như tuyên thệ: “Con thề, cả đời này chỉ yêu mình Đinh Đinh, tuyệt đối không phụ bạc em ấy.”

“Tốt, tốt lắm.”

Trong mắt Kỷ Nhân Lượng như có ngấn nước: “Giao Đinh Đinh cho con, chú rất yên lòng.”

Ông bình tĩnh lại rồi cười: “Aizzz, chính là… dù sao con bé cũng là con gái duy nhất của chú, nghĩ đi nghĩ lại đúng là có chút không nỡ…”

Ôn Nghiên mím môi, nắm tay ông: “Chú à, con đã nghĩ kỹ rồi, sau Tết sẽ dời tổng bộ Khởi Yến đến Thâm Quyến, như thế chú sẽ có thể nhìn thấy Đinh Đinh thường xuyên.”

Kỷ Nhân Lượng vui mừng: “Thật hả?”

Ôn Nghiên cười, gật đầu.

“Vậy thì tốt quá rồi.” Ông lại than thở, “Cảm ơn con, Tiểu Nghiên.”

“Chú đừng khách sáo, đây là những việc con nên làm mà.”

Buổi tối bốn người cùng ăn cơm, bàn bạc ngày làm đám cưới và những việc cụ thể.

Mọi người thống nhất quyết định đi đăng ký kết hôn trước, rồi sau đó chuẩn bị hôn lễ.

Vốn theo tập tục thì nửa tháng trước khi ngày cưới, bên nhà trai phải mang sính lễ tới. Kỷ Đinh khoát tay: “Ôi thôi, không cần đâu, phiền toái lắm…”

Cô lại còn muốn tiết kiệm tiền giúp anh nữa chứ.

Ôn Nghiên nắm bàn tay nhỏ bé của Kỷ Đinh, cười bảo: “Cần chứ, cũng muốn có một khởi đầu tốt đẹp thôi.”

Tô Duyệt Dung nói: “Tiểu Nghiên, con cứ đưa một ít là được, nhà cô chú cũng không câu nệ hình thức lắm.”

Kỷ Nhân Lượng ho một tiếng, bổ sung: “Nhưng cũng đừng ít quá, dù sao cũng là con gái tôi kết hôn, cái gì cần cũng phải có.” Ông nói với Ôn Nghiên: “Tiểu Nghiên, con cứ đưa nhiều một chút, đến lúc đó chú đáp lễ trả lại là được.”

“Cô chú à.” Ôn Nghiên cười nói, “Thực ra con đã chuẩn bị sính lễ xong rồi.”

Kỷ Đinh thoáng ngạc nhiên: “Là gì thế ạ?”

Ôn Nghiên lấy ra một tập tài liệu một nâu, đưa cho Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng xem.

Hai người mở ra, bên trong là một xấp tài liệu và một cuốn sổ nhỏ màu đỏ.

“Sổ đỏ?” Kỷ Nhân Lượng nhướng mày, nhìn Ôn Nghiên, “Con đã mua xong nhà rồi?”

“Dạ.” Anh gật đầu, dịu dàng nhìn Kỷ Đinh, “Nhưng cũng không được tính là nhà tân hôn, chỉ đơn giản là mua tặng Đinh Đinh thôi ạ. Đã thanh toán luôn một lần, đến lúc đó trên sổ chỉ ghi tên cô ấy.”

View hồ, dựa núi, 300 ngàn một mét vuông.

Còn ngôi nhà anh mua phải đến 700 mét vuông.

Cũng tức là, hai trăm triệu.

Ngay cả Kỷ Nhân Lượng vốn là dân làm ăn kinh nghiệm phong phú, cũng phải sửng sốt trước sự hào phóng của con rể.

Thế nhưng…

Điều chấn động hơn cả còn nằm ở phía sau.

Trong tập hồ sơ, giấy trắng mực đen, viết rất rõ ràng “hợp đồng chuyển nhượng cổ phần”.

