Hạ Sàn lề mề xuống lầu, lúng túng đi đến chỗ người đã đợi đã lâu, sau đó không nói một lời vòng qua người bước đi.
Ngày đó sau khi trở về, Giang Bạch Du phát hiện mình bị Hạ Sàn chặn mọi phương diện từ wechat tới QQ, may mà bình thường không hay gọi điện thoại, mới để lại cho Giang Bạch Du một đường sống.
Kiên trì không ngừng gọi điện thoại xin lỗi vài ngày, rồi đợi dưới lầu hơn tiếng đồng hồ mới có người miễn cưỡng xuống lầu. Hạ Sàn đi về phía trước, vẫn giữ một khoảng cách với Giang Bạch Du.
Giang Bạch Du muốn nắm lấy đầu ngón tay trắng xanh thò ra từ ống tay áo của người phía trước, còn chưa đụng tới đã bị Hạ Sàn tránh đi, tư thế giống như đang trốn tránh một con thú dữ.
Giang Bạch Du đành phải đi theo phía sau, không dám hành động tùy tiện.
Đã gần đến giờ ăn, lần này Giang Bạch Du sáng suốt chọn một nhà hàng phù hợp khẩu vị của Hạ Sàn, lại theo sở thích bình thường của hắn mà gọi một phần lớn.
Quả nhiên chiêu này có hiệu quả, ít nhất lúc Hạ Sàn nhìn thấy một bát đầy, mắt sáng ngời, còn bớt chút thời gian để ý tới Giang Bạch Du đang giúp hắn lau đũa.
Giang Bạch Du đưa đũa cho hắn, rèn sắt khi còn nóng, “Hạ Sàn, nói chuyện với tôi đi.” Cậu nhớ giọng nói lắp bắp của Hạ Sàn vô cùng.
” Tôi muốn ăn cơm. “Nói chuyện với cậu nào quan trọng bằng ăn cơm, Hạ Sàn cũng không ngẩng đầu, vùi đầu làm cơm.
Giang Bạch Du lại không có lòng dạ nào ăn cơm, “Đừng giận nữa, tôi xin lỗi, sau này cậu bảo tôi gọi tôi mới gọi, không cho tôi gọi tuyệt đối không gọi, tôi cam đoan đấy.”
Động tác ăn cơm của Hạ Sàn dừng lại, hắn suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Tha thứ cho cậu… cũng được, nhưng…”
Giang Bạch Du chờ hắn nói xong.
“Nhưng tôi muốn ăn xiên, xiên nướng, còn phải uống hết canh, ” Hắn chỉ chỉ cái bát to lớn kia,” Còn nữa, cậu không được nói chuyện.”
Không phải Giang Bạch Du muốn cắt xén canh của Hạ Sàn, mà là cậu phát hiện mỗi lần Hạ Sàn ăn cơm bất luận bát lớn bao nhiêu cũng sẽ uống sạch canh, hơn nữa sau khi uống xong có một di chứng, đầu óc trở nên choáng váng.
Người khác say rượu, hắn say canh.
Phần lớn thời gian Giang Bạch Du sẽ canh Hạ Sàn không cho hắn uống hết, điều này làm cho Hạ Sàn rất có oán hận.
Hôm nay rốt cục bắt được một cơ hội, phải uống một lần cho đã.
Hai bên giao đấu, Giang Bạch Du bại trận, “Được, tôi đi mua xiên, cậu… uống ít một chút.”
Hạ Sàn ôm bát, “Sắp uống xong rồi.”
Trời tối sớm, ánh đèn mờ dần.
Rèm cửa nhà hàng nhỏ được vén lên, Giang Bạch Du dắt Hạ Sàn mơ hồ đi ra.
Hai gò má Hạ Sàn ửng đỏ, ánh mắt híp lại thành cánh trăng lưỡi liềm, đầm mắt như nước cạn bị sương mù bao phủ, mỗi lần thở ra đều có hơi trắng xoá. Hắn bị Giang Bạch Du nắm chặt năm ngón tay, lúc đi giẫm lên gót chân sau của Giang Bạch Du, khiến cho hai người đều không đi được, Giang Bạch Du cũng không giận hắn, chỉ lo lắng hắn không cẩn thận bị ngã.
