Hồng Thất Công không nhịn được đi vượt về phía trước tiến đến một cây vàng, ông ta muốn thử xem vàng thật hay chỉ là nạm vàng. Thấy vậy Lữ Danh Thuận hô cẩn thận có bẫy. Đúng lúc đó Hồng Thất Công suýt bị tụt xuống một cái hố bẫy, Lữu Danh Thuận vội ném một sợi thừng, Hồng Thất Công cũng cảnh giác nên đi chậm khi chới với túm được sợi dây. Miệng hố lộ ra bên dưới là các m·ũi d·ao, nếu rơi xuống chắc mạng chẳng còn. Hồng Thất Công thấy vậy xấu hổ nói
-Từ lúc vào hầm mộ chưa gặp cái bẫy nào nên chủ quan, tý nữa thì bỏ mạng.
Mọi người thấy bẫy nên cũng cảnh giác hơn, thận trọng đi về cái cây. Lữ Danh Thuận cẩn thận lấy một đũa bạc chạm vào thân cây và lá cây vàng xem có bị tẩm thuốc độc không, sau khi không thấy đũa có phản ứng mới đeo găng tay gỡ lá cây và bẻ một đoạn cành nhỏ nên xem xét. Sau khi nhìn kĩ anh đưa lại cho mọi người cùng xem. Mạnh quan sát và thấy cành cây là vàng nhưng đúc rỗng, còn lá cây bằng loại ngọc cũng phổ thông chứ không phải ngọc cao cấp nhưng giá trị cây này nếu mang được ra ngoài cũng phải hàng vạn lượng.
Thấy mọi người rục rịch bàn tán muốn tính cách mang các cây này ra ngoài, Kim Hoa nói
-Chúng ta tiếp tục khám phá lúc nào trở ra sẽ tính cách mang ra sau, bên phía cung điện bên kia chắc còn nhiều đồ quý giá hơn vì đây mới là phía ngoài.
Mọi người tỉnh ra và tiếp tục tiến về phía tòa cung điện. Từ xa Mạnh nhìn thấy tòa cũng điện cũng lợp ngói lưu ly và xây bằng gỗ nên anh cũng không cảm thấy quá choáng ngợp tuy nhiên để xây một cung điện trong lăng mộ từ trước đến nay có lẽ chỉ có Tần Thủy Hoàng. Khu lăng mộ xây dựng hai mươi năm mới xong đâu phải bình thường nó vĩ đại không khác gì các Kim tự Tháp ở Ai Cập.
Trước cổng cung điện có hai cột đá và một tấm biển bằng gỗ có dòng chữ sơn sơn thếp Vàng ghi dòng chữ '‘Cung Hàm Đan "“ Cung điện được chia làm bốn khu và rất nhiều phòng Lữ Danh Thuận đề nghị.
- Chúng ta nên chia làm hai đội để lục soát cho nhanh vì nơi này có khí độc không nên ở quá lâu, nếu có gì bất trắc thì đ·ốt p·háo hiệu để báo cho bên kia.
Mọi người thấy cũng hợp lý, vì cung điện quá lớn lại còn các phòng bí mật nếu chỉ đi một đoàn thì chẳng biết khi nào mới tìm thấy phòng bí mật nơi cất dấu mộ Tần thủy Hoàng và các đồ tùy táng nên phải chia ra cho nhanh. Sau khi bàn bạc Lữ Danh Thuận đi cùng Mạnh, Kim Hoa và một số thân binh, nhóm còn lại do Hồng Thất Công dẫn đầu. Trực giác của Mạnh cho thấy anh tin tưởng vào Lữ Danh Thuận một người có danh tiếng và gốc gác hơn Hồng Thất Công một người lang thang.
