Đi ra khỏi tiểu khu, Giang Bạch Du buông tay Hạ Sàn ra, chân dài nhấc một cái xe đạp đặt bên cạnh lên, sau đó nhướng mày với Hạ Sàn, “Lên đây.”
Việc học cấp ba vốn đã nặng nề, đại đa số học sinh đều lựa chọn tan học ngồi xe buýt, một số ít người sẽ tự mình đạp xe đạp đi học. Trước đây Giang Bạch Du
chưa từng đi xe đạp, đây là lần đầu tiên Hạ Sàn thấy cậu đi xe đạp.
“Cậu mua xe đạp lúc nào?”
Ngày hôm qua, cố ý tới chở cậu đấy. “Cậu chống tay lái nghiêng đầu nhìn Hạ Sàn,” Thế nào, cảm động không?”
Hạ Sàn “Xì” một tiếng, “Không cảm động.” Rất giống một con mèo nhỏ kiêu ngạo.
Giang Bạch Du cầm móng vuốt mềm mại của mèo con kiêu ngạo trong tay, “Bạn trai nhỏ của tôi học cấp ba, tôi luôn muốn tặng cậu ấy thứ gì đó khác biệt, lại sợ cậu ấy cảm thấy đường đột, tôi thấy người khác đều thích đạp xe đạp chở bạn gái mình, cho nên tôi cũng đi mua một chiếc.”
Cậu thật sự giàu nứt đố đổ vách nghĩ tới có nên mua một chiếc ô tô hay không, dù sao cũng đã trưởng thành, nhưng Hạ Sàn khẳng định không muốn ngồi, vì vậy mới mua chiếc xe đạp này.
“Bạn trai, nể mặt không nào? “Giang Bạch Du hỏi.
Hạ Sàn thản nhiên cười, “Cho cậu mặt mũi.”
Chỗ ngồi phía sau xe đạp hình như đã được cải tiến đặc biệt, thoải mái hơn bình thường, Hạ Sàn ngồi lên, hai tay bám lấy quần áo bên hông Giang Bạch Du. Dường như Giang Bạch Du không hài lòng lắm với việc này, cậu buông tay cầm ra, điều khiển chiếc xe đạp chỉ bằng hai chân dài, đưa hai tay ở hông mình ra phía trước, ôm chặt lấy eo cậu.
Gọi một cách hoa mỹ là: “Cách này an toàn.”
Sao Hạ Sàn có thể không biết dụng ý của cậu, dù sao cũng đã ôm hôn vô số lần nên thôi theo cậu ấy đi, đơn giản thả lỏng bản thân tựa vào trên lưng Giang Bạch Du, sau đó tâm tình tốt hơn một chút hét lên: “Đi thôi!”
Người phía trước đột nhiên xoay thân trên, hôn lên mặt Hạ Sàn một cái, “Đi thôi nào ~”
Hạ Sàn đưa tay vỗ nhẹ vào lưng người hôn lén, không đau cũng không ngứa, ngược lại khiến Giang Bạch Du mỉm cười.
Đóa hoa hồng đỏ tươi kia được Hạ Sàn cắm ở trong túi nhỏ bên cạnh cặp sách, cành hoa có chút lộn xộn do gió thổi qua nhưng lại đẹp hơn so với lần đầu hắn nhận được.
Mặt trời xuyên qua tầng mây, ánh sáng màu vàng đuổi theo phía sau xe đạp.
Đối diện cổng trường trung học số 1 có một tháp Vọng Giang, trên Tháp Vọng Giang có một chiếc đồng hồ lớn theo phong cách cổ điển, vào một thời điểm cụ thể, khi ba kim chạm vào nhau, đồng hồ sẽ phát ra âm thanh.
Nó trầm thấp mà trang nghiêm, như thể đến từ sâu trong cổ xưa, phủ một lớp bụi thời gian dày đặc.
