Về Bên Anh

Chương 33: Tất cả cố chấp sẽ có kết quả 5



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ:Fleur

Biên tập: Iris

583802c43f506d237f77bb0ccdcad52f

Một đêm này, bà nội Bạch ngồi bên giường suy nghĩ rất lâu. Ngày sinh nhật bà, Tần Ca tự tay ninh cháo bí đỏ, làm bánh ngọt, bình thường Gia Gia đâu có cười vui vẻ như vậy? Ngày bà bị ngã, Tần Ca và Gia Gia cùng nhau quay lại cứu bà, dọc đường đi hai người đã thống nhất không leo lên cao hơn nữa.

Bà lau nước mắt trên mặt, ánh mắt dừng trên cánh tay đã tháo bột, Tần Ca biết hộ lý làm việc qua loa nhưng không quở trách ai, chỉ không cho người khác đụng vào bà; hàng ngày sáng sớm đã lên giúp bà mặc quần áo, con dâu bà cũng chưa từng chăm sóc bà như vậy! Tần Ca mới đến hai lần mà Gia Gia đã nhận ra vấn đề, đổi hộ lý cho bà, còn không phải là sợ ảnh hưởng đến sức khỏe Tần Ca ư?

Khi bà nằm viện đã cảm thấy Gia Gia thích Tần Ca sau đó vẫn muốn tác hợp hai đứa nhưng Tần Ca không chịu nói gì, một lần cũng không. Khi Tần Ca nằm viện, Gia Gia gần như đều ở lại bệnh viện nhưng vẫn không thấy hai đứa hẹn hò, chắc chắn là Tần Ca không đồng ý. Sau đó Tần Ca bắt đầu tránh mặt Gia Gia đến nhà thăm bà, đó là một cô bé có chừng mực! Nhưng đứa bé ngoan như vậy sao lại bị bệnh chứ?

Rõ là bị bệnh lại không để người khác biết, mỗi ngày đều cười vui vẻ như thế…

Sắp đến sáng, trên đường có tiếng chó sủa, bà nội Bạch lại nhớ lại ngày đi ngắm hoa anh đào. Gia Gia dùng bà làm cái cớ mới kéo được Tần Ca đi cùng, bà cũng vui vẻ làm bóng đèn song không ngờ mình lại là một phiền toái lớn. Tần Ca vì bảo vệ bà mà ngã xuống đất, chưa đứng lên đã hỏi bà có sao không, lúc ấy Gia Gia lo lắng lắm, nắm tay Tần Ca rất lâu không buông.

Bà thở dài, lòng người đều là thịt, Tần Ca tốt thế mà…

Bên ngoài, Bạch Khải Gia thức trắng một đêm bỗng đặt Vật nhỏ đang ngủ trên bụng mình xuống, đứng dậy rửa mặt, sau đó ra ngoài. Chỉ chốc lát sau anh đã quay về, trong tay còn có bánh bao bà nội thích, anh lại ninh cháo trong nồi, trong lúc chờ cháo chín anh ngồi trên băng ghế nhỏ trong bếp bóc tỏi. Cháo chín, anh cũng bóc được một bát tỏi to cho bà, để bên cạnh món ăn, bà vươn tay là lấy được.

Bảy giờ, anh thấy bà nội vẫn chưa dậy liền quét dọn nhà cửa một lượt, sau đó tắm cho Vật nhỏ. Vật nhỏ từng là vật hoang trong bệnh viện nên ghét nhất là tắm rửa, bị dính nước là kêu như giết lợn vậy, nhưng cũng vô dụng thôi, bác sĩ Bạch có thói quen sạch sẽ khiến tim Vật nhỏ băng giá.

Đúng lúc này bà đi ra và đứng cạnh bồn tắm, Vật nhỏ ra vẻ đáng thương cầu cứu nhưng bà chẳng những không nhúng tay mà còn tránh ra xa. Vật nhỏ cực kỳ tuyệt vọng, mệt mỏi không hề phản kháng, Bạch Khải Gia không thèm đếm xỉa đến nó, cúi đầu xoay người đi theo bà: “Cháu đã nấu cháo và mua bánh bao, bà muốn ăn một chút không?”

