Tuần học cuối cùng đã trôi qua, kỳ thi cuối kỳ được tổ chức vào hai ngày mùa đông đầy nắng.
Giang Bạch Du vẫn đưa Hạ Sàn về nhà như trước, Hạ Sàn đã không nhớ nổi đây là lần thứ mấy hắn và Giang Bạch Du cùng nhau lên xe về nhà, hắn cũng không biết Giang Bạch Du đưa hắn về nhà xong còn phải ngồi một chuyến xe khác quay về nhà mình.
Xe buýt vẫn vững vàng chạy êm như trước, trên đường Tân Giang có vài học sinh được nghỉ đang du ngoạn, đại khái là không có phong cảnh gì đẹp, chỉ là bên cạnh có người đặc biệt, nghĩ về một mối tình mà không biết phải diễn tả thế nào. Khuôn mặt bọn họ non nớt, dùng một ít phương thức vụng về che giấu ngượng ngùng, chỉ là thanh xuân phấn khởi đã sớm biểu hiện ra ngoài ánh mắt.
Mùa đông ngay cả mặt trời cũng chiếu sáng lờ mờ, Hạ Sàn nghĩ, đây đại khái không phải là một mùa thích hợp để tỏ tình, nhưng Giang Bạch Du lại thường xuyên ở bên tai nói cậu thích hắn.
Cậu ấy rốt cục thích tới mức nào?
Thành tích cuối kỳ nhanh chóng được đưa ra, các giáo viên vội vàng về nhà nghỉ đông. Bảng điểm gửi vào trong nhóm lớp theo phương thức điện tử, Hạ Sàn tìm được tên của mình ở hàng đầu.
Tiếng Anh rất tốt, tốt hơn lần trước vài điểm. Hắn chụp màn hình thành tích của mình, đặc biệt là điểm tiếng Anh, gửi cho ba mẹ.
Chỉ chốc lát trong nhóm gia đình đã gửi tới lời khen ngợi của ba mẹ đối với hắn, nhất là Hạ Khê Nham, đặc biệt tải xuống một ít cảm xúc đáng yêu trên mạng gửi tràn ngập nhóm chat, Hạ Sàn cũng trả lời ba hình thỏ thỏ bắn tim.
Hai người lớn bàn bạc quyết định hôm nay tan tầm sớm, về nhà chúc mừng bảo bối nhà mình một chút.
Sau khi trò chuyện trong nhóm xong, Hạ Sàn lại mở khung chat của Giang Bạch Du, vừa rồi Giang Bạch Du gửi cho hắn mấy tin nhắn.
Cũng liên quan đến thành tích.
Hạ Sàn trả lời một câu “Cảm ơn” qua.
Tin nhắn của Giang Bạch Du theo sát phía sau: Ngày mai có thời gian không?
Hạ Sàn trả lời: Có, làm cái gì?
Giang Bạch Du: Tiến bộ rất lớn, chúc mừng cậu một chút.
Hạ Sàn trở mình trên giường, giơ điện thoại lên gõ chữ: Không cần đâu, hẳn là tôi mời cậu mới đúng, không có cậu giúp tôi giảng bài thì tôi cũng không tiến bộ nhanh như vậy.”
Giang Bạch Du quả thật đã giúp ích rất lớn đối với việc học tiếng Anh của Hạ Sàn. Một buổi sáng nọ, Giang Bạch Du vừa đi vào phòng học liền lấy ra một quyển sổ đưa cho Hạ Sàn, Hạ Sàn không hiểu, Giang Bạch Du ý bảo hắn mở ra, “Tôi đã sắp xếp lại những điểm quan trọng, phần lớn là nền tảng, tiếng Anh cấp ba không khó, nắm giữ những nền tảng này cộng thêm từ đơn cũng không kém nhiều lắm. Cậu xem trước đi, tôi ngủ một lát, có gì không hiểu đánh thức tôi là được.”
Nói xong liền nằm xuống bàn học ngủ thiếp đi.
Đương nhiên Hạ Sàn không biết Giang Bạch Du mất hai đêm để sắp xếp lại những thứ này.
Hắn mở cuốn sổ ra, chữ viết rõ ràng, hàng chữ chỉnh tề, không giống phong cách phóng khoáng ngang ngạnh của Giang Bạch Du.
Cũng nhờ có quyển sổ này cùng với Giang Bạch Du kiên nhẫn giảng giải, Hạ Sàn mới có thể tiến bộ nhanh chóng. Hắn không biết sự giúp đỡ của Giang Bạch Du có bao nhiêu liên quan đến tư tâm ước định 120 điểm kia, nhưng Hạ Sàn thật lòng muốn cảm ơn cậu.
Giang Bạch Du: Anh đây có tiền, muốn mời cậu ăn cơm.
Được, cảm động rồi, tính tình Giang Bạch Du vĩnh viễn không khiêm tốn nổi.
