Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân

Chương 30: Bạn trai bĩu môi là muốn hôn



Đúng như lời hắn nói, ngày hôm sau khi Hạ Sàn tỉnh dậy, hắn cảm thấy mấy ngày nay đầu óc minh mẫn lạ thường, mũi thông suốt, khàn giọng cũng đỡ hơn nhiều.

Cùng Giang Bạch Du đến căn tin ăn điểm tâm, trời sáng ngày đông nên lúc ra khỏi ký túc xá bên ngoài vẫn còn mờ mịt. Hắn vẫn bị Giang Bạch Du bao bọc nghiêm cẩn như trước, chỉ mới khỏi bệnh nhưng cơ thể đã nhẹ nhàng bội phần, tâm tình Hạ Sàn không tệ, Giang Bạch Du ôm lấy con người sôi nổi bên cạnh.

“Giang Bạch Du, cậu xem, có phải tôi nói rất chuẩn không.”

“Đúng, cậu lợi hại nhất.”

“Vậy… vậy tôi có thể không mang theo cái này không? “Hạ Sàn chỉ chiếc ly màu vàng ấm đeo chéo bên hông, có hơi khổ não.

Như vậy thật sự giống như học sinh tiểu học nha.

Trước khi ra cửa Giang Bạch Du kéo khóa quần áo cho hắn, thắt khăn quàng cổ lại, lại khoác cốc nước tối hôm qua lên vai hắn, sau khi làm xong tất cả còn lui về phía sau hai bước đánh giá từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng cảm thấy hài lòng gật đầu.

Hạ Sàn mặc cho cậu bài bố, chỉ là ly nước này hắn thật sự không muốn mang, nếu thật sự muốn mang thì cầm trong tay là được, tại sao nhất định phải đeo như vậy.

“Tôi không muốn mang theo.”

“Mang theo, cổ họng cậu còn chưa tốt, không thể uống nước lạnh.”

“Vậy tôi cầm là được rồi, sao phải đeo như vậy?”

Đương nhiên là bởi vì đáng yêu!

Giang Bạch Du đè nén suy nghĩ thiếu chút nữa thốt ra, lần nữa nắm tay Hạ Sàn đang chuẩn bị tháo cốc nước xuống, “Như vậy thuận tiện, cậu cứ đeo trước, lát nữa lấy nước nóng tôi sẽ lấy giúp cậu.

Nói xong cũng mặc kệ Hạ Sàn có đồng ý hay không, đã kéo người đi căn tin.

Bữa sáng trong căn tin rất phong phú, bánh bao, bánh màn thầu, bánh hấp, bánh quẩy đều có. Hạ Sàn thích ăn bánh quẩy sữa đậu nành, đáng tiếc mùi vị sữa đậu nành trong căn tin hơi nhạt, không đủ ngọt.

Uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, Hạ Sàn vô cùng hào sảng lau miệng một cái, Giang Bạch Du chuẩn bị giơ tay lau miệng cho hắn giữa không trung, hai bên nhìn nhau một lúc, Hạ Sàn chớp mắt to, ngẩng mặt lên, “Này, cậu, cậu lau đi.”

Giang Bạch Du buồn cười, nửa người trên nghiêng về phía trước, nhanh chóng hôn lên đôi môi hơi vểnh lên của Hạ Sàn một cái, sau đó lui về.

Bạn trai bĩu môi chính là muốn hôn.

Hạ Sàn cực kỳ khiếp sợ liếc cậu một cái, sau đó lại có tật giật mình nhìn trái nhìn phải, phát hiện không ai chú ý động tác bên này của bọn họ mới đỏ mặt.

“ Cậu, cậu làm gì vậy?”

Giang Bạch Du trả lời tự nhiên, “Hôn bạn trai tôi.”

“Có người, nhìn thấy nhiều, nhiều không tốt đâu.”

“Không sao, không ai thấy.”

“Vậy cũng không, không được, sau này không được hôn nữa.”

Không hôn là không thể nào, Giang Bạch Du thu dọn bàn ăn xong, vươn tay về phía hắn, “Đi thôi, chim cút nhỏ.”

Tựa như đã làm vô số lần, Hạ Sàn đặt tay lên lòng bàn tay đang mở rộng của Giang Bạch Du, có đôi khi là bàn tay to bao lấy bàn tay nhỏ bé, có đôi khi là mười ngón tay nắm chặt, có đôi khi là hai ngón tay đan vào nhau, lúc ít người, Hạ Sàn sẽ không kiêng nể gì mà nắm tay đung đưa qua lại.

