*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
Lục Thiên cảm thấy mình quá may mắn vì cuối cùng cũng có thể đi xem phim cùng chị y tá, nhưng đồng thời anh cũng rất muốn cắt đứt tình bạn cả đời. Mới xem được một nửa phim, tay của chị y tá còn chưa được cầm, anh đã bị tên Bạch Khải Gia khốn kiếp kia gọi điện bảo về bệnh viện.
Bác sĩ Lục đằng đằng sát khí nói: “Tiểu Bạch, tốt nhất là cậu có chuyện quan trọng, nếu không thì đừngcó anh em gì nữa!”
Bạch Khải Gia nói: “Cậu có thể tra được người nằm cùng phòng bệnh năm đó với Tần Ca không? Không biết tên, số giường cũng không biết.”
Vừa nhắc đến chuyện liên quan đến Tần Ca, Lục Thiên lập tức hết giận, nhanh nhẹn bật máy tính lên rồi chúi đầu vào tìm kiếm. Mười năm trước anh còn chưa đến đây nhưng cũng may quy định của bệnh viện không thay đổi, anh gõ thời gian nhập viện thì có hai người cùng thời gian với Tần Ca, đều là bệnh nhân nữ, một người uống liều lượng thuốc như Tần Ca, do ăn thịt chó khiến khoang miệng loét, không ăn được cơm nên nhập viện, một người thì ít hơn, do mặt đột nhiên nổi nhiều mụn nên nhập viện.
Bạch Khải Gia xem kỹ, bật một chiếc máy tính khác cùng Lục Thiên tra cứu bệnh án. Lục Thiên quay đầu nhìn anh, nói: “Tiểu Bạch, sao cậu ra nhiều mồ hôi vậy? Để tớ lấy giấy ăn cho.”
Bạch Khải Gia không thèm để ý, nói: “Mau làm việc đi.”
Lục Thiên xem từ đầu đến cuối, buông chuột ra, nói: “Người ăn thịt chó này bình phục khá tốt, cũng không có biến chứng gì, xét nghiệm máu tháng trước cũng không có vấn đề, cậu thì sao?”
Bạch Khải Gia nhíu mày lật một trang, dạ dày sôi trào muốn ói, chắc là do tối nay ăn quá cay. Khi bệnh án lật đến năm ngoái, ngón tay anh dừng lại.
“Tiểu Bạch?” Lục Thiên lay anh, nhìn qua thăm dò: “Ồ, người này xương cũng có hiện tượng xấu, là song sườn giai đoạn ba, không chữa trị theo cách giữ nguyên trạng mà làm khớp nhân tạo luôn.”
Bạch Khải Gia xoa xoa mũi, căn cứ vào tình hình tái khám ghi lại, bệnh nhân dùng liều lượng thuốc như Tần Ca không có hiện tượng hoại tử xương mà người dùng ít hơn lại bị nặng hơn, người với người đúng là không giống nhau. Chắc đây là ý cô muốn nói?
“Cô ấy nói không muốn truy cứu” Bạch Khải Gia đóng cửa sổ, tắt máy tính.
Lục Thiên gật đầu: “Có thể hiểu, người mắc bệnh này cũng không muốn bị người khác biết. Bệnh viện số 2 của thành phố mình vừa có sự cố chữa bệnh, cắt ruột thừa lại cắt phải ống dẫn trứng, khiến người ta cả đời không thể sinh, bệnh nhân không làm to, bệnh viện cũng chủ động bồi thường hai trăm vạn, ký hiệp ước, xong việc.”
Bạch Khải Gia im lặng không nói gì, Lục Thiên hỏi: “Tiểu Bạch, ý cậu sao?”
“Nghe theo cô ấy.” anh nói.
Lục Thiên xoa cánh tay: “Buồn nôn quá.”
“Ngày đó cô ấy đi tiễn tớ.” Bạch Khải Gia nói.
“Ngày nào?” Lục Thiên không hiểu, nhưng cũng nhớ lại rất nhanh, ồ lên: “Cô ấy nói với cậu à? Vậy hai người sao rồi?”
Bạch Khải Gia lắc đầu, “Bố cô ấy nói, ngày đó cô ấy gặp tai nạn trên đường đi, khi xét nghiệm thì tốc độ máu lắng hơi cao, được chuyển đến khoa máu làm chẩn đoán chính xác, sau đó, chữa trị hormone. Cô ấy vẫn không nói cho tớ biết, cậu có biết là vì sao không?”
“Sợ cậu áy náy?”
