Nghỉ đông một tháng, tất cả mọi người đã tròn thêm một vòng. líu ríu thảo luận một hồi về những chuyện lý thú trong kỳ nghỉ, một tuần đầu các bạn học đều mắc hội chứng khai giảng, đầu óc choáng váng theo không kịp.
Bắt đầu đi học Hạ Sàn liền bị cảm, sốt nhẹ chảy nước mũi, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng, không tính là quá nghiêm trọng, nhưng đứt đoạn nối tiếp cũng không tốt.
Hắn không phải là người sợ lạnh, ngược lại rất thích lạnh, cho nên trong khoảng thời gian này Giang Bạch Du quan sát hắn rất chặt.
Lúc tan giờ tự học buổi tối, Giang Bạch Du rốt cục cũng rời khỏi hắn một lát, Hạ Sàn úp mặt xuống bàn nhắm mắt nghỉ ngơi, cũng không quản Giang Bạch Du đi đâu.
Chỉ chốc lát sau Giang Bạch Du đã trở lại, cậu đặt một chai nước lên góc bàn Hạ Sàn, Hạ Sàn mở mắt mơ màng nhìn thoáng qua.
“Uống nhiều nước một chút.”
Hạ Sàn lại chuyển ánh mắt đến đầu bàn Giang Bạch Du, nơi đó có một chai coca, có lẽ là do đi đường lắc lư, bên trong sủi bọt, Hạ Sàn mím môi, miệng hơi khô, còn đắng nữa, muốn uống.
Hắn vươn đầu ngón tay đẩy bình nước ở góc bàn mình qua, từng chút từng chút, vượt qua khe hở giữa hai bàn học, đẩy tới trên bàn học của Giang Bạch Du.
Giang Bạch Du lẳng lặng nhìn một loạt động tác của hắn.
Hạ Sàn cụp mắt, lông mi rũ xuống lộ ra sự kháng cự, “Không, không muốn uống, tôi muốn uống coca.”
“Không được, cậu bị cảm còn chưa khỏi, cổ họng còn khàn. “Giang Bạch Du từ chối rất dứt khoát.
Cảm mạo lặp đi lặp lại vốn khiến Hạ Sàn có chút phiền não, nghe được Giang Bạch Du không chút lưu tình từ chối như thế, lúc này cau mày, “Dựa vào cái gì cậu có thể uống, tôi, tôi thì không thể?”
Nửa bên mặt hắn ghé vào trên cánh tay mình, khóe môi mím chặt hiện ra sự quật cường, đây là lần đầu tiên bọn họ giận dỗi kể từ khi yêu đương tới nay, có thể là cảm mạo tăng thêm yếu ớt trong lòng, Hạ Sàn cảm thấy uất ức.
Giang Bạch Du nhìn chằm chằm hàng mi che xuống của hắn một lúc lâu, cảm thấy một hàng lông mi nhỏ hơi vểnh lên kia viết đầy lên án bạn trai, phảng phất như là đang nói cho cậu biết: Nếu cậu không đồng ý tôi sẽ tuyệt giao với cậu.
Nhưng uống thì chắc chắn không thể cho hắn uống.
Giang Bạch Du đứng dậy, tiện tay cầm chai coca gây ra mâu thuẫn giữa bọn họ, đi về phía chỗ ngồi của Tưởng Tuyết Chinh.
“Đổi một chai khác.”
Cậu dùng coca đổi lấy nước khoáng của Tưởng Tuyết Chinh.
Tưởng Tuyết Chinh không hiểu ra sao, còn có loại chuyện tốt này? Giang Bạch Du đột nhiên nhặt được lương tâm rồi sao?
Hai chai nước khoáng giống nhau đặt ở góc bàn, Giang Bạch Du vuốt ve lông mi run rẩy bất an của Hạ Sàn, gọi một người giả vờ ngủ dậy, “Nhóc thối tha, hiện tại tôi cũng không uống.”
Hạ Sàn hơi chột dạ nhìn thoáng qua Giang Bạch Du, chậm rãi đứng lên, “Tôi đâu, đâu bảo cậu đổi, cậu cho tôi uống, uống một ngụm là được mà.”
Giang Bạch Du lấy ra một chai nước trong đó ra, vặn mở nắp, “Ừ, là tôi không muốn uống. Nào, uống ngụm nước, cổ họng còn khô không?”
Hạ Sàn gật đầu, theo tư thế Giang Bạch Du đưa tới định nhấp một ngụm qua loa cho xong, hiện tại hắn không muốn uống nước.
Nước vừa mới mở ra tràn đầy một chai, để tiện cho hắn uống, Giang Bạch Du nhẹ nhàng bóp thân chai một cái, không ngờ không khống chế được sức lực, nước chảy ra hơi nhiều, đổ một ít lên quần áo của Hạ Sàn.
“Giang Bạch Du, cậu, cậu cố ý!”
“Xin lỗi xin lỗi, dùng sức hơi nhiều, bên trong quần áo có ướt không, tôi xem thử. “Giang Bạch Du rút khăn giấy ra lau sạch nước trên quần áo Hạ Sàn, tổng cộng chỉ còn vài giọt. Hơn nữa cậu kịp thời lau đi, chỉ là ở trên bề mặt còn lưu lại mấy vết sâu hơn, nhưng Giang Bạch Du vẫn đưa tay vào sờ sờ.
Hạ Sàn xoay người sang một bên, không cho Giang Bạch Du chạm vào mình, miệng lẩm bẩm, “Rõ ràng là cố ý, không cho tôi uống, uống coca, còn, còn đổ nước vào người tôi, nào có bạn trai nào như vậy.”
Giang Bạch Du còn chưa kịp giải oan cho mình, bàn trước quay lại hỏi: “Hả? bạn trai? bạn trai gì?”
Hạ Sàn rống xong cảm thấy càng uất ức hơn, thở phì phò nằm úp sấp trên bàn học, vùi mặt trong khuỷu tay, không muốn gặp người khác, rất giống một con nhím nhỏ dựng thẳng gai cả người lên.
Nhưng con nhím nhỏ là người Giang Bạch Du yêu thương, cậu phải vượt qua từng cái gai trên người con nhím nhỏ, chạm vào bên trong mềm mại, xoa xoa cái bụng mềm mại của nó sau đó phát hiện gai của con nhím nhỏ rất mềm, không hề đâm vào người.
Sách chồng lên cao che khuất lời thì thầm kéo dài ở hàng sau phòng học.
“Đừng giận, chờ cậu khỏi cảm mạo rồi về sau cho cậu uống coca, bạn trai chó má còn kể cho cậu bách khoa toàn thư truyện cười ba ngày ba đêm, dẫn cậu đi uống sạch một chén canh lớn gấp đôi mặt cậu được không?”
Cuối cùng còn cố ý nói một câu ở bên tai Hạ Sàn, “Điểm Điểm.”
Trầm thấp mà nhẹ nhàng chậm rãi, giống như đang mài một câu thơ tình. Nếu thật sự có thể làm được thì cứ miễn cưỡng làm, dù sao tức giận cũng khá mệt mỏi, hiện tại Hạ Sàn mơ hồ hồ muốn ngủ, hắn không nhẹ không nặng hừ một tiếng, coi như trả lời.
Tựa như nhận được lệnh ân xá, Giang Bạch Du ôm Hạ Sàn vào lòng mình, “Em bé còn ấm không? Để tôi sờ thử.”
Ngoài miệng đang hỏi người, tay cũng đã vươn vào trong quần áo của Hạ Sàn, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp dễ chịu bên trong, Giang Bạch Du lưu luyến một hồi mới rút tay ra.
Mí mắt trên dưới Hạ Sàn đã bắt đầu đánh nhau.
“Buồn ngủ như vậy à, vậy thì về ký túc xá nghỉ đi, tôi xin thầy Thẩm nghỉ cho.”
Hạ Sàn quả thật buồn ngủ vô cùng, ở phòng học cũng chỉ có thể ngủ gà ngủ gật, hắn tựa vào vai Giang Bạch Du gật gật đầu.
Chuyện Hạ Sàn bị cảm mạo Thẩm Thanh biết, Giang Bạch Du vừa nói Thẩm Thanh liền lập tức đồng ý, còn dặn dò cậu phải chăm sóc tốt cho Hạ Sàn, nếu thật sự không được thì đi bệnh viện xem một chút.
Ký túc xá là phòng sáu người, bởi vì thời gian cấp ba eo hẹp, phần lớn thời gian đều ở trong phòng học, cho nên phòng ngủ coi như sạch sẽ gọn gàng. Hạ Sàn vừa chạm giường đã muốn nằm xuống, Giang Bạch Du lập tức giữ chặt hắn, để hắn tựa vào cây cột đầu giường. Bản thân vội vàng tới phòng tắm lấy chậu nước nóng, bưng đến trước mặt Hạ Sàn.
“Nào, ngâm chân đi. “Cậu cởi giày giùm Hạ Sàn, sau đó là tất, bàn chân nắm trong tay có hơi mát mẻ, Giang Bạch Du khẽ cau mày.
Hai chân được nước ấm bao trùm xua tan rét lạnh, mang đến ấm áp, thần kinh mơ mơ màng màng của Hạ Sàn cũng bị đánh thức một ít, hắn từ trên cao nhìn chằm chằm Giang Bạch Du đang ngồi xổm trước mặt, đôi tay khớp xương rõ ràng kia đang ngâm trong nước, dội nước nóng lên chân hắn, mái tóc như mảnh vụn tản ra từ trán che đi mặt mày sắc bén của cậu, cậu nghiêm túc giống như đang làm một chuyện trọng đại.
