Vũ Mộng Kỳ và Vũ Hạ Thiên đứng trước cửa Kỳ Thiên. Nhìn thấy Cố Trạch Vũ luôn ngó qua ngó lại, Mộng Kỳ liền chạy ra hỏi:
- " Chú ơi, chú làm gì ở đây vậy? "
Cố Trạch Vũ nhìn xuống và trả lời:
- " Vậy cháu đang làm gì ở đây vậy? "
Vũ Hạ Thiên nhìn thấy liền chắn trước chị gái:
- " Chị, mẹ bảo không được nói chuyện với người lạ. "
Cô bé vỗ vai Hạ Thiên nói:
- " Biết rồi, người ta có làm gì chị đâu. "
Cậu bé lại quay qua Cố Trạch Vũ, mắt hai người chạm vào nhau:
* Giống... Giống quá!! * - Hạ Thiên và Cố Trạch Vũ đều kinh ngạc.
Vũ Mộng Kỳ cũng thấy vậy, nhanh nhảu nói:
- " Thiên Thiên, mình có một chú sinh ba với mình nữa, em với chú ấy nhìn giống nhau quá. "
Vũ Hạ Thiên nhanh chóng định thần:
- " Vũ Mộng Kỳ, đi thôi! Đừng quên mục đích chúng ta đến đây. "
Cố Trạch Vũ vẫn đứng ngơ đến khi hai đứa bé dắt tay nhau chuẩn bị rời đi:
- " Các cháu tìm ai? Có lẽ chú có thể giúp. "
- " Không cần, cảm ơn! " - Hạ Thiên vừa đi vừa nói.
- " Chúng cháu muốn tìm mẹ, tên Vũ Lạc Y. " - Mộng Kỳ đứng lại quay đầu nói với Cố Trạch Vũ.
Anh nói:
- " Mẹ chúng cháu là Vũ... Vũ Lạc Y?! "
- " Dạ, có chuyện gì sao? " - Vũ Mộng Kỳ giả ngơ trả lời.
Đúng lúc đó, cô đi xuống, đến nhanh trước mặt bọn chúng rồi bế quay đi. Cố Trạch Vũ nhanh chóng giữ cô lại và nói:
- " Lạc Y, chúng là con của em và anh sao? "
- " Là ai cũng chẳng phải là anh! Con anh bị anh giết lâu rồi! "
Cô vung tay hất đi rồi lên thẳng phòng mình, nói với hai đứa trẻ:
- " Sau này đừng tiếp xúc với anh ta nữa. " - Cô chỉ tay cảnh cáo.
Chẳng có mấy lần cô làm như vậy với bọn trẻ. Chúng có lẽ cũng hiểu được trong chuyện này cô nghiêm túc đến thế nào mà cúi đầu xuống xin lỗi. Cô đi đến bàn làm việc và tiếp tục công việc thiết kế. Hai đứa trẻ ngạc nhiên nhìn phòng làm việc của cô:
- " Mẹ? Đây là phòng làm việc của mẹ ạ? " - Hạ Thiên hỏi
- " Ừ. " - Cô trả lời dường như vẫn đang rất tức giận.
Hai đứa trẻ cũng tiến đến gần cô bằng hai phía, nhìn chằm chằm vào mắt cô. Cô nhận ra điều gì đó và khó xử nói:
- " Mẹ... Mẹ làm việc hộ trưởng phòng thôi. Hộ thôi! "
Một cổ đông quan trong trong công ty bước vào:
- " Chủ tịch! Chúng tôi đã có bản kế hoạch mới dành cho dự án mà cô cần, mời cô xem qua " - Cậu vừa chạy vào vừa đặt tập giấy xuống mặt bàn.
Cô lại nhìn hai đứa trẻ và cười trừ:
- " Hì Hì ? "
Rồi cô cúi đầu vào làm việc và để chúng chơi ở trong phòng. Vũ Mộng Kỳ nói với Hạ Thiên:
- " Đó là bố chúng ta. "
Hạ Thiên nói:
- " Em cũng đoán ra được rồi. Sau bao lâu như vậy mà bây giờ ông ta mới đến tìm mẹ. "
Vũ Mộng Kỳ phản bác:
- " Chị thấy là do bất đắc dĩ thôi. Em đừng nghĩ thế trước khi chúng ta biết quá khứ của mẹ. "
- " Nhắc mới tức, em tưởng mẹ là một nhân viên suốt ngày phải tăng ca chứ! "
- " Mẹ như vậy càng tốt, đỡ phải bịa ra lý do mỗi tháng có cục tiền ném vào nhà rồi đưa cho mẹ. "
Hai chị em đang bàn luận sôi nổi thì cô bước vào:
- " Hai đứa đang làm gì vậy? "
Bọn trẻ giật mình:
- " Mẹ, không có gì! Tụi con đang chơi thôi. "
Cô dắt hai đứa trẻ đi xuống thang máy riêng. Cô đã không còn nhìn thấy anh đứng ở đó nữa. Sao lại vẫn có chút thất vọng nhỉ. Cô bị đờ lại một tí:
- " Mẹ!... Mẹ!!... "
Cô bình tĩnh trở lại, dẫn hai con về nhà. Họ đang chuẩn bị bữa tốt thì có chuông cửa.
- " Đến đây!! " - Vũ Mộng Kỳ vừa nói vừa chạy ra mở cửa.
Bạch Trác Ngôn đứng trước cửa nhà cô. Vũ Mộng Kỳ và Vũ Hạ Thiên vui vẻ nói:
- " Chú Bạch, mời chú vào nhà ạ. "
Vũ Lạc Y ngó đầu ra từ bếp:
- " Chú Trác Ngôn hả con? Tiếp đãi chú ấy hộ mẹ một xíu nha. "
- " Vâng. "
- " Không sao, hai đứa cứ chơi đi. Chú vào giúp mẹ cháu. "
Một lúc sau, lại có chuông cửa vang lên.
- " Đến đây. " - Vũ Mộng Kỳ lại chạy ra mở cửa.
Trước mắt cô bé là một người đàn ông cao ráo, tóc đen. Đó chính là Cố Trạch Vũ. Vũ Mộng Kỳ la lên:
- " A!! chú lúc sáng. Sao chú đến được đây? "
Vũ Lạc Y lại ngó đầu ra:
- " Ai nữa vậy con? "
Cô sững người, đánh rơi tô bột đang khuấy xuống dưới. Cô bước nhanh đi đến trước mặt anh ta: