Ve Sầu Mùa Hạ - Kháp Phùng Xuân

Chương 35: Cậu cũng là nấm à?



Mặt trời chói chang phản chiếu ánh sáng khắp nơi, may mà trường trung học số một đã lắp điều hòa cho từng lớp cách đây không lâu, tủ điều hòa thẳng đứng phả ra hơi lạnh, nhiệt độ nóng bức bên ngoài dường như chẳng liên quan gì đến bọn họ

Sau một tiết học, ít nhiều có chút mệt mỏi, dưới sự ôn tập cường độ cao như vậy.

Học sinh bên cửa sổ mở cửa sổ thông gió cho phòng học, khí lạnh giao nhau với nhiệt độ bên ngoài.

Hạ Sàn đứng bên cửa sổ, ở trong phòng điều hòa lâu, có hơi hoài niệm cảm giác của ánh mặt trời. Hắn đưa tay ra phơi nắng một lát, cảm giác nóng rực lập tức dâng lên.

Những con ve vẫn đang rít gào, mỗi năm đều thế, nhưng không biết chúng trốn ở đâu.

Nhưng hôm nay có một điều bất ngờ đã xảy ra.

Một con ve xông vào phòng học, đại khái là nó bay nhầm vào, bay loạn trong hoàn cảnh xa lạ này, lúc thì đụng vào tường lúc thì đụng vào đèn chùm.

Mọi người trong lớp đều bị con ve thu hút, mấy học sinh sôi nổi một chút đuổi theo ve nhảy tới nhảy lui, ý đồ bắt lấy nó, phòng học nhất thời sôi nổi hẳn lên.

Hiển nhiên là mấy lần va chạm trước đó làm cho ve có hơi choáng váng, nhưng cảm giác nhạy bén đối với nguy hiểm cũng làm cho nó nóng lòng chạy trốn. Nó nghiêng ngả lảo đảo bay về phía cửa sổ, ngay khi mọi người cho rằng nó sắp sửa chạy trốn thành công, ve lại nghỉ ngơi trên vai Hạ Sàn.

Ánh mắt của mọi người đều dõi theo đường di chuyển của ve sầu, rơi vào trên vai Hạ Sàn, vật nhỏ màu đen ấy dường như cảm thấy mình đã tìm được nơi trú ẩn an toàn, vỗ đôi cánh mỏng trong suốt rồi yên tâm dừng lại.

Hạ Sàn nhất thời không dám cử động, chỉ hơi quay đầu lại nhìn con ve sầu.

“Hạ Sàn, đừng nhúc nhích, bắt lấy nó đi.”

Không biết là bạn học nào hô một tiếng. Phòng học đột nhiên trở nên yên tĩnh, Hạ Sàn đưa tay, động tác của hắn rất cẩn thận, hắn cho rằng vật nhỏ trên vai sẽ chạy trốn, nhưng nó vẫn không nhúc nhích, cho đến khi bị Hạ Sàn bắt được trong tay.

Chân ve có gai ngược, nắm trong lòng bàn tay sẽ có cảm giác hơi ngứa nhưng không đau. Hạ Sàn đẩy nó, chỉ nhận được sự đáp lại tượng trưng của nó, hoàn toàn không có ý định chạy trốn.

Xung quanh hắn đã có một vòng người, lúc này dường như tất cả họ đều đã biến thành nhà sinh vật học, trở nên vô cùng tò mò về loài động vật nhỏ bé thường quấy rầy họ này.

Trước khi vào tiết học Hạ Sàn thả ve ra dưới ánh nắng mặt trời, nó bay đi, trốn vào tầng tầng lá cây rậm rạp không thấy bóng dáng.

Người ta nói rằng vòng đời của ve sầu rất ngắn, có thể chỉ kéo dài một mùa hè nhưng chúng lại vùi mình trong lòng đất rất lâu.

Một tiết học mới lại bắt đầu, thầy giáo vẫn lấy ra một xấp bài thi thật dày.

Hạ Sàn nghĩ, có lẽ hắn vĩnh viễn sẽ nhớ rằng vào một mùa hè nọ, hắn và một nhóm người đã cùng nhau bắt ve sầu.

Mọi người trong bữa tiệc tốt nghiệp đều có khoảng thời gian vui vẻ, bọn họ làm chuyện trước kia không dám làm, đánh bài, uống rượu, tỏ tình.

Hạ Sàn cũng uống, rượu rất đẹp, có màu hồng, xanh lam, xanh lục, đựng trong chiếc cốc trong suốt, giống như một lọ thuốc thần kỳ trong truyện cổ tích. Hạ Sàn uống hai chén, tựa vào lòng Giang Bạch Du híp mắt.

Hắn nghe thấy không biết ai lại đang ồn ào tỏ tình, ai đang hát bài hát thanh xuân, ai ở bên tai hắn nói một câu thích hắn.

Lúc bị Giang Bạch Du kéo ra ngoài, Hạ Sàn bị một cơn gió nóng thổi vào đầu làm cho không thoải mái, hắn vô thức muốn đi trở về, Giang Bạch Du ôm lấy hắn.

“Tan cuộc rồi, chúng ta nên về nhà thôi.”

Hạ Sàn cau mày, “Nóng, không, không thoải mái.” Hắn phải về tìm điều hòa. Hắn thử tự mình đứng lên, mấy lần cũng không thành công, cuối cùng đầu hàng trong vòng tay của Giang Bạch Du.

Nhiệt độ đêm nay đúng là hơi cao, Giang Bạch Du vén mái tóc trên trán hắn lên, dùng bàn tay quạt gió cho hắn một lát, tuy rằng tác dụng không lớn, nhưng Hạ Sàn lại được trấn an.

