Mạnh lúc này cũng cảm thấy khó xử, về lý anh nên đứng ra để bảo vệ Kim Hoa. Nhưng hiện tại anh đang phải ẩn thân để tránh rắc rối không đáng có trong hành trình bí mật này. Nếu hai bên đánh nhau xảy ra t·hương v·ong chắc chắn quan phủ sẽ truy cứu anh sẽ bị lộ danh phận. Một sứ thần nước Đại Việt xuất hiện ở vùng Tây An sẽ là người ta nghi ngờ, việc khám phá một Tần Thủy Hoàng sẽ bị phát hiện nên phải rất thận trọng.
Lúc này khách ở tầng hai đã bỏ chạy gần hết, chỉ còn một đạo sĩ dáng người cao lớn, tóc để dài tầm gần bốn mươi tuổi mặc lôi thôi đang cắm cúi ăn cơm. Nhìn chồng bát và thức ăn cũng làm người ta giật mình, một mình ông ta ăn bằng bốn người bình thường. Đạo sĩ nhìn hai bên đang giương cung bạt kiếm thì ngừng ăn và nói.
-Các ngươi ồn ào quá, có bữa cơm cũng làm ta ăn mất cả ngon.
Một tên gia nhân thấy thế nói
-Đạo sỹ thối, mau cút đi không ông đây chặt chân cho ngươi bò ra khỏi quán.
Đạo sỹ thấy vậy cười nói.
-Sợ ngươi không có bản lĩnh ấy.
Tên gia nhân thấy thế nổi giận, rút đao lao về phía đạo sỹ. Đột nhiên thấy mắt tối sầm ngã vật ra. Thì ra chiếc bát từ tay đạo sỹ ném thẳng vào mặt tên đó, lực ném rất mạnh nên chiếc bát bay khá nhanh tên gia nhân né không kịp ăn trọn chiếc bát ngã lăn ra đất. Hai bên đều thấy giật mình, nhìn chiếc bát ném biết ngay người này là cao thủ. Viên võ sư thấy vậy liền hỏi.
-Không biết vị đạo sỹ ngài từ đâu tới. Tại hạ là học trò của Huyền tử Chân Nhân núi Côn lôn.
Nghe đạo hiệu của thầy tên võ sư, Đạo sỹ không quan tâm mà cười nhạo.
-Ta chẳng quen biết Huyền tử hay Quy Tử gì hết. Rùa con thì bé lắm không ăn được.
Thấy đạo sỹ xúc phạm thầy mình tên võ sư nổi giận xông đến tung quyền đánh vào Đạo sỹ, quyền phong rất mạnh thấy Đạo sỹ đứng yên y mừng thầm. Quyền của y có thể đấm vỡ một tấm bia đá, nếu trúng quyền này không c·hết cũng b·ị t·hương. Tuy nhiên khi quyền đấm trúng người Đạo sỹ y cảm thấy lực đạo tiêu biến như muối hòa vào biển. Đạo sỹ nói.
-Ngươi chưa ăn cơm tối hay sao mà đạo lực yếu thế.
Biết gặp phải cao nhân, viên võ sư lùi lại cảnh giác dò hỏi.
-Nhà người có dám để lại tên tuổi để sư phụ ta đến bái phỏng.
Đạo sỹ nói
-Ta họ Trương tu luyện trên núi Võ Đang.
Viên võ sư nghĩ mãi sư phụ nhắc đến những cao thủ nổi danh giang hồ không có tên người này. Tuy nhiên đòn vừa rồi cho thấy đạo sỹ là cao thủ mình không thắng nổi liền kiếm cớ rút lui.
-Ta sẽ bẩm báo cho sư phụ để ngài tìm ngài nói chuyện.
Thấy võ sỹ muốn lui, đạo sỹ nói.
-Ngươi đánh ta một quyền, ta không đáp lễ thì không phải phép.
Đồng thời vung tay một chưởng đánh tới, thấy lực chưởng không lớn nhưng võ sư không dám coi thường dùng hai tay để đỡ, đồng thời hai chân xuống trung bình tấn. Nhưng khi chưởng chạm vào hai tay thì không thấy có lực nên võ sư tưởng Đạo sỹ chỉ hù dọa đột nhiên thấy kình lực từ lòng bàn tay Đạo sỹ phát ra dũng mãnh như thủy triều làm võ sư lùi lại mấy bước ngã ngồi lên ghế, chiếc ghế cũng không chịu nổi lực vỡ tan, võ sư ngồi bệt mông xuống đất. Thấy vậy mọi người bên Kim Hoa cười vang làm cho y xấu hổ mất hết mặt mũi.