Hạ Sàn thường xuyên dừng lại nghe tiếng chuông này, nặng hơn chuông tan học một chút, từng chút từng chút có thể xuyên thấu qua thứ đụng vào tâm hồn con người. Người trẻ tuổi phần lớn không hiểu loại va chạm này, người trung niên hoặc là người già có lẽ sẽ có đáp án, đó là âm thanh thời gian vô tình trôi qua.
Năm tháng im lặng, dòng sông thời gian lao nhanh về phía trước lại yên tĩnh vạn phần. Nhưng luôn luôn có những thứ cụ thể khắc dấu vết thời gian trôi qua.
Lớp 12 hình như nhanh hơn trước rất nhiều, không có thước đo cụ thể để cân nhắc thời gian rốt cuộc trôi qua như thế nào, chỉ có thời gian đếm ngược cập nhật mỗi ngày trên bảng đen. Ngồi ở nơi mình đã từng vô số lần nhìn qua, hắn cũng trở thành người trong mắt người khác.
Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, bọn họ đã thấy qua sự điên cuồng của học sinh lớp 12 trước khi giải phóng, bọn họ xé sách thành từng mảnh từng mảnh ném xuống từ cửa sổ, mảnh giấy giống như bông tuyết bay lả tả rơi xuống đất, chất thành một tầng thật dày.
Những mảnh giấy đó đã từng trở nên dày hơn vì những dòng chữ họ viết ra từng nét một, cũng bởi vì bọn họ hất lên bầu trời mà mỏng đi.
Có lẽ đây chính là lý tưởng, có ngày đêm cố gắng nặng nề tích lũy, cũng có buông tay đánh cược một lần nhẹ nhàng thoải mái.
Mùa hè là một mùa đặc biệt thích hợp với nỗ lực, bởi vì nó vốn đã tương thích với mồ hôi.
Tiếng ve lại bắt đầu kêu, lá mọc dày đặc.
Hạ Sàn ngồi ở ghế sau xe đạp, bắt chước nữ chính trong phim truyền hình dùng tay chặn ánh nắng xuyên qua kẽ lá, phát hiện không đẹp chút nào, phim truyền hình đúng là nói dối, lại bị hành động ấu trĩ của mình chọc cười.
“Cười cái gì? “Giang Bạch Du hỏi hắn.
Hạ Sàn nói cho Giang Bạch Du về phát hiện của mình, Giang Bạch Du lại nói: “Trong phim truyền hình đều phải thêm lớp filter làm đẹp cho khuôn mặt, cậu đẹp hơn nữ chính nhiều.”
Trong lòng Giang Bạch Du, chỉ sợ không có ai đẹp hơn Hạ Sàn. Hạ Sàn lười biếng tựa vào lưng cậu, hắn ngồi nghiêng, chiếc xe đạp Giang Bạch Du chọn cao đến mức hai chân có thể đung đưa nhẹ nhàng trong không trung.
“Này, Giang Bạch Du. “Hắn gọi người phía trước.
“Hả?”
“Cậu sẽ thi vào cùng trường với tôi chứ?”
Đoạn đường này tương đối bằng phẳng, người cũng không nhiều, Giang Bạch Du lái xe đạp chậm rãi, cậu không trả lời câu hỏi của Hạ Sàn, mà hỏi hắn: “Cậu có muốn không?”
Người sau lưng trầm mặc một lúc lâu mới chậm rãi nói ra hai chữ, “Không muốn.”
Mái tóc trên trán Giang Bạch Du bị gió thổi bay, lộ ra đường nét sắc sảo: “Nhưng cậu biết đấy, tôi không thể rời xa cậu.”
Hạ Sàn dùng ngón tay chọc chọc ống tay áo ngắn màu trắng bị gió thổi phồng lên của Giang Bạch Du, giống như đang ấn từng bong bóng nổi lên, “Chúng ta đều có trường học mà mình muốn, muốn đi, tôi, tôi không muốn cậu từ bỏ những thứ mình thích, thích vì tôi.” Hắn nói.
“Cậu là người tôi yêu nhất, so với cậu thì mọi thứ khác chẳng là gì, tôi không từ bỏ mà theo đuổi ước mơ lớn nhất của mình.”