“Bên A đồng ý chuyển nhượng 20% vốn cổ phần của mình trong Công ty Khoa học Công nghệ Khởi Yến cho Bên B…”

Theo giá trị cổ phiếu hiện tại của công ty thì Ôn Nghiên đã tặng vô điều kiện cho Kỷ Đinh 3,6 tỷ.

Kỷ Nhân Lượng bỗng cảm thấy – tay ông đang run.

“Khoan, Tiểu Nghiên, đây đây là…” Ông hít sâu một hơi, “Có phải hơi nhiều quá rồi không? Chú chú chú ý chú là khoảng triệu tệ là được rồi…”

Kỷ Đinh cũng mím môi nhìn anh cùng với ánh mắt phức tạp.

Trong lòng cô cảm động khó tả, mà cũng muốn khóc: “A Nghiên, thực ra anh không cần phải thế… Hai chúng ta ở bên nhau là tốt lắm rồi…”

Ôn Nghiên mỉm cười, ánh mắt càng sáng.

Anh xoa tóc Kỷ Đinh, khẽ nói: “Anh từng nói, anh sẽ làm hết khả năng, cho em mọi điều tốt đẹp nhất mà.”

Cô nắm lấy đầu ngón tay anh, ánh mắt cảm động, muốn nói gì mà ngập ngừng lại thôi.

Ôn Nghiên lại nói: “Đừng thấy nặng nề, chỉ vì anh muốn tốt với em nên mới làm vậy.”

Trong phòng khách yên tĩnh rất lâu.

Kỷ Đinh bỗng nói: “Bố, mẹ, bố mẹ không để bụng chuyện con hôn anh ấy trước mặt bố mẹ chứ?”

Kỷ Nhân Lượng: “…”

Tuy vậy nhưng…

Con rể đã làm tới mức này, ông thật sự không còn gì để nói. Đừng nói là Kỷ Đinh, chính ông cũng bị làm cho cảm động rồi.

Kỷ Nhân Lượng quay sang: “Hôn đi hôn đi.”

***

Hôm đi đăng ký kết hôn là vào ngày 16 tháng 10.

Lúc gần đi, Ôn Nghiên nói: “Cô chú, con và Đinh Đinh đi trước ạ, cô chú giữ gìn sức khỏe.”

Kỷ Nhân Lượng nhìn anh một lúc rồi bỗng nói: “Đợi đã.”

Ông đi tới, nghiêng người vỗ vai Ôn Nghiên.

Tư thế ôm lấy anh.

“Con trai, sau này chúng ta là người một nhà rồi.”

“Gọi cô chú là bố mẹ đi.”

Rèm mi Ôn Nghiên khẽ rung, duy trì tư thế đó.

Bố mẹ.

Những chữ xa vời mà lạ lẫm.

Anh mím môi, khẽ đáp: “Dạ.”

Tô Duyệt Dung bước lên, nụ cười ấm áp: “Tiểu Nghiên, trong cuộc sống có những chuyện gì vui hoặc không vui, đều hoan nghênh con chia sẻ với bố mẹ. Chúng ta sau này chính là nơi chống đỡ mạnh mẽ nhất của con.”

Ôn Nghiên ngước lên, ánh mắt thoáng chấn động.

Anh chưa từng nghĩ rằng có thể nghe những lời đó từ họ.

Đã rất lâu rất lâu rồi, không một ai xem anh là trẻ con.

Tô Duyệt Dung cầm một hộp quà được gói tinh tế, đưa cho anh: “Đây là quà bố mẹ tặng con.”

Ôn Nghiên nhìn bà, cẩn thận đưa tay cầm lấy.

Ánh mắt bà khích lệ, anh lại nhìn Kỷ Nhân Lượng, nhận ra đôi mắt ông cũng đang lấp lánh nụ cười.

Anh há miệng, gọi với một vẻ lạ lẫm: “Cảm ơn… bố mẹ.”

“Con ngoan.”