Tên công tử thấy tình thế bất lợi, nên đắn đo lúc này tên chỉ huy đám gia nhân ghé tai tên công tử nói nhỏ.
-Tôi đã cho người về gia trang báo cho sư phụ Huyền tử ngài ráng chờ một chút.
Tên công tử thấy vậy liền bảo người đỡ viên võ sư về bàn mình và nói với nhóm đối thủ.
-Nể mặt đạo sỹ ta tạm tha cho các ngươi.
Nói rồi kéo đám người về bàn ăn tiếp tục đánh chén, ý định chờ Huyền tử Chân Nhân xử lý Đạo Sĩ sẽ tính tiếp. Đám người bên Kim Hoa muốn đánh nhưng Kim Hoa ra hiệu, cô biết thế khó của Mạnh nên cũng không muốn làm lớn chuyện. Mạnh thấy Đạo sỹ nói họ Trương núi Võ Đang thì mắt sáng lên. Theo lịch sử Trương Quân Bào hay đạo hiệu là Trương Tam Phong lúc này mới ngoài ba mươi tuổi. Sau khi dời núi Thiếu Lâm đã đi khắp nơi du lịch một thời gian rồi lên núi Võ Đang. Tương truyền Trương Tam Phong quan sát hạc và rắn đánh nhau, hạc từ trên cây xà xuống đánh con rắn dài nằm khoanh tròn. Rắn dài đang tĩnh chợt động, tránh né có hướng do đó Trương hiểu rõ tính "lấy tĩnh chế động, lấy nhu khắc cương" là một đạo lý và khai phá ra môn võ lấy tĩnh chế động, lấy nhu khắc cương sau này đặt tên là Võ Đang.
Bây gờ chắc mới ngộ đạo nhưng chưa thu đồ đệ vì anh thấy quyền pháp của Trương Tam Phong đã mang hình thái của môn Thái Cực Quyền mà anh được học. Mạnh luyện Thái Cực Quyền cũng đã hơn mười năm nhưng so với Trương Tam Phòng thì kình lực còn kém quá xa mặc dù Trương Tam Phong chắc mới khai sáng môn võ công này được vài năm. Mạnh tiến tới chắp hai tay chào như những người trong giới võ lâm và nói .
- Xin lỗi vừa rồi chúng tôi đã làm phiền đến Đạo Trưởng, giờ tôi sẽ chịu thanh toán toàn bộ bữa cơm này. Giang hồ bốn biển là nhà mời Đạo Trưởng sang chỗ chúng tôi chúng ta vừa dùng bữa vừa đàm đạo.
Đạo sĩ xua tay nói.
-Ý tốt của các hạ ta xin nhận, nhưng tính ta thích cô độc nên muốn ngồi một mình xin thứ lỗi không thể đáp ứng.
Mạnh thấy vậy cũng không ép, anh cũng về bàn mình. Anh biết nhóm kia cũng chưa thể dễ dàng buông tha chắc đang ngồi chờ viện binh tới. Anh cũng không muốn phiền toái trừ khi võ công đối thủ đến mức đỉnh cao dạng tông sư như Trương Tam Phong còn bình thường sẽ không chống nổi hai khẩu hỏa mai anh đang dấu trong người. Anh bình tĩnh ngồi ăn uống và xem kịch hay sắp diễn ra. Quả nhiên một lúc sau có tiếng nói vọng từ dưới nên.
-Không biết kẻ nào dám bắt nạt đồ nhi của ta.
Một đạo sĩ ăn mặc áo bào, tóc bùi cao tay cầm phất trần trong dáng tiên phong đạo cốt xuất hiện trên tầng hai. Tên công tử đắc ý đứng lên chào đón đạo sĩ và chỉ về phía Trương Tam Phong đang ăn uống và thêm mắm thêm muối. Đạo sĩ nghe xong hừ một tiếng tiến về phía Trương Tam Phong nói.
-Không biết đồ nhi ta phạm tội gì mà đạo hữu lại ra tay với nó.
Trương Tam Phong ngừng ăn và nói.
-Ta ghét nhất đám ruồi muỗi quấy rầy khi ta dùng cơm, tới con nào ta đập c·hết con đó.
Đạo sỹ mặt tái mét, rõ ràng đối phương ví mình như ruồi muỗi. Ông ta vận công và cây phất trần đánh thẳng vào mặt Trương Tam Phong miệng nói.
-Đắc tội.