Hạ Sàn mới là giấc mộng lớn nhất trong cuộc đời Giang Bạch Du.
Mặc dù đã nghe lời này rất nhiều lần, nhưng hai má Hạ Sàn vẫn bất giác ửng đỏ, “Tôi, tôi biết, nhưng điều này cũng, cũng không quá mâu thuẫn, chúng ta có thể thi đến một nơi, đến lúc đó, cậu tới, tới tìm tôi là được rồi. Tôi, tôi hy vọng bởi vì yêu tôi mà cậu ngày càng trở nên tốt đẹp hơn, đạt được nhiều thứ hơn, thay vì phải từ bỏ thứ gì.” Giọng của hắn càng ngày càng nhỏ, như thể sợ người ta sẽ nghe thấy,” Bởi vì, bởi vì, tôi cũng yêu cậu.”
Xe đạp dừng lại, Giang Bạch Du khẩn cấp xoay người, “Cậu nói cái gì?”
Giọng của cậu kinh ngạc mà vui sướng, thậm chí còn hơi run rẩy, đây là lần đầu tiên Hạ Sàn nói thích với cậu kể từ khi bọn họ kết giao tới nay.
Hạ Sàn hướng ngoại, hắn có bề ngoài và tính cách khiến người ta yêu thích, rất dễ hòa mình với người khác, nhưng về mặt tình cảm, hắn hướng nội tới kinh ngạc, rất ít lần chủ động hôn môi, có thì cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước vừa chạm là rời, đối mặt với lời tỏ tình của Giang Bạch Du, lần nào cũng xấu hổ đỏ tới mang tai, hiển nhiên là một đóa hoa hồng thẹn thùng gói mình thành nụ hoa.
Nhưng hôm nay, ngay tại chỗ này, hoa hồng xấu hổ chủ động nói thích cậu. Không phải thích món quà nào đó cậu tặng, cũng không phải thích câu tâm tình nào cậu nói, mà là yêu Giang Bạch Du.
“Điểm Điểm, cậu nói cậu yêu tôi, cậu thích tôi! Nói lại lần nữa, nói với tôi một lần nữa được không?”
Giang Bạch Du cầm đóa hoa hồng lại muốn giấu mình, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, khát vọng nghe được lời tỏ tình của hắn lần nữa.
“Vậy, vậy cậu hứa với tôi trước. “Hạ Sàn không lảng tránh giống như lúc trước, tầm mắt quá mức nóng bỏng của Giang Bạch Du hòa tan trái tim hắn.
Hai người nhìn nhau, cuối cùng Giang Bạch Du thở dài, “Hứa với cậu, nhưng chúng ta không thể cách quá xa, tôi không thể rời xa cậu.”
Cậu làm như thở dài ôm Hạ Sàn vào trong lòng, phảng phất bọn họ sau một khắc sẽ chia lìa.
Hạ Sàn rúc vào trong ngực cậu, đưa miệng ghé sát vào tai cậu: ” Đương nhiên tôi cũng yêu cậu, chúng ta sẽ, sẽ mãi luôn ở bên nhau.”
Sau đó, hắn nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên má Giang Bạch Du.
Tình yêu thuần khiết như hắn chính là sợi dây đàn khuấy động trái tim Giang Bạch Du, Giang Bạch Du tự nhận mình không phải người hiền lành, nhưng dưới nụ hôn này của Hạ Sàn cậu lại thối lui thảm hại, cậu hận không thể làm mềm đi sự cứng rắn của mình, hóa thành thứ nhu hòa nhất thế gian, bao bọc, bảo vệ, hoa hồng nhỏ của cậu.
Bọn họ ôm nhau hồi lâu, cảm xúc của Giang Bạch Du phập phồng vô cùng, cậu đắm chìm trong lưỡng tình tương duyệt vui mừng và thỏa mãn, họ yêu nhau chưa đầy một năm nhưng luôn có cảm giác dũng khí để ở bên nhau mãi mãi.