*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Fleur
Biên tập: Iris
Nghe nói Tần Ca bị sốt, Trần Mẫn liền mang hoa quả đến thăm cô. Và tất nhiên là cậu bị chị dạy dỗ một trận, cậu cũng ngoan ngoãn để cô nói lại lấy một hộp đồ từ sau lưng, nói: “Em thấy con trai ông chủ thích chơi cái này, chị, cho chị chơi giết thời gian.”
Rất nhiều ngày sau đó, Tần Ca nằm trên giường chơi lắp ghép, đã hạ sốt, chỉ còn ho khan, bố Tần và mẹ Tần cuối cùng cũng yên lòng, ra ngoài mua canh gà để bồi bổ cho cô.
Trên đường đi, bố Tần ra vẻ ghét bỏ nói với mẹ Tần: “Thằng bé kia trước mặt chúng ta thì làm ra vẻ, sao bây giờ không đến thăm Tiểu Ca? Sau này bà đừng có khuyên tôi, nó có thật lòng với Tiểu Ca đâu.”
Mẹ Tần nói: “Chắc là có việc.”
Gần đây mưa nhiều, nửa đêm ngừng đến giờ lại mưa to. Tần Ca đứng dậy đi uống nước, phát hiện trên ban công còn phơi chiếc chăn hồng nhạt Bạch Khải Gia tặng cho cô, cô còn chưa kịp buông cốc nước xuống thì chiếc chăn bị một cơn gió to thổi bay đi mất. Tần Ca sững sờ hai giây, cầm ô xuống dưới tìm.
May là chăn không bay đi xa chỉ mắc vào một cành cây rồi rơi vào vũng nước dưới đường. Cô nhặt chăn lên rồi từ từ quay trở lại, song đang đi cô bỗng dừng lại bởi có một chiếc xe đỗ ở dưới sân, cô nâng ô lên nhìn thì thấy một người đứng trong làn mưa, tán ô che kín mặt.
Cô nhất thời bối rối, giấu chiếc chăn ra sau.
Nhưng đó không phải là Bạch Khải Gia.
Lục Thiên nói: “Anh vừa nhìn thấy em đi ra, gọi em nhưng không kịp.”
Tần Ca nghĩ, vừa nãy chiếc xe này dừng ở đây à? Sao cô lại không để ý nhỉ?
Lục Thiên chỉ vào chiếc xe và giải thích: “Anh mang xe đi kiểm tra định kì nên mượn xe của Tiểu Bạch. Vừa rồi em tưởng là cậu ấy phải không?”
Tần Ca lắc đầu, không muốn đề cập đến vấn đề đó, lảng sang chuyện khác: “Anh tìm em có việc gì à?”
Lục Thiên tiến lại gần hơn, nói với cô: “Từ lúc trời chưa sáng anh đã chờ em ở đây, nghĩ nếu hai người các em có duyên thì em sẽ xuất hiện. Tiểu Ca, em có thể cho anh chút thời gian không? Anh muốn nói với em một chuyện.”
Tần Ca gật đầu.
***
Mưa quá to, họ vào trong xe ngồi, Lục Thiên đưa điện thoại anh cho cô, nói: “Em nghe đi.”
Tần Ca cầm điện thoại anh, bật đoạn ghi âm lên.
Câu đầu tiên là giọng của Bạch Khải Gia, anh nói: “Tớ mua một quyển.”
“Sau đó thì sao?”
“Cô ấy không biết là tớ đưa, sinh nhật tớ lại dùng nó làm quà tặng.”
“Sau đó? Hai người hẹn hò à? Khỉ thật, bảo sao bây giờ hai người lại lúng túng vậy.”
“Không tính.”
“Buổi tối trước khi bay, tớ hôn cô ấy, bọn tớ hẹn nhau nếu cô ấy ra sân bay tiễn tớ thì hai đứa sẽ hẹn hò nhưng cô ấy không đến, cho nên không tính.”
“Vì sao lại không đi?”
Không ai nói gì, im lặng rất lâu, sau đó có tiếng chửi: “Bạch Khải Gia, cậu hôn một cái mà nhớ người ta mười năm? Năm kia tớ hỏi cậu vì sao lại quay về đây, cậu nói dù sao cũng phải trải nghiệm, không bằng quay về ở cùng bà nội, cậu lừa tớ à?”
“Hừ! Cậu nói cho rõ đi!”
“Ừ.”
“Khoa trương vậy? Bác sĩ Bạch, cậu là tình thánh à?”
“Tớ nên quay về sớm hơn.”
Sau đó là một giọng nói lạ, Lục Thiên giải thích, “Đây là Phó giám đốc bệnh viện.”
“Tiểu Bạch à, chuyện của các cậu bệnh viện đã biết, đừng ngây thơ quá, kết quả chưa chắc đã tốt đâu.”
Tim Tần Ca thót một cái, đây là chuyện cô không muốn xảy ra nhất.