“Ừm, nếu không phải do tớ thì cô ấy sẽ không bị tai nạn, tớ lại trách cô ấy suốt mười năm, tớ thật không phải là người.” Bạch Khải Gia nhướn mày, cổ họng khó chịu, lưỡi cảm nhận được bị máu. Anh nhanh chóng chạy đến nhà vệ sinh, nhổ máu trong miệng ra, anh nhìn màu máu và nghĩ mình sẽ không bao giờ dẫn Tần Ca đi ăn lẩu cay nữa, rất hại dạ dày.
Lục Thiên tiến vào nhìn thấy liền bị dọa: “Sao lại hộc máu! Mau lên, để tớ lấy thuốc cho câu.”
Bạch Khải Gia làm cho anh đừng chuyện bé xé ra to: “Làm bác sĩ thì hộc máu là chuyện bình thường, trong nhà có thuốc, tớ về nhà rồi uống là được, chắc là viêm dạ dày.”
“Hay là đi nội soi đi?” Lục Thiên lo lắng.
Bạch Khải Gia vừa mặc áo khoác bào, thoáng nhìn cổ tay áo dính dầu mỡ, nói: “Không có thời gian, tớ muốn về nhà một chuyến.”
“Nhà cậu cũng không xa, gấp gì chứ!”
“Tớ mua vé máy bay sớm nhất đi thành phố B.”
***
Lục Thiên lái xe đưa Bạch Khải Gia ra sân bay, con đường này từ đường hai chiều chuyển thành nối với đường hầm, Lục Thiên nắm tay lái muốn nói lại thôi, đến khi đưa Bạch Khải Gia đến khu kiểm tra mới hỏi: “Cậu tính nói với thầy cô như thế nào?”
“Nói tình hình thực tế.”
Trước khi tắt máy, Bạch Khải Gia gửi một tin nhắn, máy bay đáp xuống thành phố B, sau khi anh về nhà, giáo sư nhà anh đã đợi ở phòng khách hồi lâu.
“Mẹ.” Bạch Khải Gia ngồi xuống trước mặt mẹ.
“Có chuyện gì mà con vội vã muốn nói thế?” Mẹ Bạch đã thay đồ, hiển nhiên tính sau khi nghe xong sẽ ra ngoài.
“Con thích một người.” Bạch Khải Gia nói.
Mẹ Bạch rất ngạc nhiên, con trai mình ưu tú như vậy, mấy năm nay đồng nghiệp hay lãnh đạo của bà đều có ý giới thiệu không ít cô gái, nhưng thằng nhóc này chưa từng đi gặp ai, hỏi thì nói không có hứng. Rất nhiều người học y rất lãnh đạm về tình cảm, đôi khi bà cũng hối hận vì đã để con trai duy nhất học y.
Nhưng nó mới rời khỏi mí mắt bà bao lâu chứ? Đã thích một người? Còn vội vã bay về báo cho bà?
“Sao không dẫn về nhà?”
“Con muốn nói một chút tình huống cho mẹ trước.”
Mẹ Bạch không hề có dự cảm tốt, nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ là tái hôn?
Bạch Khải Gia nói: “Cơ thể cô ấy không tốt lắm, là Lupus ban đỏ hệ thống.”
Mẹ Bạch không bao giờ nghĩ đến người Bạch Khải Gia thích sẽ bị bệnh này. Chính bà rất am hiểu phương diện này, biết rõ bệnh này như thế nào.
“Con có biết mỗi ngày phải uống bao nhiêu prednisone không?”
“5mg.” Đây là liều lượng nhỏ nhất, có thể nói như vậy tức là tình hình của bệnh nhân ổn định, chỉ cần bên ngoài cung cấp hormone thôi.
“Nhưng cô ấy bị hoại tử xương, đã từng chữa trị theo cách giữ nguyên trạng cơ thể.” Bạch Khải Gia nói.
Mẹ Bạch không hỏi gì nữa, bà biết Bạch Khải Gia không hề giấu giếm, anh đang đợi bà đưa ra quyết định.
***
Lúc này mẹ Bạch có điện thoại, Bạch Khải Gia nói: “Mẹ làm việc trước đi.”
Là chuyện của bệnh viện, mẹ Bạch nghe xong nói: “Chờ tôi đến xử lý.”
Bạch Khải Gia đứng bên cạnh bà, không biết từ bao giờ con lại cao hơn bà nhiều như vậy, sao con có thể gặp một cô gái như vậy? Vì sao anh lại thích cô gái ấy như vậy? Mẹ Bạch có rất nhiều điều tò mò, nhưng bà bình tĩnh lại, kéo anh ngồi xuống, chỉ nói một câu: “Trong số bệnh nhân của mẹ có cả hai mẹ con cùng bị bệnh này, cô bé kia rất đáng thương, mới lên cấp hai thôi.”
Tuy không có chứng minh khoa học nhưng trường hợp di truyền bệnh này cũng không hiếm.