Bị gió lạnh thổi vào, đầu óc tỉnh táo không ít, Hạ Sàn đá đá chân Giang Bạch Du, “Này, gọi tôi là anh Hạ, tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
Thân hình cao lớn phía trước dừng lại, Giang Bạch Du quay đầu lại, nhướng mày, “Muốn làm anh?”
” Cậu có thể làm anh, anh Giang, sao tôi, không thể làm anh Hạ. “Hạ Sàn muốn rút tay mình ra học dáng vẻ khoanh tay bình thường của Giang Bạch Du, như vậy thoạt nhìn rất có khí thế, nhưng rút hai cái phát hiện căn bản rút không ra được, hắn đành phải dùng một tay còn lại chống lên thắt lưng, tự cho là khí thế mười phần trừng mắt nhìn Giang Bạch Du.
Giang Bạch Du cố ý cúi đầu, “Không có anh nào mà thấp như vậy hết.”
” Tôi, tôi đã cao lên rồi.”
Cao hơn hai cm, hiện tại đã là một mét bảy tám.
“Nếu cậu đồng ý làm bạn trai tôi thì ngày nào tôi cũng gọi cậu là anh,” Giang Bạch Du cố ý ghé sát vào tai hắn, “Có làm không, hả?”
Lỗ tai vừa nóng vừa ngứa, Hạ Sàn vô thức lui về phía sau nửa bước, Giang Bạch Du từng bước ép sát, Hạ Sàn cảm thấy mình không thể trốn tránh dưới tầm mắt nóng rực của Giang Bạch Du.
Hắn rốt cục hất tay Giang Bạch Du, đội ánh đèn vàng ấm áp chạy trốn.
Giang Bạch Du vẫn luôn đi theo phía sau hắn, cậu đột nhiên hô: “Anh Hạ, khi nào thì anh mới đồng ý làm bạn trai em?”
Trả lời cậu chỉ có đêm trầm mặc và đường phố.
Thật lâu sau, Hạ Sàn mới quay đầu lại, hắn nở nụ cười, “Em đoán xem.”
Giang Bạch Du đoán không được, dựa vào tính cách của Hạ Sàn, có thể ngày mai hắn sẽ đồng ý, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không đồng ý cậu.
Ngày thu bồng bềnh không chỉ có lá rụng khô héo mà còn có tơ tình trằn trọc không ngủ của cậu, cậu rất muốn vọt tới trước mặt Hạ Sàn, nói với hắn: Nhóc nói lắp, cho tôi một cái kết thúc đi.
Nhưng cậu không thể.
Hạ Sàn muốn móc cổ cậu, vậy cậu sẽ đem móc câu bỏ vào trong miệng, chơi đùa với hắn.
Ai bảo người cậu thích là một nhóc xấu xa đáng yêu chứ!
Mùa đông ban ngày ngắn, ngày trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giao thừa.
Mùa đông năm nay lạnh hơn những năm trước, đêm giao thừa, những bông tuyết rải rác lại bay bay, Hạ Sàn rất vui, hắn đứng ở trước cửa sổ cầu nguyện, hy vọng tuyết có thể rơi lớn hơn một chút, tốt nhất là trải một tầng thật dày dưới mặt đất.
Có lẽ trong ngày đặc biệt nên ông trời dễ dàng nghe được tâm nguyện, hạt tuyết nhỏ biến thành bông tuyết lớn trong suốt, mặt đất cũng bắt đầu biến thành màu trắng.
Đến buổi tối, dưới mặt đất đã trải một tầng thảm trắng như tuyết, tuy rằng không dày, nhưng là quà tặng tốt nhất của tết âm lịch này.
Trời hiếm khi có tuyết, mọi người trong khu dân cư đều đang tận hưởng tuyết ở tầng dưới, Hạ Sàn và ba mẹ cũng ở trong đó, mặt đất trắng xóa, không ai dám làm người đầu tiên giẫm lên, bởi vì điều này quá trân quý, trân quý không đành lòng phá hư.
Hạ Sàn cẩn thận từng li từng tí nhấc một ít góc lên, giống như muối, lóe sáng.
Hạ Khê Nham và Liễu Nhân nhìn Hạ Sàn, ánh mắt đầy cưng chiều.