“Cậu cho là giúp cô gái ấy kiện bệnh viện là đúng ư? Đừng ngây thơ nữa, bệnh viện sẽ không mặc kệ đâu! Sau khi chuyện được công khai, tốt nhất là cô ấy được thắng kiện và nhận được tiền bồi thường, nhưng mà thanh danh cũng mất. Ở đây nhỏ như thế, không khéo còn chưa ra tòa thì phố lớn ngõ nhỏ đều biết và bàn tán rồi! Mọi người đều biết cô ấy bị bệnh, đời này có lẽ sẽ không có ai chịu lấy nữa cũng chẳng bình tĩnh được như bây giờ đâu.”
Đúng vậy, ông ta nói đúng, Tần Ca muốn giấu bệnh, sống một cuộc sống bình thường. Nhưng cô nghe thấy Bạch Khải Gia nói: “Khỏi cần ông lo lắng, người đó cô ấy đã có rồi.”
Cô có gì đáng giá để anh làm vậy đâu? Tần Ca không nghĩ ra được, tim như bị một lớp bông dày chặn kín, không thể thở được.
“Sai chính là sai, bác sĩ nên chịu trách nhiệm về công việc của mình, cô ấy cần một lời xin lỗi.”
“Dù phải cởi áo blouse trắng, tôi cũng đồng ý.”
“Khi cô ấy gặp chuyện không may, tớ không thể ở bên cô ấy, vẫn thấy đáng tiếc. Nay có thể làm vậy, tớ rất thỏa mãn, cô ấy không bao giờ phải một mình cô đơn như vậy nữa, tớ nhìn mà đau lòng.”
Mưa quật vào lớp cửa kính, Tần Ca cúi đầu, rất lâu cũng không nói gì. Lục Thiên cúi đầu nhìn, thật ra là anh muốn nhìn Tần Ca rơi nước mắt, đáng tiếc là không thấy. Anh cảm thán: “Tiểu Ca, chỉ có Bạch Khải Gia có thể chọc em khóc thôi!”
Anh vỗ vỗ vai cô: “Cậu ấy không biết anh ghi âm đâu. Tiểu Ca, em còn hoài nghi tấm lòng của cậu ấy không?”
“Em không hề.” Tần Ca nghẹn ngào, cô chưa từng hoài nghi.
Cô trả điện thoại lại cho Lục Thiên, nói: “Em phải về nhà.”
Lục Thiên giữ cô lại: “Tiểu Bạch nằm viện.”
Tần Ca nghĩ mình nghe nhầm. Đó là Bạch Khải Gia đấy, sao anh có thể bị bệnh chứ?
Lục Thiên gãi đầu: “Cậu ấy không cho anh nói với em, nhưng cậu ấy rất nhớ em.”
“Bệnh gì?” Tần Ca khàn giọng hỏi.
“Hôm nay siêu âm, trong bụng có gì đó còn chưa xác định tính chất.” Lục Thiên nói.
Đầu óc Tần Ca rối loạn, gì đó? Cái gì vậy?
Lục Thiên nói: “Tiểu Ca, gần đây cậu ấy vẫn bị nôn ra máu.”
Cả người Tần Ca đều chấn động.
Ngày trước xem phim, nhân vật nếu nôn ra máu đều sẽ chết.
***
“Em muốn gặp anh ấy ngay lập tức!” Tần Ca thu chân lại, đóng cửa xe.
Lục Thiên kêu lên: “Chắc chắn là cậu ấy rất muốn gặp em, nhưng có lẽ anh sẽ bị đánh.”
Hai người cùng nhau vào thang máy lên thẳng tầng cao nhất, Lục Thiên nói: “Cậu ấy không muốn nằm viện, anh phải tức giận chuẩn bị phòng này thì cậu ấy mới chịu ở lại. À đúng rồi, thật ra lần trước em bị viêm ruột thừa, cậu ấy muốn để em nằm ở đây nhưng lại sợ em không muốn nên mới chọn giường bình thường cho em.”
Hôm nay Tần Ca nghe được rất nhiều chuyện mới, biết càng nhiều lại càng mong được gặp anh.
Bạch Khải Gia đang truyền dịch, không biết Lục Thiên ra ngoài khi nào, chỉ để lại cho anh một quyển tạp chí truyện tranh mới nhất để giết thời gian. Anh biết sẽ không có tác phẩm của Bạch Bạch Bạch Khải nhưng vẫn lật từ đầu đến cuối, ra kết luận: Cô vẫn vẽ đẹp hơn.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh không ngẩng đầu lên, hỏi: “Đi đâu vậy? Tớ đói rồi!”
Lục Thiên nói: “Tiểu Bạch, cậu xem ai tới này.”
Bạch Khải Gia ngẩng đầu, phát hiện ra Tần Ca đang đứng ở cửa, mắt đỏ như một con thỏ.
“Cảm cúm vẫn chưa khỏi sao?” Anh lo lắng muốn rút kim truyền ra.
Tần Ca ngăn cản: “Anh đừng cử động!”
Sau đó cô tiến lại gần, đứng bên giường nhìn anh.