Mặt sàn căn tin có hơi trơn, ngay trước lúc mặt trời lại có mưa phùn, học sinh đổ vào nhà ăn, mang theo mưa bên ngoài, giày Hạ Sàn mang hôm nay không thể chống trơn, hắn đi rất cẩn thận.

Ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, miệng không quên dặn dò Giang Bạch Du, “Sau, sau này cậu không thể hôn tôi ở ngoài, nhỡ có người nhìn thấy thì sao?”

Giang Bạch Du nhìn hắn bước từng bước nhỏ như đi trên mũi dao, dứt khoát ôm vai hắn nửa ôm vào trong ngực, “Vậy khi nào thì có thể hôn?”

Hạ Sàn ngẫm lại, “Lúc tôi đồng ý.”

“Vậy khi nào cậu có thể đồng ý?”

“Lúc tâm tình tốt, cậu nhớ kỹ nha.”

Giang Bạch Du gật đầu, nhớ kỹ, lúc tâm tình cậu tốt thì hôn cậu.

Mưa phùn lất phất, sương mù tràn ngập, trường học xanh hóa không tệ, bên đường bốn mùa cây cối xanh tươi.

Chiếc ô màu xanh đậm mở ra một thế giới nhỏ bé cho hai người, bước chân những bạn học sinh vội vàng chưa từng dừng chân. Thế giới xám xịt tràn ngập sự im lặng, mưa và màn đêm có thể mang lại sự bình yên cho con người.

Mặt ô hơi nghiêng ra ngoài một chút do va chạm của người đi ngang qua.

“Thực xin lỗi, tôi…” Lời xin lỗi hoảng hốt đột ngột kết thúc, Đặng Tử Kinh liếc mắt nhìn Hạ Sàn rồi vội vàng rời đi, bóng lưng mang theo hoảng loạn.

Hạ Sàn nhìn bóng lưng cậu ta càng lúc càng xa, cậu ta lại trở về hình dáng trước đây, đầu cúi thấp, vai rụt lại, chiếc ô lớn màu đen che kín cả người, như muốn cách ly mình với thế giới.

Rõ ràng bọn họ đã được coi là bạn tốt rồi.

“ Đặng Tử Kinh… Thật kỳ quái. “Hạ Sàn nói.

“Hả?”

“Cậu ấy không nói, nói chuyện với tôi, còn luôn trốn tránh tôi.”

Giang Bạch Du nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, “Mặc kệ cậu ta muốn làm gì, nhìn bạn trai cậu nhiều một chút đi.”

Hạ Sàn bị gãi nhẹ trong lòng bàn tay có chút ngứa, hắn sợ ngứa, ngứa một cái liền cười, vì thế cười hỏi: “Quản cậu làm cái gì?”

“Không có sự quan tâm của bạn gái thì tôi chỉ là một bắp cải trắng nhỏ thôi. “Giang Bạch Du thường bày ra khuôn mặt lạnh lùng giả bộ đáng thương.

Hạ Sàn giả vờ hất tay cậu ra, “Cậu đi tìm bạn gái nhỏ của cậu đi, tôi, tôi đi đây.”

Lần này Giang Bạch Du nắm tay hắn càng chặt hơn, sau đó giơ lên bên môi hôn lên mu bàn tay hắn, cặp mắt sắc bén mà thâm thúy kia không dời nhìn chằm chằm mặt Hạ Sàn, mặt ô bị cố ý nghiêng đi, ngăn cách hết thảy bên ngoài.

“Bạn gái nhỏ của tôi ở ngay trước mắt, còn tìm ở đâu nữa?”

Hạ Sàn đã quen với việc thỉnh thoảng bị Giang Bạch Du trêu chọc đến hai má nóng lên, nhiệt độ vừa lên đột nhiên lại hạ xuống, Hạ Sàn kinh hô, “A! Tôi còn chưa làm bài tập.”

Tối hôm qua có bài tập vật lý, hắn buồn ngủ tới mê man, hoàn toàn quên mất chuyện này.

Lúc hắn chuẩn bị chạy vào phòng học, Giang Bạch Du giữ chặt hắn, “Đừng hoảng hốt, tôi làm giúp cậu.”

Hạ Sàn vỗ vỗ ngực, “Ò, vậy, vậy là tốt rồi, đi nhanh lên, phải đi tự học buổi sáng nữa.”