Trên máy bay, Kỷ Đinh phát hiện Ôn Nghiên vẫn thất thần nhìn túi giấy đó.

Không rõ đang nghĩ gì, khóe môi luôn thoáng nụ cười.

Dáng vẻ trân trọng của anh khiến Kỷ Đinh vừa thương vừa ấm lòng. Nhưng nghĩ đến việc gia đình cô có thể bù đắp những tiếc nuối thiếu sót trong quá khứ của anh, cô lại thấy vui mừng.

Kỷ Đinh hỏi: “A Nghiên, anh muốn mở ra không?”

Ôn Nghiên hoàn hồn, cười dịu dàng: “Anh tò mò bên trong là gì lắm, nhưng lại muốn để dành để về mới mở.”

“Thực ra em cũng tò mò lắm.” Kỷ Đinh khoác tay anh, đầu dụi dụi vào ngực anh, “Hay là, giờ chúng mình xem thử?”

Người đàn ông cúi nhìn, một tay ôm cô chặt hơn, cười nói: “Được thôi.”

Lớp giấy mỏng màu xanh đậm bị xé ra như cái kén, tay Kỷ Đinh định đặt lên nắp hộp nhưng rồi rụt lại, tít mắt nói: “Là quà tặng anh thì để anh mở.”

“Ừ.” Người đàn ông cười, học theo bộ dạng của cô, cẩn thận mở nắp hộp ra.

Kỷ Đinh cười thầm – họ giống như hai đứa trẻ đang vây quanh một chiếc bình đen được bịt kín, vừa tò mò vừa suy đoán, muốn biết sau khi mở ra liệu có đom đóm bay ra hay không.

Cũng không rõ bố mẹ sẽ tặng quà gì cho Ôn Nghiên.

Ánh nhìn của cô hồi hộp nhìn ngón tay thon dài của anh mở nắp hộp, sững sờ trong tích tắc.

Không phải những phụ kiện trang sức đắt đỏ như tưởng tượng, trong hộp là một quyển album khoảng 8 tấc, bìa là một màu xanh đậm như nước biển, viết ba chữ đáng yêu bằng phông chữ hoạt hình: “Tặng Tiểu Nghiên.”

Lật sang bìa trong, là một tấm hình chụp chung.

Thiếu niên đứng giữa Tô Duyệt Dung và Kỷ Nhân Lượng, mặc bộ lễ phục mùa hè, vóc dáng cao ráo. Mày mắt anh trong veo và có vẻ ngây thơ, đôi mắt lấp lánh nụ cười.

Bố mẹ đứng hai bên, gương mặt trẻ trung tươi tắn.

Thời gian không tác động được tới họ, đóng đinh ký ức mãi mãi vào ngày hè rực rỡ hôm đó.

Kỷ Đinh chưa từng thấy tấm hình này, cảm thấy vô cùng mới mẻ. Cô ngẩng lên nhìn Ôn Nghiên, thấy anh đang thất thần.

Thấy Kỷ Đinh nhìn mình, anh giải thích: “Đây là hình chụp hồi tốt nghiệp cấp 3.”

Ký ức bỗng trở về hôm tốt nghiệp cấp 3.

Ôn Nghiên và Kỷ Sâm một người Thanh Hoa một người Bắc Đại, là học trò tự hào nhất của thầy cô. Các bạn đều la hét “nếu phú quý xin đừng quên nhau” vây quanh họ đòi chụp hình chung.

Sau đó Ôn Nghiên thấy Kỷ Nhân Lượng và Tô Duyệt Dung bước tới, vẫy tay gọi Kỷ Sâm.

Anh chưa từng hâm mộ ai, nhưng khi anh nhìn thấy ba người nhà họ vui vẻ cười to, trong lòng lại dâng lên một khao khát mãnh liệt.

Vào một ngày có ý nghĩa trọng đại với anh, Du Tuyết Cầm và Ôn Bách Hoa không hề tới.

Dường như lúc nào họ cũng vắng mặt.

