Vũ Mộng Kỳ khăng khăng ôm lấy chân Cố Trạch Vũ và nói:
- " Mẹ, chú ấy là khách của con. Mẹ từng nói ai là khách của con thì cũng là khách của mẹ mà. "
Vũ Lạc Y khó xử, một khi cô đã hứa với con thì khó có thể thất hứa được.
- " Tiểu Kỳ, con tạm thời chưa hiểu đâu, ra đây với chú. Đừng lại gần anh ta. " - Bạch Trác Ngôn giơ tay ra gọi Vũ Mộng Kỳ về.
Cô bé bĩu môi:
- " Con không biết, con không biết, con muốn chú ấy ở lại ăn tối cơ. "
Vũ Hạ Thiên bây giờ mới lẻn qua Vũ Lạc Y và Bạch Trác Ngôn kéo tay chị mình và nói:
- " Em không thích chú ấy. "
Cô bé vẫn cứ kiên quyết giữ Cố Trạch Vũ ở lại. Vậy là Vũ Lạc Y cũng đành thỏa hiệp:
- " Được rồi, anh vào nhà đi. "
Vũ Mộng Kỳ vui vẻ dắt tay anh xuống ghế ngồi. Vũ Hạ Thiên cũng kéo tay Bạch Trác Ngôn đến phía đối diện. Còn Vũ Lạc Y thì tiếp tục chuẩn bị cơm.
Bạch Trác Ngôn nói:
- " Sao anh vẫn mặt dày đến tìm cô ấy được vậy? "
- " Chuyện lúc trước là do tôi có lỗi với cô ấy. Là tôi sai. Tôi muốn làm lại từ đầu với cô ấy. "
- " Không được! Không bao giờ được! " - Vũ Lạc Y nghe thấy tiếng anh nói nên nhanh chóng từ chối.
Cố Trạch Vũ đi vào trước cửa bếp và nói:
- " Anh xin lỗi, là anh sai rồi, quay về đi!"
- " Tôi biết là anh sai nhưng những chuyện anh đã làm sai khiến cho tôi không thể tha thứ nổi. Anh ăn rồi cút càng nhanh càng tốt. " - Cô tức giận bê đồ ăn lên phòng khách họ đang ngồi chờ.
Vũ Mộng Kỳ nói:
- " Cuối cùng cũng không phải ăn đồ Hạ Thiên nấu nữa. "
Hạ Thiên liếc mắt sang chị và nói:
- " Thế mà ai đó ăn lấy ăn để chả chừa cho em miếng nào. "
Cô bé gãi đầu cười rồi cầm đũa lên chia cho mọi người. Đang ăn, đột nhiên Hạ Thiên và Mộng Kỳ cùng nhau nói:
- " Mẹ! " - Cả hai người ngạc nhiên khi cùng nói như vậy.
- " Hửm "
- " Ba con đâu? " - Chúng lại tiếp tục đồng thanh nói.
Cô giật mình phụt cơm ra. May mắn là còn quay đầu đi được. Cô nói:
- " Khụ... Khụ... Mẹ... Khụ... Nói với mấy đứa là ba mấy đứa chết rồi còn gì. "
- " Vậy chúng con muốn ba dượng. "
Cô vừa uống được muỗng canh lại phun ra. Cô nói:
- " Ăn cơm đi! Không nhắc chuyện này nữa! "
Hai đứa bé lại nũng nịu:
- " Mẹ ~ Mẹ không thấy thương bọn con hả. Trường có hội thao ba và bé cũng chẳng ai đi cùng bọn con. Bọn con luôn bị nói là đồ không có ba. "
Không khí đột nhiên trìu xuống. Cô suy nghĩ lại về những điều bọn trẻ nói. Đúng thật là quá bất công với chúng rồi. Tranh cãi của ba mẹ lại khiến chúng bị như thế. Cô cúi đầu trầm ngâm.
Hai đứa bé cũng rưng rưng nước mắt. Cố Trạch Vũ và Bạch Trác Ngôn cũng chỉ ngồi nhìn họ mà cảm thấy có lỗi. Hai người vậy mà lại tiếp tục đồng thanh:
- " Để chú làm bố cháu cho. "
Hai đứa bé vui vẻ, cô thì ngạc nhiên. Vũ Mộng Kỳ đi về hướng Cố Trạch Vũ và nói:
- " Con muốn chú này làm bố của con. "
Vũ Hạ Thiên lại đi theo hướng ngược lại:
- " Con muốn chú Bạch làm bố của con."
Cô khó xử:
- " Đây không phải việc các con có thể quyết định. Hai người mau chóng ăn rồi về đi. " - Cô nói.
Cố Trạch Vũ và Bạch Trác Ngôn lại ăn tiếp rồi đứng dậy ra về. Vũ Mộng Kỳ lại nói:
- " Con muốn chú ấy ở lại đây được không mẹ? "
- " Không, cô nương của tôi ơi, con mới quen biết chú ấy chưa được một ngày. "
Cô vừa nói vừa bế Vũ Mộng Kỳ lên. Cô bé bĩu môi:
- " Vừa gặp chú ấy, con có cảm giác rất quen thuộc giống như mẹ vậy. Chú ấy còn giống y như đúc với Hạ Thiên. "
Cô đóng cửa lại rồi đi vào trong rửa bát để hai đứa trẻ chơi ngày phòng khách. Vũ Mộng Kỳ nói:
- " Hạ Thiên! Chú Cố mới là ba chúng ta, sao em lại không thích nhỉ. "
- " Ba đã làm khổ mẹ, không thích. Chú Bạch lại rất tốt với mẹ, yêu thương chúng ta mà. "
- " Ba đã xin lỗi mẹ rồi mà. Mẹ cũng chưa từng kể với chúng ta về ba, sao em lại chắc chắn như vậy. "
- " Buổi đêm, mẹ vẫn hay mơ tới ác mộng rồi bật khóc còn mơ màng gọi tên chú ấy. Nhiều lần em đi uống nước đều như vậy. "
- " Sao chị lại không biết. "
- " Chị ngủ như lợn thế sao mà biết. "
Cô bé dí vào đầu Hạ Thiên một cáu rồi tức giận:
- " Mơ tới và gọi tên chú ấy chứng tỏ mẹ còn rất nhớ. Chị sẽ giúp chú ấy theo đuổi lại mẹ!!! "