Giọt nước nhảy ra từ mặt ô tản ra bốn phía, nhất thời rối loạn tiết tấu mưa bụi, Giang Bạch Du cất ô đi.

Hạ Sàn quay đầu thúc giục cậu nhanh lên.

Sau khi bình minh cuối cùng cũng đến, mưa bớt mù mịt hơn, những hạt mưa không ngừng rơi khiến Hạ Sàn hơi mất tập trung.

Hắn đang suy nghĩ, Đặng Tử Kinh bắt đầu xa lánh hắn từ khi nào?

Hẳn là lúc nói chuyện trong kỳ nghỉ đông, Đặng Tử Kinh hỏi thành tích của Hạ Sàn, Hạ Sàn thành thật nói cho cậu ta biết, sau khi nhìn thấy thành tích của Hạ Sàn, Đặng Tử Kinh trả lời hắn ngay lập tức, cách hơn mười phút, ngay khi Hạ Sàn cho rằng sẽ không nhận được hồi âm, đối phương gửi tới một câu chúc mừng.

Rõ ràng là nói lời chúc mừng, Hạ Sàn lại không cảm giác được một chút vui vẻ nào của đối phương. Sau đó Hạ Sàn đi tìm cậu ta vài lần, lễ mừng năm mới gửi lời chúc mừng năm mới cho cậu ta, không có ngoại lệ nào đều nhận được hồi âm. Thẳng đến khai giảng, chuyện Đặng Tử Kinh tránh né Hạ Sàn càng thêm rõ ràng.

Chẳng lẽ chỉ vì thành tích sao?

Thay vì nói cậu ta đang kết bạn với Hạ Sàn, chẳng thà nói cậu ta cũng đang tìm một người bạn cũng gặp khó khăn trong học tập để đạt được tâm lý an ủi.

Mà sự tiến bộ của Hạ Sàn, chính là một loại phản bội.

Điều này làm cho Hạ Sàn nhớ tới một bạn học trong lớp, học tập khắc khổ, không thích giao lưu, thành tích trung bình, không được giáo viên coi trọng.

Thỉnh thoảng Hạ Sàn gặp cậu ta len lén lau nước mắt bèn an ủi vài câu, bọn họ cứ như vậy trở nên thân quen. Nỗ lực phi thường không nhận được phần thưởng xứng đáng, người bạn cùng lớp đã mấy lần lên kế hoạch bỏ học, cậu ta tới tìm Hạ Sàn, Hạ Sàn nhìn vào ánh mắt cậu ta, bên trong có mất mát cũng có hy vọng ngầm.

Hạ Sàn theo chút hy vọng này khuyên cậu ta kiên trì thêm một thời gian nữa, cậu ta đồng ý, kiên trì hết lần này đến lần khác.

Hạ Sàn đã chứng kiến sự cố gắng của cậu ấy, cũng chứng kiến sự thất vọng của cậu ấy. Thật ra hắn không hiểu lắm khó khăn của cậu, đối với hắn mà nói thì việc học tập cũng không phải là một chuyện rất khó khăn, chỉ có hắn không muốn học chứ không có thứ gì hắn không học được. Hắn có thể dễ dàng đạt được hạng nhất, cho nên khi hắn không biết mấy giờ tự học buổi sáng bởi vì không chịu được mà ghé vào trên bàn học ngủ gật nhưng vẫn xếp đầu bảng, hắn sinh ra một ít áy náy.

Bởi vì sự nỗ lực của người khác có hơi ấm và sẽ đốt cháy sức ì của chính mình.

Thành tích trung bình giống nhau, không hòa đồng giống nhau, cảm giác tồn tại thấp giống nhau, Đặng Tử Kinh tựa như bạn học cũ trong lớp mới.

Có lẽ ở lớp nào, trường nào cũng có những người như vậy, họ khao khát được chú ý nhưng lại khép kín.

Hạ Sàn trở thành bạn của Đặng Tử Kinh không phải bởi vì thương hại, chỉ là khi Đặng Tử Kinh chủ động bày tỏ thiện ý với Hạ Sàn, Hạ Sàn vui vẻ tiếp nhận, đáp lại lòng tốt tương tự.

Nhưng giao tiếp giữa người với người cần phải có sự bình đẳng, nếu cậu ta cố ý giữ khoảng cách, Hạ Sàn sẽ không kiên trì tiến về phía trước.

________________

Giống câu Mây tầng nào gặp mây tầng đó ha.
— QUẢNG CÁO —