Tây An là một trong “Bát đại Cố đô” của Trung Quốc. Năm 221 trước Công nguyên, Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc, đóng đô tại Hàm Dương (Tây An, Thiểm Tây ngày nay) vậy nên Tây An còn được mệnh danh là “Đế đô đầu tiên của Trung Quốc”.
Tây An là một trong “Bát đại Cố đô” của Trung Quốc. Năm 221 trước Công nguyên, Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc, đóng đô tại Hàm Dương (Tây An, Thiểm Tây ngày nay) vậy nên Tây An còn được mệnh danh là “Đế đô đầu tiên của Trung Quốc”. Nơi đây từng là kinh đô của 14 triều đại như Tây Chu, Hán, Tùy, Đường,…. Tỉnh Tây An nằm ở vùng Tây Bắc Trung Quốc, giáp với các tỉnh như Hà Nam, Cam Túc, Tứ Xuyên, Trùng Khánh,… Tây An cắt ngang giữa lưu vực hai con sông lớn là sông Hoàng Hà và sông Dương Tử, là đầu nút quan trọng kết nối các vùng phía đông, trung bộ và phía tây bắc, tây nam của Trung Quốc. Khí hậu ở đây bốn mùa rõ rệt, mùa hè oi nóng, mưa nhiều, mùa đông lạnh, khô hanh.
Ông chủ một khách điếm một huyện thuộc Tây An đang ngồi ngáp ruồi, từ khi Nhà Tống rồi Nhà Nguyên không đóng đô ở Tây An lượng khách buôn bán giảm dần, nhiều gia đình giàu có cũng chuyển lên Đại Đô nên các khách điếm cũng không còn đông khách như xưa. Trời đã sẩm tối mà lượng khách thuê phòng quá ít, đang ngồi đuổi ruồi chợt ông nghe tiếng vó ngựa từ xa vọng đến, một lúc sau có mười kỵ sỹ dừng ngựa trước quán. Biết gặp khách sang nên ông vội sai tiểu nhị ra giữ ngựa cho khách.
Toán người đi vào, một ông già ngoài năm mươi chắc là người đứng đầu hỏi ông
-Giá phòng ở đây thế nào, ta cần năm phòng.
Ông Chủ khách điếm cười xun xoe
-Chúng tôi có lại phòng bình dân thì năm đồng Đại Nguyên, còn phòng cao cấp thì mười đồng, phòng hạng sang hai mươi đồng. Không biết quý khách cần loại phòng nào.
Ông già nói.
-Cho ta bốn phòng bình dân và hai phòng hạng sang. Các phòng này phải ở liền nhau.
Biết găp khách quý Ông chủ vội sai tiểu nhị dẫn khách đi lấy phòng. Một lát sau có hai chiếc xe ngựa cùng mười người hộ tống tiến vào, ông chủ khách điếm đoán chắc người trong xe thân phận khá cao quý mới có nhiều người hộ tống như vậy. Ông thấy có hai người bước xuống xe, người nam ăn mặc quý phái nhưng đeo mũ rộng vành che kín khuôn mặt, người phụ nữ dáng mảnh mai quyến rũ chăc tuổi còn trẻ cũng đeo một chiếc khăn che nửa mặt nhưng nhìn đôi mắt long lanh cũng biết đây là một cô gái đẹp. Hai người đi theo hộ vệ lên thẳng phòng ở trên lầu. Mạnh về phòng rửa mặt mũi chân tay rồi nằm nghỉ một lát. Anh đang suy nghĩ lại chuyến hành trình hai ngày qua.