Cảm nhận được ánh mắt từ phía trên truyền tới, Giang Bạch Du ngẩng đầu, cười với người đang thất thần, “Có ấm hơn chút nào không?”
Hạ Sàn vội vàng quay đi, “Ừ.”
“ Tự ngâm đi nhé, tôi ra ngoài một lát, sẽ về ngay. “Giang Bạch Du dùng khăn giấy lau tay, nói với Hạ Sàn.
Hiện tại cậu đã đứng lên, thành Hạ Sàn ngửa đầu nhìn cậu, “Đi, đi đâu?” Hắn không muốn ở một mình trong phòng ngủ.
Sự lệ thuộc trong mắt hắn quá mức rõ ràng, đôi mắt hạnh tròn trịa ướt sũng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể có một trận mưa, mềm mại mà yếu ớt.
Giang Bạch Du vươn ngón cái vuốt nhẹ đuôi mắt hắn, “Sẽ về ngay, năm phút thôi.” Cậu lấy điện thoại di động ra mở khóa, nhấn vào đồng hồ đếm ngược năm phút, sau đó nhét vào tay Hạ Sàn đang đặt trên đùi, “Nhìn thời gian, chờ tôi trở lại, ngoan.’
Hạ Sàn nhìn đồng hồ đếm ngược, nhắc nhở cậu, “Đã qua hai mươi giây rồi.”
Giang Bạch Du cúi người hôn lên trán hắn, xoay người chạy như bay ra khỏi phòng ngủ.
Thời gian đếm ngược trên điện thoại di động chạy rất nhanh, Hạ Sàn nhìn chằm chằm, chỉ thỉnh thoảng mệt mỏi chớp mắt một cái, hắn đang phân vân có nên tạm dừng một lát, cho Giang Bạch Du thêm một chút thời gian không.
Nhưng hắn chưa kịp rối rắm đưa ra kết quả, Giang Bạch Du đã trở lại, bước những bước dài mà Hạ Sàn vĩnh viễn cũng không bước ra được, sinh động xuất hiện trước mặt Hạ Sàn, “Thế nào, không vượt thời gian chứ?”
Hạ Sàn giơ di động lên lắc lắc, “Còn nửa phút nữa.”
Hắn cười đến đáng yêu, nửa bên mặt chôn ở trong khăn quàng cổ, mấy ngày nay bị Giang Bạch Du quấn có chút dày, toàn thân đều là cảm giác mềm mại phồng lên, giống như bánh mì mới từ trong lò nướng lấy ra, mềm mại thơm ngọt, mặt mày cong lên lại có tinh xảo khác.
Giang Bạch Du không kìm lòng được lại gần nâng mặt hắn lên, ” Cục cưng, cậu thật đáng yêu, muốn cắn một miếng.”
Sao lúc nào cũng muốn cắn hắn!
Hạ Sàn tránh, “Không được cắn…”
Giang Bạch Du sợ hắn làm nước trong chậu văng ra, nên không làm phiền hắn. Cậu lấy ra một cốc nước màu vàng, màu sắc giống như hoa mặt trời, còn cài một sợi dây lưng màu vàng, giống hệt cốc nước mà học sinh tiểu học đi chơi xuân vắt trên vai như đúc.
Trên cốc nước có một cái nắp, mở nắp ra bên trong là ống hút, cậu đưa ống hút đến bên miệng Hạ Sàn, “Uống một ngụm.”
Trong ly là nước ấm, không nóng không lạnh vừa miệng, Hạ Sàn hút một hơi, sau đó hỏi cậu, “Cậu đi mua cái này, cái này sao?”
“Ừ, như vậy nước sẽ không chảy ra”Giang Bạch Du cúi đầu lấy thuốc cảm cho Hạ Sàn,” Uống thuốc rồi nằm xuống.”
Sau khi uống thuốc, cảm giác buồn ngủ tới rất nhanh, Giang Bạch Du vớt chân hắn từ trong nước lên, sau đó lau khô, cởi áo khoác của hắn quấn người vào trong chăn.
Sau khi thu dọn xong hết thảy, Giang Bạch Du ngồi ở đầu giường của mình cùng với hắn, giường của hai người cạnh nhau.
Hạ Sàn buồn ngủ không chịu được, nhưng vẫn cố gắng mở to mắt nhìn bóng dáng Giang Bạch Du đi tới.
Cho đến khi cậu hoàn toàn rảnh rỗi, Hạ Sàn vươn một tay ngón tay từ trong chăn ra kéo Giang Bạch Du, “Ngày mai tôi sẽ khỏe thôi.”
“Ừ.”
“Thật đấy, tôi, tôi cảm thấy vậy.”
“Tin tưởng cậu, mau ngủ đi.”
“Ò. ” Mí mắt không chịu nổi cuối cùng cũng ngừng rung động, hơi thở Hạ Sàn dần dần đều đặn, Giang Bạch Du nhàn rỗi không có việc gì, lấy ra một quyển sách đặt ở trên đùi chậm rãi lật xem.