Hạ Sàn còn chưa trả lời, đối phương đã gửi tin nhắn tới.
Giang Bạch Du: Ngày mai tới đón cậu.
Ngay cả đường từ chối cũng không có, Hạ róc rách đành phải trả lời: Được rồi.
Giang Bạch Du: Ngoan.
Ngoan cái đầu cậu, Hạ Sàn úp điện thoại di động xuống chăn, quyết định nửa giờ không để ý tới Giang Bạch Du.
–
Hạ Sàn mặc áo lông ngắn màu vàng mẹ mua cho, phối hợp với quần jean màu nhạt và giày thể thao màu trắng xuất hiện trước mặt Giang Bạch Du, thiếu chút nữa làm loá mắt Giang Bạch Du.
Hắn mang theo gam màu xinh đẹp nhất, như muốn thắp sáng mùa đông xám xịt, những lúm đồng tiền thấp thoáng chứa đựng sự ấm áp của mùa xuân, sự sôi động của mùa hè và ý nghĩa của mùa thu.
Giang Bạch Du nghĩ, cậu thật may mắn, gặp được một người đặc biệt như thế.
Bọn họ tới một nhà hàng ở Lâm Giang, trên tòa nhà 20 tầng nhìn ra sông Đông Thủy.
Đây là lần đầu tiên Hạ Sàn tới đây, cũng nhìn ra được giá cả ở đây không rẻ, thậm chí rất đắt đỏ. Nhà bọn họ cũng coi như khá giả, nhưng từ nhỏ hắn đã không thích ăn cơm Tây, lúc còn rất nhỏ ba mẹ dẫn hắn đi một lần, sau khi về nhà bạn nhỏ Điểm Điểm sầu não, khuôn mặt nhỏ nhắn nói với ba mình mình chưa ăn no, còn kéo tay ba đến bụng mình sờ soạng, dùng cái này chứng minh mình thật sự chưa ăn no.
Từ đó về sau Hạ Khê Nham không dẫn hắn tới nhà hàng tương tự ăn cơm nữa, thay vào đó Hạ Sàn rất thích những quán nhỏ ven đường, chỉ cần một bát bún cũng ngon
Hôm nay Giang Bạch Du trông ra dáng một quý ông, giúp Hạ Sàn kéo ghế dựa ra, đẩy trở về thời cơ nắm giữ vừa vặn, mở thực đơn ra hỏi hắn muốn ăn cái gì, Hạ Sàn nhìn một vòng, chênh lệch không kém, hắn chỉ một món, Giang Bạch Du cũng gọi một món tương tự.
Trong lúc trao đổi với nhân viên phục vụ, Giang Bạch Du để ý đến vẻ mặt nhịn cười của Hạ Sàn, sau khi nhân viên phục vụ đi rồi, cậu hỏi: “Cười cái gì?”
Nhà hàng quá yên tĩnh, Hạ Sàn lấy tay che miệng cười, “Xin chào, thật kỳ lạ.”
Vẫn là Giang Bạch Du bắt chéo chân, vẻ mặt khinh thường kia càng chân thật hơn.
Giang Bạch Du cũng cười theo, “Không quen à?”
“Ừ.”
“Anh Giang của cậu thiên biến vạn hóa, sao người bình thường có thể thấy được, nhưng là bạn trai thì không giống, thế nào, có muốn làm bạn trai tôi không?”
Hạ Sàn chống cằm, xì một tiếng với cậu, “Ai, ai thèm chứ.”
Giang Bạch Du lướt qua bàn ăn xoa xoa hai má hắn, “Nhóc nói lắp không biết tốt xấu, một ngày nào đó…”
Sẽ hôn cậu tới phục thì thôi.
“Hả?”
“Không có gì, ăn đi.”
Nhân viên phục vụ đã mang thức ăn lên, Hạ Sàn có chút trúc trắc cầm lấy dao nĩa.
“Chờ một lát. “Giang Bạch Du nói.
“Làm gì? “Hạ Sàn khó hiểu.
Giang Bạch Du thành thạo cắt thịt bò bít tết trong tay, cả một miếng thịt bò bít tết bị cậu cắt thành từng khối vuông nhỏ chỉnh tề, sau đó cậu trao đổi đĩa đã cắt xong với Hạ Sàn.
“Ăn đi. “Cậu nói tự nhiên, giống như đây là chuyện đương nhiên.
Hạ Sàn hơi thất thần, trong chốc lát mới hàm hồ đưa ra phản ứng, “Ồ…”
Giang Bạch Du cười cười, làm như hiểu rõ.
Ăn được nửa chừng, Hạ Sàn bị một tiếng “Điểm Điểm” gọi lại, Hạ Khê Nham đã đứng ở bên cạnh hắn.
Hạ Sàn vui mừng, “Ba.”
Hắn đứng lên lao vào lòng ba, Hạ Khê Nham ôm lấy hắn sờ sờ đầu.