Giang Bạch Du sờ trán hắn, hỏi: “Sao rồi, còn nóng không?”

Hạ Sàn lăn lộn trước ngực cậu, ý bảo không cần quạt nữa. Trong đầu là một mớ hỗn độn, Hạ Sàn nheo mắt nhìn thoáng qua người trước mặt, sau đó chống ở trên ngực của cậu đứng vững, còn không cho Giang Bạch Du đỡ, vừa đỡ là hung dữ.

Mất nửa ngày mới đứng vững, Hạ Sàn đắc ý dương dương tự đắc cười với người phía trước, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống, Giang Bạch Du sợ tới mức cho rằng hắn không đỡ được sắp té xỉu, chờ cậu chưa hoàn hồn muốn bắt được người ta trước khi ngã xuống đất, chỉ thấy ánh mắt người ngồi xổm dưới mặt đất cười cong lên, hai má ửng hồng.

Bàn tay Giang Bạch Du vươn ra cứ như vậy cứng đờ giữa không trung, đối với nụ cười của Hạ Sàn, cậu lại không nổi giận, đành phải đè xuống sự thất kinh trong lòng, chỉ điểm vào chóp mũi hắn, nói: “Nhóc xấu xa, cố ý dọa tôi đúng không?”

Trong mắt Hạ Sàn chứa một vũng nước, lúm đồng tiền tròn trịa tựa hồ còn cất giấu rượu ngọt lúc trước uống, vẻ mặt hắn vô tội, “Không có nha, tôi, tôi chỉ là một cây nấm nhỏ.”

Sau đó, hắn lại hỏi: “Cậu cũng là nấm à?”

Trái tim Giang Bạch Du bị hắn làm cho tan chảy, trong mắt cậu có ý cười, dịu dàng mà thâm trầm, cậu không khỏi nhẹ giọng trả lời: “Đúng vậy, tôi cũng là nấm.”

Tìm được đồng loại, Hạ Sàn phì cười một tiếng, sau đó lại lắc lắc đầu, “Thế nhưng, đầu, đầu của tôi váng quá, có,có phải tôi trúng độc rồi không?”

Không đợi Giang Bạch Du trả lời, hắn làm như bừng tỉnh đại ngộ “A” một tiếng, “Tôi quên mất tôi là nấm độc, tôi, tôi có độc, tôi trúng độc của mình rồi.”

Giang Bạch Du cười nhìn hắn rung đùi đắc ý bày ra dáng vẻ sau khi bị đầu độc.

“Tôi thấy được rất nhiều ngôi sao, tôi đã xuất hiện ảo giác, tôi, tôi sắp hôn mê rồi.” Sau đó liền đập đầu vào lòng Giang Bạch Du.

Hắn đúng thật lắc lư rồi ngất xỉu.

Giang Bạch Du ôm hắn chậm lại một hồi, lại lăn qua lăn lại một phen mới cõng người lên lưng, có lẽ là cảm thấy thoải mái, nằm trên lưng Giang Bạch Du Hạ Sàn cũng không náo loạn, chỉ là bắt đầu hát.

“Ô đỏ, gậy trắng, sau khi ăn xong nằm xuống……”

Giang Bạch Du đi rất vững, cậu không gọi xe, cõng người trên lưng từng bước đi về nhà.

Vài câu ca từ bị hát nguyên vẹn mấy lần mới dừng lại, Hạ Sàn lại bắt đầu nói liên miên cằn nhằn.

Hai tay hắn vòng quanh cổ Giang Bạch Du, mặt đặt trên bờ vai rộng lớn của cậu, từng câu từng câu tựa như đang thì thầm với Giang Bạch Du.

Hắn nói: “Giang Bạch Du, sau này cậu phải kiếm thật nhiều tiền, phải nuôi tôi.”

Giang Bạch Du trả lời: “Ừ.” Cầu còn không được.

“Tôi muốn một ngôi nhà với một khu vườn, một cái xích đu buộc trong vườn, để hoa hồng trèo lên dây xích đu và nở hoa.”

“Tôi muốn làm nhà văn, viết truyện thiếu nhi, nhưng có thể không kiếm được tiền, cậu đừng, đừng ghét bỏ tôi.”

Giang Bạch Du nói: “Không chê cậu.”

“Tôi sẽ trải một tấm thảm dày trong nhà và chạy xung quanh nó mà không cần mang giày.”

“Tôi cũng muốn có một cửa sổ sàn siêu lớn, rèm cửa màu xanh, mở rèm cửa vào mùa đông để ánh sáng mặt trời chiếu vào, tôi viết những câu chuyện dưới ánh mặt trời.”

Hắn nói rất nhiều rất nhiều, ngay cả trong nhà muốn treo tranh gì bày hoa gì cũng nói tỉ mỉ.

Sau đó, hắn lặng lẽ chôn vào tai Giang Bạch Du nói: “Tôi còn muốn… một chiếc nhẫn kim cương to bằng quả trứng bồ câu.”

Giang Bạch Du nói: “Cho cậu.”

Tôi lấy dũng khí lớn nhất cuộc đời này, hứa hẹn trịnh trọng nhất, mặc kệ có phải là bởi vì say rượu mà cậu mơ một giấc mộng tươi đẹp hay không, tôi cũng sẽ không cho cậu cơ hội đổi ý. Tôi sẽ ở bên cậu suốt đời, yêu cậu thật nhiều. Mà tất cả những gì cậu muốn, tôi đều sẽ thực hiện từng cái một.

__________

Em bé đáng iu quá 😭😭😭
— QUẢNG CÁO —