Ôn Nghiên bình tĩnh nhìn họ, ngón tay khẽ cong lại – giống như anh là ranh giới, một bên đầy màu sắc, bên kia lại chỉ hai màu đen trắng.

“Tiểu Nghiên phải không? Đứng đó một mình làm gì? Tới đây chụp hình đi!”

Có người gọi tên anh.

Sau đó, bốn người họ chụp chung một tấm.

Trên vai là lòng bàn tay to lớn vững chãi của Kỷ Nhân Lượng, Ôn Nghiên có chút thiếu tự nhiên, cảm thấy bản thân không thể hòa nhập.

Ai ngờ Kỷ Sâm nói: “A Nghiên, cậu và bố mẹ tôi chụp thêm tấm nữa đi, bố mẹ tôi thích cậu lắm!”

Ôn Nghiên biết thực ra cậu bạn không hiểu được bí mật ẩn giấu trong lòng mình, nhưng vẫn chấp nhận thiện ý đó.

Nói ra cũng buồn cười, anh xem Kỷ Sâm là người bạn thật sự lại vì một câu nói đơn giản như vậy thôi.

Lại tiếp tục lật xem album.

Vẫn là hình chụp chung của anh với bố mẹ Kỷ Sâm.

Ôn Nghiên không ngờ hóa ra trong vô thức, ba người họ đã lưu giữ bao nhiêu kỷ niệm như vậy.

Bữa cơm đoàn viên đêm 30 Tết, hội thao, resort suối nước nóng hôm Lễ Lao động, lễ tốt nghiệp ở Thanh Hoa…

Cũng có hình chụp một mình anh.

Đều là những khoảnh khắc khá quan trọng – chẳng hạn đoạt giải quán quân cuộc thi hát, lúc phát biểu ở lễ tốt nghiệp, được tuyển vào nhóm kế hoạch khởi nghiệp, cuộc họp năm đầu tiên Khởi Yến…

Còn có lễ trao giải Doanh nhân khởi nghiệp ngành Internet của năm.

Bên dưới mỗi tấm hình đều ghi chú ngày tháng và lời nhắn.

Tuy có một số hoạt động Kỷ Nhân Lượng và Tô Duyệt Dung không góp mặt, chỉ lấy hình ảnh từ trên mạng, nhưng sự sắp xếp tinh tế này lại khiến người ta ngỡ là họ đã nhiệt tình tham dự vào mỗi giây mỗi phút trong cuộc sống của anh.

Không hề bỏ qua khoảnh khắc nào.

Ôn Nghiên gấp cuốn album lại, rũ mắt trầm tư.

Kỷ Đinh không rõ vì sao lại cảm thấy anh đang run lên. Cô đưa tay lên, định ôm anh an ủi.

Thế nhưng một giây sau đó, Ôn Nghiên đã nghiêng người ôm cô vào lòng.

Trao đổi một cái ôm tâm linh tương thông.

Kỷ Đinh lẩm bẩm: “A Nghiên…”

Người đàn ông nghẹn giọng: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lúc.”

“…”

Kỷ Đinh khẽ “ưm” một tiếng, đầu ngón tay sờ lên sống lưng anh.

Lát sau cô ghé sát tai anh, cố ý dịu dàng nói: “Những thứ đứa trẻ khác có, A Nghiên của chúng ta cũng phải có.”

Cảm xúc nặng nề bị phá bỏ, Ôn Nghiên cười khẽ, nâng mặt Kỷ Đinh lên, dịu dàng hôn cô.

Sẽ luôn có một người biết chữa trị nỗi đau thời niên thiếu của bạn, rồi lại tặng cho bạn niềm yêu mến thuần túy nhất.

Đi một mình trong bóng tối lâu đến mấy, thì cũng sẽ có ngày nhìn thấy ánh sáng.

Anh từng ngỡ rằng bản thân bất hạnh, bây giờ lại cảm thấy ngược lại, anh là người may mắn nhất.