” Ba, sao ba cũng ở đây?”
“Ba hẹn người ta bàn chuyện công việc ở đây, Điểm Điểm đang đi ăn với bạn học sao?”
” Vâng. “Hạ Sàn gật đầu, lại ghé sát vào lỗ tai Hạ Khê Nham lặng lẽ nói,” Đừng gọi…Điểm Điểm ở bên ngoài.”
Hạ Khê Nham nhất thời cao hứng quên mất, ông áy náy cười cười, lại gật đầu đồng ý.
Giang Bạch Du ở một bên khi nghe Hạ Sàn gọi ba liền đứng lên, cậu đứng ở một bên, khi Hạ Khê Nham nhìn qua hơi cúi đầu chào.
Hạ Sàn ra khỏi vòng tay của ba, giới thiệu, “Ba, đây là bạn cùng bàn của con.”
Giang Bạch Du chủ động vươn tay, nói với người đàn ông ôn nhuận nho nhã trước mặt: “Chào chú, cháu tên Giang Bạch Du.”
Hạ Khê Nham mỉm cười nắm lại, giọng nói lanh lảnh, “Xin chào, chú là ba của Hạ Sàn, cảm ơn cháu đã chăm sóc cho Sàn Sàn.”
Vị trí bọn họ ngồi cách nơi này hơi xa, từ hướng Hạ Khê Nham vừa vặn có thể nhìn thấy nơi này, ông yên lặng quan sát một hồi mới đi tới, đối với hành động trước đó của Giang Bạch Du cũng thu hết vào đáy mắt.
“Hạ Sàn… “Giang Bạch Du nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh ba,” Rất ngoan.”
Là thật sự rất ngoan, ngoan đến mức sẽ không mắng chửi người ta hay nói tục, ngoan đến mỗi lần có hoạt động đều nghiêm túc tham gia, ngoan đến giờ phút này mỗi một sợi tóc đều ngoan ngoãn đặt lên trán.
Có thể là có cảm thụ giống nhau, trong mắt Hạ Khê Nham toát ra một chút khen ngợi.
Ông dịu dàng nói với Hạ Sàn: “Không quấy rầy hai đứa ăn cơm nữa, ba còn có chút việc phải nói, xin lỗi.” Câu sau là nói với Giang Bạch Du.
“Tạm biệt ba.”
Chờ Hạ Khê Nham đi được một đoạn, hai người mới ngồi xuống. Chỉ là bọn họ không biết, Hạ Khê Nham đi xa đột nhiên dừng lại, lần nữa quay đầu lại nhìn Giang Bạch Du một cái, ý vị không rõ.
“Ba tôi đẹp trai không? “Hạ Sàn không kìm được khoe khoang.
“Ừ, phong độ nho nhã, trăng sáng gió mát.”
Điều này khiến Hạ Sàn vui vẻ, hắn ôm mặt cười đến mức thấy răng không thấy mắt, thậm chí nhìn Giang Bạch Du cũng cảm thấy hài lòng.
Giang Bạch Du chỉ chỉ bàn ăn của hắn, “Bạn học Điểm Điểm, nên ăn cơm thôi.”
Hạ Sàn trong nháy mắt thu hồi nụ cười trên mặt, thẳng lưng, nghiêm túc nói: “Không, không thể gọi.”
Giang Bạch Du cười xấu xa, “Gọi gì?”
Hạ Sàn lo lắng đi tới đi lui, chợt nhớ ra không nên ồn ào quá, do dự nói: “Gọi, gọi Điểm Điểm.”
“Tại sao, Điểm Điểm?”
“Ai nha, cậu đừng kêu nữa.”
Thấy người ta sốt ruột, làm nũng, tuy rằng trong lòng Giang Bạch Du vô cùng vui vẻ hưởng thụ, nhưng vẫn phải để người ta ăn no.
Lúc tính tiền Giang Bạch Du được thông báo đã có người giúp bọn họ thanh toán, không cần ngẫm lại cũng biết là Hạ Khê Nham, Giang Bạch Du tiếc nuối đồng thời lại cảm thấy may mắn, điều này không phải lại có thêm một lý do để hẹn Hạ Sàn sao?
Nhìn ra Hạ Sàn không thích cơm Tây, trên đường trở về Giang Bạch Du nói: “Lần sau không dẫn cậu đi ăn cơm Tây nữa.”
Hạ Sàn có chút ngượng ngùng, “Cũng, cũng không phải là không thể.”
“Không thích chính là không thích, ở chỗ tôi cậu vĩnh viễn có thể làm chuyện mình thích.”
Lại đang nói cái quái gì thế?
Hạ Sàn xoay người, “Tôi, tôi về nhà.”
Giang Bạch Du ở phía sau hô: “Lần sau gặp lại, Điểm Điểm.”
Hạ Sàn hung tợn quay đầu lại, ” Chờ, trở về sẽ block cậu.”