Cây phất trần được truyền nội lực thì các sợi lông dựng đứng như sợi thép bay thẳng tới mặt Trương Tam Phong. Lúc này ông ta ngừng ăn và nghiêng người né tránh đồng thời vỗ một chưởng vào thắt lưng ông ta. Đạo sĩ cũng không vừa vội biến chiêu dùng khủy tay đánh vào cánh tay của Trương Tam Phong. Hai bên nhanh chóng biến chiêu qua lại, lúc này Mạnh quan sát kỹ thấy Trương Tam Phong tuy dùng võ công nội gia nhưng mới ở những bước đầu chưa hoàn toàn là nhu chế cương vẫn phảng phất những đòn cương của phái thiếu lâm nhất là bộ cước pháp. Hai bên qua lại tầm hai mươi chiêu thì đạo sỹ có vẻ thất thế. Thấy thầy có vè thất thế tên võ sư còn lại nhảy ra định hỗ trợ thầy. Mạnh thấy thế nhảy ra nói.
-Để ta tiếp ngươi mấy chiêu.
Anh quyết định dùng võ công Thái Cực Quyền, trải qua thời gian rèn rũa đặc biệt qua cuộc c·hiến t·ranh võ công của anh tiến bộ hơn rất nhiều so với ngày xưa. Võ bây giờ thực dụng đơn giản nhưng cũng nguy hiểm hơn. Hai bên trao đổi mấy chiêu tuy nhiên võ công hai bên cũng chỉ tương đương không ai hạ được ai. Trương Tam Phong tuy giao đấu với Đạo sĩ nhưng vẫn quan sát xung quanh. Thấy Mạnh đánh ra bộ Thái Cực Quyền gần giống với võ công mình sáng tác thì rất ngạc nhiên. So với võ công ông ta nghĩ ra thì đường quyền của Mạnh biến ảo hơn và đúng tâm pháp mà mình sáng tạo ra, có điều hỏa hầu của Mạnh kém nên không thể phát huy hết sức mạnh của bộ quyền pháp đó. Như chợt hiểu ra Trương Tam Phong đánh ra mấy đường quyền giống như của Mạnh nhưng rõ ràng cao thâm ơn Đạo sĩ không đỡ nổi trúng một chưởng hộc máu. Biết không phải đối thủ Đạo Sĩ nhảy ra khỏi vòng chiến và nói.
- Hôm nay đã lĩnh giáo, sẽ có cơ hội gặp lại.
Sau đó xoay lưng đi xuống lầu, đám công tử thấy Huyền tử Chân Nhân không phải đối thủ của Trương Tam Phong vội chạy theo xuống lầu. Mạnh cũng không đuổi theo đối thủ mà đi về bàn. Trương Tam Phong thấy vậy thì tiến tới hỏi.
-Xin hỏi vị huynh đài, võ công vừa rồi ngài học từ đâu vậy. Sư phụ của ngài là ai.
Mạnh giả vờ cao thâm anh nói.
-Tại hạ là môn hạ phái Quỉ cốc, môn võ này là Thái Cực do sự phụ tại hạ truyền dạy.
Trương Tam Phong thở dài.
-Ta nghĩ mình đã sáng tạo ra một trường phái võ học mới không nghĩ đã có người đã nghĩ ra trước ta nhưng lại còn cao thâm hơn nhiều, thế mới biết núi cao sẽ còn có núi cao hơn.
Mạnh nghĩ thầm “ Không cẩn thận ông ta nản chí không phát triển nghiên cứu thêm thì có khi phái Võ Đang không ra đời như trong lịch sử “. Nghĩ vậy nên anh nói.
-Sư phụ tại hạ có nói, bộ võ công này do một lần ông được một dị nhân truyền cho nhưng dị nhân nói không đủ cơ duyên vì số mệnh đã tận nên không phát triển được nó. Nếu sau này gặp người hữu duyên thì truyền lại để người đó có thể phát triển khai tông lập phái. Tại hạ cũng chỉ học được phần da lông, nếu ngài muốn tại hạ sẽ truyền lại hy vọng Đạo trưởng có thể phát triển được nó như dị nhân kia mong muốn.
Trương Tam Phong nói
-Vậy thì người xem có thể truyền cho ta được không ?
Nói xong ông ta định quỳ xuống hành lễ, Mạnh thấy vậy né người tránh lễ và nói.
-Tại hạ chỉ theo lời sư phụ truyền lại cho người hữu duyên chứ không nhận ai làm để tử. Nếu ngài có duyên phát triển nó thì tại hạ cũng mừng vì làm được đúng lời sư phụ dạy.
Từ hôm đó Trương Tam Phong đi theo Mạnh để học hỏi, Mạnh có thêm một cao thủ võ lâm làm vệ sỹ cũng yên tâm hơn nhiều. Tuy nhiên thời gian rảnh dỗi ngày một ít đi vì Trương Tam Phong là kẻ võ si, lúc nào thấy anh rảnh dỗi đều tìm đến hỏi anh về tâm pháp và nguyên lý của Thái Cực Quyền.