Không biết là ai bắt đầu trước, đại khái là một đứa bé, tất cả mọi người đều lưu lại dấu chân ở trên tuyết.
Hạ Sàn lẫn trong đám đông, hoà trong tiếng ồn ào và tiếng cười, hắn nhìn thấy tuyết lại rơi trên bầu trời tối tăm, hắn mỉm cười mặc cho bông tuyết rơi xuống mặt.
Hắn nghĩ, hắn là người bình thường, nhà bọn họ là một gia đình bình thường, muốn sống một cuộc sống bình thường hạnh phúc, làm những việc mình muốn, không oán giận, không tiếc nuối, không hối hận.
Mỗi gia đình sáng lên ánh đèn vàng ấm áp, bóng người lúc ẩn lúc hiện trước cửa sổ, mùi lẩu bay vào trong không khí.
Hắn muốn hít đầy khói lửa nhân gian này, làm tiểu thần tiên vui vẻ.
Hắn lấy điện thoại di động ra, gửi ra một tin nhắn: Giang Bạch Du, cho cậu mười phút, nếu như cậu có thể chạy tới, cậu sẽ thu hoạch một người bạn trai.
Người ở bên kia hình như đã đợi sẵn, cơ hồ là lập tức trả lời: Không cần mười phút, lúc cậu muốn tôi, tôi đã ở đây rồi. Ra ngoài đi, tôi đang ở cửa.
Bất luận quyết định tối nay của hắn có thể khiến hai người đi được bao xa, Hạ Sàn rõ ràng cảm nhận được, tin nhắn Giang Bạch Du trả lời khiến mình cảm thấy vui vẻ và vui sướng.
Thế là đủ rồi.
“Ba mẹ, con ra ngoài một chút. “Hạ Sàn chào hỏi rồi chạy ra ngoài.
“Về sớm một chút, bên ngoài lạnh. “Liễu Nhân dặn dò.
Bên ngoài tiểu khu có một người dựa vào tường, Hạ Sàn lặng lẽ đối diện cậu cách màn tuyết dịu dàng.
Hạ Sàn cười vui, màu đỏ rực tôn lên vẻ diễm lệ của Hạ Sàn, hắn dạo qua một vòng tại chỗ, nói với người kia: “Hôm nay tôi đẹp không? Nếu cậu đáp, đáp đúng, tôi sẽ đồng ý cậu.”
Giang Bạch Du từ trong bóng tối đi ra, trong mắt cậu không còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác, chỉ có Hạ Sàn, “Đẹp, cậu đẹp nhất. Hoàng tử bé, công chúa bé, bảo bối tâm can, người yêu ngọt ngào nhất trên thế giới, bạn nhỏ Điểm Điểm, tôi muốn dùng hết những từ ngữ đẹp đẽ để miêu tả cậu, nhưng sợ rằng dùng nhiều từ ngữ sẽ làm hỏng vẻ đẹp của cậu. Bởi vì câui là độc nhất vô nhị, tuyệt đỉnh trân quý.”
Nụ cười Hạ Sàn tựa như hoa, đôi mắt trong veo như mật, pha ra thứ rượu êm dịu nhất trong đêm giao thừa.
“Vậy tôi có thể làm bạn trai của cậu được không?”
Hạ Sàn dang rộng tay, “Bây giờ cậu có thể tới ôm bạn trai cậu một cái.”
Trong khoảnh khắc được ôm đầy cõi lòng, Giang Bạch Du ngửi mùi hương chỉ thuộc về Hạ Sàn, vừa ấm áp vừa ngọt ngào, đến tận đây, trái tim treo lơ lửng hồi lâu của cậu mới vững vàng rơi xuống đất, “Đến vội vàng, chỉ mang theo một cành hoa hồng, hoàng tử bé đêm giao thừa có thể nhận đóa hoa hồng này không?”
“Cậu có biết hoa hồng có nghĩa là gì không?”
“Biết rồi, cho cậu một tình yêu nồng nhiệt.”
“Cậu là người đã cho tôi một tình yêu nồng nàn.”
“Phải, cậu sẽ cho tôi tình yêu nồng nhiệt tới chết.”