Lục Thiên huýt sao: “Chắc là lúc này cậu cũng không đói, tớ đi trước, muốn ăn gì thì nói với Tần Ca là được.”
Nói xong, anh còn chú ý đóng cửa lại.
Bạch Khải Gia chưa từng co quắp trước mặt cô gái này, bây giờ anh thực sự bị cô nhìn đến ngượng, kéo tay cô hỏi: “Anh đẹp lắm à?”
Nước mắt Tần Ca lại chảy ra.
Đã bị bệnh như thế mà còn cười cái gì chứ!
Bạch Khải Gia nói: “Tiểu Ca, bình thường anh nhìn em cũng chính là cảm giác đau lòng như vậy.”
Anh vỗ vỗ mép giường: “Em ngồi xuống đi.”
Tần Ca nghe lời ngồi xuống, anh nâng tay muốn sờ trán cô, Tần Ca nói: “Em khỏe lắm.”
“Ừm.” Anh cười, rướn người lên một chút hôn lên trán cô.
Sức khỏe anh cũng không tốt, môi hơi khô, không mềm như trước kia. Đầu óc Tần Ca tràn ngập cảm xúc của những nụ hôn trước, đột nhiên cô cúi đầu, hôn lên môi anh.
Lần này, Bạch Khải Gia ngây người.
Tần Ca rũ mắt, nước mắt lại tí tách rơi: “Chắc chắn là do em làm anh tức giận, sau này em sẽ không như thế nữa, anh phải mau chóng khỏe lên.”
Bạch Khải Gia cười lớn, cười cô ngốc, giơ tay kéo cô vào lòng.
Cho đến khi tựa vào ngực anh, Tần Ca mới biết được, chiếc thuyền mang tên Tần Ca vẫn luôn phiêu lạc trên biển cuối cùng cũng cập cảng, cảm giác có nơi trở về này khiến cô rất thỏa mãn. Không có gì là không qua được, trước kia chỉ có một mình cô, bây giờ có cô và anh, tất cả đều sẽ ổn thôi.
***
Ôm một lát, Tần Ca sợ anh mệt nhưng Bạch Khải Gia lại không buông tay, nói: “Anh nhớ em, ôm thêm lát nữa đi.”
Tần Ca vừa khóc vừa đỏ mặt, người này nói chuyện khiến người khác rất xấu hổ!
“Đừng khóc.” Anh chỉ có thể giữ đầu cô, cúi xuống hôn cô, nhẹ nhàng trấn an.
Tần Ca bình tĩnh lại, nâng tay kên ôm anh. Bạch Khải Gia như là nhận được sự đồng ý, ôm càng chặt hơn, đầu lưỡi trượt vào trong. Lúc này vừa hay truyền dịch xong, anh nhanh chóng rút kim ra, xoay người đặt Tần Ca lên giường.
Thật ra tư thế này Tần Ca đã vẽ nhiều lần, nhưng thực sự xảy ra với mình thì có chút không kịp phản ứng. Bạch Khải Gia bị cô chọc cười, cúi xuống dùng chóp mũi cọ cọ cô, cả người đều dán vào người cô, ngửi thấy mùi sữa ở cổ cô, vì thế đầu lưỡi đi xuống muốn nếm thử hương vị của cô.
Tần Ca đẩy anh: “Bệnh của em còn chưa khỏi hẳn đâu, đừng hôn em.”
“Vừa nãy chính em nói đã khỏe.” Bạch Khải Gia căn bản không quan tâm đến sự chống cự yếu ớt này, anh hôn trong trong ngoài ngoài sau đó nằm xuống bên cạnh cô. Giường bệnh không lớn, hai người nằm cùng, anh ôm cô vào ngực và đắp chăn lên. Tần Ca đẩy ra, sợ bị người khác nhìn thấy nhưng anh không cho, nói: “Em ngủ cùng anh.”
Khi còn bé học được mấy chữ “mất đi mà tìm lại được”, nhưng hiện tại Bạch Khải Gia mới thật sự hiểu ý nghĩa của nó.
Tần Ca hỏi anh: “Sau này còn làm kiểm tra gì nữa? Anh đã nói cho bà chưa? Còn bố mẹ anh thì sao?”
Bạch Khải Gia rũ mắt nhìn người bên cạnh, chỉ có người từng trải mới có thể bình tĩnh chấp nhận như thế, mà cô là Tần Ca, cho nên cô luôn tích cực muốn chữa trị, cô bị bệnh đã mười năm nên cô rất tin tưởng bệnh viện và bác sĩ.
Anh ôm chặt cô, thở dài: “Cũng chưa nói, sợ họ lo lắng.”
Việc này Tần Ca không lập trường để nói, bởi vì chính cô cũng đã làm vậy, bây giờ mới hiểu lúc đó Bạch Khải Gia lo cho cô như thế nào.
Nhưng lúc đó, anh chăm sóc cô rất tốt.
Cô kéo kéo áo anh: “Lần này đến lượt em chăm sóc anh.”