Đang mùa xuân nên khí hậu cũng khá mát mẻ, Mạnh muốn giữ bí mật nên ngồi trong xe với Kim Hoa. Mười người cưỡi ngựa đi trước thám thính, các thân binh của Mạnh và Kim Hoa khoảng mười người đi hộ tống xe ngựa của hai người và một chiếc xe chở đồ đạc. Để cẩn thận Mạnh cho xe của mình và một số thân binh đi về hướng Nam giả vờ như anh đang quay về Đại Việt. Đoàn người đi được hai ngày, trên đường cũng không có gì bất thường. Chắc phải năm ngày nữa mới tới nơi vì quãng đường khá dài đến sáu trăm dặm. Chiếc xe này của Kim Hoa nên khá nhỏ nhắn hai người ngồi không được thoải mái như xe của Mạnh. Chiếc xe bài trí trang nhã và thoảng thoảng mùi hương rất dễ chịu. Do xe hơi chật nên hai người ngồi sát nhau, để phá vỡ bầu không khí giữa hai người trên đường hai người chuyện trò, qua câu chuyện Mạnh thấy Kim Anh là cô gái khá thông minh và vui vẻ. Tuy nhiên đến ngày thứ hai đến buổi chiều Mạnh cảm thấy rất mỏi lưng vì ngồi mãi trong xe, anh chỉ muốn ra ngoài cưỡi ngựa nhưng do giữ bí mật nên không thể. Thấy anh cựa quậy thay đổi tư thế đoán được ý anh Kim Anh cười duyên nói.
-Nếu quan nhân thấy mệt thì có thể nằm trên xe, gác đầu vào tiểu nữ cũng được.
Mạnh sống thế kỷ 21 nên với anh việc đụng chạm phụ nữ cũng thoải mái hơn với Kim Hoa ra vào trong trốn lầu xanh cũng làm cô trở lên dạn dĩ. Mạnh gối đầu nên đùi cô anh cảm thấy thoải mái như một chiếc gối bông. Anh nằm một lúc thì chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, đến lúc Kim Hoa lay anh dậy mới biết mình đã đếm khách điểm.
Buổi tối mọi người đến tửu điếm gần đó ăn cơm, đây là một tửu điếm hai tầng cũng khá lớn nhưng khách thì không nhiều. Sau khi lên tầng hai và yên vị Kim Hoa với tư cách thủ lĩnh giới thiệu mọi người với nhau. Vì sáng nay mới có thêm ba người trong nhóm chuyên gia đào mộ mới nhập đoàn họ ở gần Đại Đô lên phi ngựa đuổi theo nhập vào đoàn. Người đứng đầu là một đại hán dáng cao to khỏe tên Lữ Danh Thuận, y là cháu nhiều đời của ông tổ nghề khảo cổ Lữ Đại Lâm. Người này có hai ngón tay rất đặc biệt ngón trỏ và ngón giữa đặc biệt dài khiến Mạnh lập tức liên tưởng đến công phu dùng hai ngón tay như kim cang chỉ dễ dàng chọc thủng viên gạch. Những cao thủ có hai ngón tay vững như Thái Sơn, lực đạo phát ra cực lớn, có thể dễ dàng phá hủy những cơ quan rất nhỏ trong huyệt mộ. Theo Kim Hoa giới thiệu muốn luyện thành một đôi tay siêu phàm như thế, không luyện từ nhỏ không xong, quá trình luyện tập dĩ nhiên là khổ sở không sao tả xiết.
Hai người còn lại một người dáng nhỏ bé mặt giống chuột với đôi mắt láo liên biệt danh Thiết Tý ( chuột sắt ) và một người già để râu dài nhưng ăn mặc rất lôi thôi như lão khất cái biệt danh tên Hồng Thất Công. Nghe tên gọi ông già Mạnh nhìn lại mấy lần không biết có phải bang chủ của cái bang trà trộn và không. Nghe nói ông này rất giỏi về điểm huyệt tầm long, dựa và phong thủy để tìm huyệt mộ của những nhà giàu và vương gia. Thường những người này thuê thầy phong thủy để chôn mộ cho mình để con cháu sau này phát triển và giàu có, những người đào trộm mộ cũng dựa vào đó để tìm ra nơi chôn cất các huyệt mộ.
Ba người này là những người giỏi nhất trong đám chuyên đào mộ cổ của Hoàng Nhan Hồng Liệt. Họ làm nghề cũng toàn trên mười năm nên rất lão luyện và có những biệt tài riêng trong việc tìm mộ. Kim Hoa là trưởng đoàn nên mọi người tỏ ra kính trọng cô, còn Mạnh được giới thiệu là thương gia có manh mối vể cổ mộ nên muốn hợp tác với Kim Hoa để khai thác ngôi mộ giàu có này. Ông già mặc như khất cái hỏi Mạnh.