Vừa nói, anh vừa quan sát sắc mặt bà.

Bà ngồi xuống bàn, Bạch Khải Gia nhếch khóe môi chạy nhanh đi múc cháo. Thật ra bà cũng không có khẩu vị nhưng vẫn xé nhỏ bánh bao cho vào cháo, ăn từng thìa một, ăn một lát, bà nói: “Hơi đặc.”

Bạch Khải Gia đang dùng khăn lông lau khô cho Vật nhỏ, nói: “Lần sau sẽ cho nhiều nước hơn.”

Bà nội Bạch buông bát xuống, nhìn bóng dáng cháu trai, thản nhiên hỏi: “Mẹ cháu nói sao?”

Bạch Khải Gia ôm Vật nhỏ ngồi xuống, nói: “Bảo cháu suy nghĩ cho kỹ.”

Anh ngẩng đầu nhìn bà và nói: “Cháu đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Bà đón ánh mắt anh, anh đã trưởng thành, ưu tú hơn người và có trách nhiệm.

Bạch Khải Gia siết chặt tay, con mèo nhỏ trong lòng bỗng nhiên kêu meo meo, anh vội vàng buông mèo ra, ngồi ngay ngắn.

Bà nội Bạch cũng không nhìn anh, run rẩy rời khỏi bàn ăn, lưu lại một câu: “Vậy cứ thế đi.”

Bên ngoài đột nhiên có mưa, trong radio đang phát dự báo thời tiết, một tuần tới sẽ liên tục mưa lớn, mùa xuân se lạnh, nhưng Bạch Khải Gia lại vui vẻ nở nụ cười, cười không ra tiếng, cười lấy tay chà xát lên mặt hai lần, da cũng đỏ lên nhưng xóa tan mệt mỏi lúc trước. Trong mắt anh đầy nước, hít hít mũi cố thu nước mắt trở về, anh về phòng ngủ cầm áo khoác đi ra ngoài, ló đầu vào phòng bà báo cáo hành tung: “Cháu đi thăm Tần Ca, cô ấy bị cảm.”

***

Vật nhỏ không hiểu, meo meo meo muốn chạy theo anh liền bị bà nội Bạch kéo đuôi lại, ôm trong ngực thì thầm: “Nếu làm không tốt Tiểu Ca sẽ không gặp anh đâu.”

Quả nhiên bị nói trúng, Bạch Khải Gia gọi cho Tần Ca, lúc này cô còn từ chối nghe máy, anh đành phải ấn chuông cửa nhưng nhà họ Tần không có ai ở nhà.

Đi đâu rồi?

Bạch Khải Gia đứng chờ dưới nhà, không đợi được Tần Ca lại nhận được điện thoại của Lục Thiên. Lục Thiên nói: “Tiểu Ca đến khoa tớ khám, sốt cao lại bị nôn, máu lắng lên đến 30, cậu ở đâu? Có đến không?”

Bạch Khải Gia lập tức đến bệnh viện, không cúp máy, vừa đi vừa nghe Lục Thiên phân tích bệnh tình. Song anh vẫn rất lo lắng, sau khi đến bệnh viện thì lên thẳng phòng khám tầng ba. Thứ ba và thứ tư hàng tuần là ngày trưởng khoa Vu khám bệnh nên bệnh nhân ngồi chờ rất đông, anh liếc mắt một lượt là nhìn thấy Tần Ca mặt đỏ bừng ngồi giữa bố mẹ, còn Lục Thiên đứng một bên.

Lục Thiên đưa kết quả xét nghiệm máu của cô cho Bạch Khải Gia xem, anh vội vàng nhìn kỹ, sau đó ngồi xổm xuống, đưa tay lên sờ trán cô. Bố Tần nặng nề khụ khụ hai tiếng, nhưng mẹ Tần lại không phản đối, đứng lên nhường chỗ cho anh, nói: “Cô đi toilet một chút.”

Bạch Khải Gia không ngồi mà nhìn bố Tần, bố Tần hỏi Lục Thiên: “Hút thuốc ở đâu đây cháu?”