“Mẹ mong con suy nghĩ thật kỹ.”
Thích một người không thể nói đơn giản như vậy được, con cần nghĩ đến mười năm sau, hai mươi năm sau, mãi cho đến già, gia đình con, con cái con, tất cả tất cả.
Sau đó, Bạch Khải Gia lại ngựa không ngừng vó bay về, từ khi đăng ký đến khi về đến cửa nhà bà nội, anh nghĩ, liệu có phải Tần Ca cũng gặp hai mẹ con cùng nhau bị bệnh không? Nên cô không dám yêu, sợ làm hại người cô yêu, cô không dám kết hôn sinh con, sợ làm hại con mình?
Sao cô có thể… ngốc như vậy chứ…
Bạch Khải Gia một đêm không về nhà, bà nội Bạch tưởng anh làm ca đêm, vẫn đau lòng và oán trách bệnh viện như bình thường, anh giữ chặt tay bà, nói: “Cháu có lời muốn nói với bà.”
Lần này Bạch Khải Gia không nghe lời, quỳ luôn xuống đất.
“Gia Gia?” bà nội Bạch sợ hãi, nhà họ không có truyền thống năm mới phải quỳ gối dập đầu với người lớn, cháu bà từ nhỏ rất ngoan ngoãn, không cần phải dùng cách phạt quỳ như thằng nhóc nhà họ Lục, cho nên trong trí nhớ của bà, đây là lần đầu tiên Gia Gia quỳ trước mặt bà.
“Bà nội, Tần Ca vẫn muốn nói với bà một chuyện, là cháu ngăn cản, hôm nay cháu muốn tự mình nói với bà.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” bà muốn đỡ Bạch Khải Gia đứng lên: “Dù là chuyện gì bà cũng đều giúp cháu!”
Đến lúc này, Bạch Khải Gia mới khóc, anh không thể tưởng tượng được nước mắt Tần Ca nhịn mười năm có vị gì, anh chỉ cảm thấy nghe, nhìn cũng đau đến không thể thở.
Anh nghẹn ngào nói: “Tần Ca bị bệnh, không thể trị tận gốc, giống như tiểu đường, vẫn phải uống thuốc. Cháu muốn ở bên cô ấy nhưng cô ấy lại không cần, nói vì muốn tốt cho cháu. Bố cô ấy cũng không muốn, nói cháu quá tốt, ông ấy sẽ lo lắng nên cháu trở về nói với mẹ cháu một tiếng, bây giờ nói với bà. Cháu muốn hỏi, bà có đồng ý để cô ấy trở thành cháu dâu nhà mình không?”
Bà nội Bạch kinh hãi, tay run run hỏi: “Bệnh gì?”
“Lupus ban đỏ hệ thống, đùi cũng từng phẫu thuật.” Bạch Khải Gia chôn mặt vào lòng bàn tay bà, nước mắt trào ra: “Hôm qua cháu làm cô ấy khóc, bố cô ấy nói mười năm nay cô ấy chưa từng khóc. Cô ấy phải làm phẫu thuật lớn, sau phẫu thuật phải nằm trên giường ít nhất sáu tháng, vì giảm bớt sức nặng cơ thể nên đi lại đều dùng xe lăn. Cháu đã nhìn vết sẹo trên người cô ấy, có ba vết, trên đùi và bẹn, cơn đau sau phẫu thuật người thường không thể chịu được nhưng cô ấy sợ dùng thuốc tê sau này vẽ tranh sẽ bị run tay nên vẫn cố chịu. Lúc đầu cháu còn không tin nhưng khi cô ấy bị viêm ruột thừa, bác sĩ mổ chính nói mủ cũng chảy vào bụng, chắc chắn là rất đau. Nhưng ngày đó cháu ở bên cô ấy, cô ấy không hề kêu đau, một câu cũng không, còn bảo cháu ra ngoài, nói bệnh sử của mình với bác sĩ mổ chính, khi ra ngoài còn rất bình tĩnh nói cháu đừng báo cho bố mẹ cô ấy…”
Rốt cuộc Bạch Khải Gia cũng không nói nên lời nữa, chỉ nắm chặt tay bà. Bà nội Bạch nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Bà nội!” Bạch Khải Gia ngẩng đẩu.
Bà không nói được một lời, đi lướt qua anh về phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong nhà rất yên tĩnh, chỉ có Vật nhỏ thò đầu ra, nhảy lên sô pha, dùng móng vuốt gãi nhẹ lên áo Bạch Khải Gia, anh ôm lấy nó, vùi mặt vào đám lông tơ màu vàng, Vật nhỏ vươn đầu lưỡi hồng nhạt ra liếm mặt anh