-Nghe gia chủ nói ngôi mộ ở Tây An gần dãy núi Ly Sơn đúng không.
Mạnh gật đầu.
-Ta có bản đồ chi tiết ngôi mộ ở vùng đó, do bây giờ để giữ bí mật chưa tiết lộ được khi đến nơi ta sẽ cho mọi người xem.
Ông lão trầm ngâm một lúc rồi nói.
-Phong Thủy dãy núi Ly Sơn như một con rồng cuộn, nếu ta đoán không lầm thì ngôi mộ đó phải ở mắt rồng. Người được chôn ở đây chắc phải bậc đế vương thời Chiến Quốc. Mộ thời Chiến Quốc thường là một hố đất trên dưới đều thẳng đứng, không có mộ thất, không biết ngôi mộ này có giống như vậy không. Chúng ta còn phải đến tận nơi xem mộ này lớn đến chừng nào, chôn sâu chừng nào, chỉ sợ nó khác xa với những ngôi mộ chúng ta từng đào.
Mạnh than phục kiến thức về phong thủy của ông lão này đã đoán ra được một phần thông tin của ngôi mộ. Đang ăn uống thì có tiếng ồn ào, một đám người ăn mặc như gia đinh đi lên lầu hai, dẫn đầu là một công tử ăn mặc quần là áo lượt tay cầm quạt hai bên có hai người mặc như võ sư đi hai bên để hộ vệ. Y liếc mắt nhìn quanh căn phòng nhìn thấy Kim Hoa thì mắt y sáng lên. Lúc này tiểu nhị đã sắp xếp xong mời y ngồi xuống bàn to đối diện. Sau khi gọi thức ăn lên mọi người lấy rượu ăn uống ồn ào. Kim Hoa khẽ nhíu mày cô ra hiệu mọi người ăn nhanh còn về, đang ăn đột nhiên một tên gia đinh bước tới cạnh Kim Hoa nói.
-Cô nương, công tử nhà chúng ta muốn mời cô nương chén rượu.
Mấy người thân binh thấy vậy định đứng dậy cho tên gia nhân một bài học, Kim Hoa nhìn khẽ lắc đầu cô nói.
-Ngươi nói với công tử, ta đang phục vụ lang quân nên không tiện sang. Đành thất lễ với công tử.
Tên gia nhân thấy xung quanh mấy người vóc dáng cũng to lớn, hiên ngang nhìn y chằm chằm nên cũng không dám nói nhiều mà vội vã về nói nhỏ với tên công tử. Tên Công tử thấy vậy thì đứng dậy đi về phía Kim Hoa hai tên võ sư cũng đi cùng. Nhìn Kim Hoa có vẻ đẹp kiêu sa y cười dâm đãng và nói.
-Cô nương đẹp như vậy phải theo bản công tử mới đúng, chắc cô từ xa mới tới nên không biết cha ta là người giàu có nhất vùng này quan phủ cũng phải nển mặt ba phần. Nếu bỏ thằng chồng cô nương theo ta thì đảm báo cô suốt ngày sung sướng. Hôm nay cô nhất định phải uống với ta một chén rượu.
Lúc này đội trưởng thân binh là lão già ngoài năm mươi đứng dậy nói.
-Phiền công tử đi chỗ khác, tiểu thư nhà chúng tôi là người ở Đại Đô công tử không thể đụng vào được. Nếu không đừng trách chúng tôi trở mặt.
Viên võ sư đứng sau thấy thế nạt nộ.
-Rồng đến đây cũng không qua được địa đầu xà. Đến chỗ địa bàn của chúng ta thì rồng cũng phải cuộn, hổ cũng phải ngồi. Được công tử nhà ta để mắt là phúc khí ba đời tiểu thư nhà người rồi.
Lúc này người hai bên đều đứng dậy giương cung bạt kiếm chuẩn b·ị đ·ánh nhau. Chủ quán sợ hết hồn nếu đánh nhau ở đây thì chắc hôm nay quán tan tành thiệt hại này cũng khó mà bắt đền.