Bệnh viện cấm hút thuốc, Lục Thiên liền dẫn bố Tần đi tìm chỗ hút. Bố Tần đi rồi, Bạch Khải Gia vẫn không ngồi xuống, khăn màu hồng nhạt che mất nửa khuôn mặt Tần Ca, cô không nói gì.

Bạch Khải Gia muốn cầm tay cô nhưng bị tránh đi, anh ngồi yên như cũ. Rõ ràng vừa rồi người lo lắng như lửa đốt là anh nhưng bây giờ lại nói những lời trấn an người khác: “Đừng lo, bị cảm phát sốt sẽ khiến máu lắng cao hơn, nhưng chỉ là tạm thời, số liệu khác cũng không có vấn đề gì, chỉ là mấy ngày nay bị nóng nên dạ dày mới khó chịu thôi.”

Thật ra bệnh này phải vô cùng chú ý cảm và sốt, hai triệu chứng này thường là ngòi nổ làm suy giảm hệ miễn dịch, dẫn tới nhiều vấn đề. Cơ thể người bệnh thiếu hooc-môn nên càng dễ nhiễm phải đủ loại bệnh, khoa chỉnh hình bọn anh thậm chí còn gặp bệnh nhân phẫu thuật cả năm mà vết mổ không khép lại.

“Ừm, cảm ơn.” Tần Ca khàn giọng nhưng vẫn nói với anh.

Đến số của Tần Ca, Bạch Khải Gia muốn đỡ cô đi vào nhưng Tần Ca nói: “Cậu ở đây chờ mình là được, tự mình đi vào.”

Bạch Khải Gia không nghe, đỡ cô đến cửa.

Khi bố Tần hút xong một điếu thuốc quay lại, đúng lúc Tần Ca đi ra, vì thế bố Tần đỡ bên trái mẹ Tần đỡ bên phải, Bạch Khải Gia và Lục Thiên đi sau, Lục Thiên nói: “Không thêm thuốc, có kê kháng sinh, có chứng viêm, kê thêm thuốc dạ dày, quan sát vài ngày rồi tính.”

Bạch Khải Gia cầm đơn đi lấy thuốc, bác sĩ kê cho Tần Ca liều uống của trẻ em, anh nói với cô: “Trước khi uống thuốc thì uống thuốc dạ dày, ăn chút cháo, sau đó toát mồ hôi…”

Thật ra còn muốn dặn dò nữa nhưng bố Tần ở một bên mũi không phải mũi mắt không phải mắt, làm cho Bạch Khải Gia nuốt nước bọt, chỉ có thể nói: “Đừng nghĩ gì cả, trước tiên phải hạ sốt đã.”

Tần Ca gật đầu song không hề nhìn anh, cô cảm thấy mình rất mất mặt, đã lớn thế này rồi còn để bố mẹ lo lắng, lạnh như thế này còn phải dẫn cô đến bệnh viện khám.

“Cháu đưa mọi người về.” Bạch Khải Gia nói.

Bố Tần lắc đầu: “Bắt taxi là được rồi.”

Vì thế một nhà ba người họ gọi xe ở cổng viện, Bạch Khải Gia muốn lái xe đi theo sau, nhưng Lục Thiên cởi áo choàng chạy đến nói với anh: “Tớ xin nghỉ, nếu không hôm nay chúng ta cùng chờ ở nhà họ Tần đi? Cậu lo lắng thế cơ mà!”

Bạch Khải Gia khoát tay, Tần Ca không muốn nhìn thấy anh.

Lục Thiên nắm chặt tay áo anh: “Sao lại có máu?”

Bạch Khải Gia không thèm để ý, Lục Thiên kêu lên: “Cậu chưa uống thuốc à?”

“Quên mất.” Bác sĩ Bạch nói.

Lục Thiên kiên nhẫn khuyên anh: “Cậu thế này là có vấn đề rồi. Nội soi đi. Cũng không làm chậm trễ nhiều thời gian của cậu đâu.”

Bạch Khải Gia mở cửa lên xe: “Có thời gian rồi nói sau.”

Trên xe, mẹ Tần ôm con gái: “Ngủ một lát đi.”

Tần Ca gật đầu nhưng không nhắm mắt mà nhìn chiếc xe đi phía sau qua gương chiếu hậu.