Lữ Danh Thuận dẫn mọi người đi thẳng vào cung điện phía trước còn Hồng Thất Công dẫn mọi người đi vào dãy cung điện phía sau. Lữ Danh Thuận và một thân binh thận trọng đẩy cánh cửa tiến vào trong cung. Trong sự tĩnh lặng tiếng cánh cửa di chuyển kẽo kẹt nghe cũng khá hồi hộp. Tiến vào trong cung điện thấy Lữ Danh Thuận sờ vào cột gỗ lớn vài người ôm bên trong nói.
-Gỗ Ngọc Am bình thường để làm quan tài đã là quý, mỗi cái giá cả ngàn lượng bạc ở đây còn dùng để làm cung điện. Chỉ lượng gỗ này thôi cũng đủ để chúng ta giàu có rồi.
Mạnh thấy lạ từ khi anh vào trong cung các ngọn đèn thắp trên hai hàng cột vẫn sáng, không lẽ những đèn này cháy cả ngàn năm không tắt. Kim Hoa giải thích thực ra khi mình mở cửa có không khí vào thì đèn mới cháy lại do chúng có sẵn một lượng phốt pho và dầu đèn dân trộm mộ gọi là Vạn Niên Đăng. Đi sâu vào trong cũng chỉ thấy một số đồ vật bình thường không có gì trân quý, Mạnh thấy suốt ruột, lần mò không biết đến bao giờ. Hệ thống AI cũng không tìm thấy được các cánh cửa bí mật chứng tỏ chúng được cất giấu rất kỹ. Lữ Danh Thuận sờ và các cột, các đèn để tìm cơ quan bí mật. Một lúc sau khi anh ra xoay cái đèn được đặt trên bàn thì tự nhiên nền nhà lát đã chuyển động lộ ra một căn hầm bí mật.
Mạnh đưa cho anh ta chiếc đèn pin và mọi người chậm rãi đi vào trong. Lữ Danh thuận dùng đèn pin rọi trên mặt đất làm một hành lang dài phía cuối hành lang có một của lớn. Hành lang này được lát bằng nhiều miếng đá nhỏ, rất có khả năng che giấu cơ quan nguy hiểm bên dưới. Muốn tránh né cơ quan, tốt nhất là cứ áp người thật sát vào vách tường, nhưng hai bên hành lang này có hai rãnh đèn, trong đó tối đen không biết có ẩn giấu thứ gì không, mọi người chỉ có thể lò dò đi dọc theo con rãnh.
Mạnh cũng sợ bẫy ngầm nên đặc biệt chú ý cảm giác dưới chân, nhưng thật ra ngay chính bản thân anh cũng không nhận ra đầu mối gì, mỗi bước đặt xuống nặng nhẹ thế nào, nhanh chậm ra sao đều phải chú ý kỹ càng, những thứ này đều đúc kết từ kinh nghiệm, anh không thể nào có được, thế nên càng đi lại càng thêm luống cuống.
Cứ hốt hoảng lo lắng đi liền mấy mươi bước như vậy, cả người anh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, Kim Hoa nói:
-Xem ra lần đầu đi vào đúng là không dễ dàng gì, nếu ngài mệt quá thì chúng ta cứ nghỉ ngơi một chút đi?
Mạnh cũng chẳng còn hơi sức đâu mà tỏ ra anh hùng chỉ nói:
-Ừ để đi thêm một đoạn đến Đại môn phía trước thì chúng ta nghỉ ngơi.
Nói chưa dứt lời, dưới chân Mạnh đột nhiên rung lên, nhìn lại chỉ thấy một phiến đá dưới chân Kim Hoa đã bị lún xuống dưới, cô ấy hoang mang nhìn anh.Mạnh khổ sở than một tiếng, thầm nói xong rồi tại sao lại xui xẻo đến mức này, thế nào rồi cũng b·ị b·ắn thành con nhím cho xem, chợt nghe thấy có tiếng rít, một mũi tên đã bay sượt qua tai Kim Hoa. Mạnh còn chưa kịp phản ứng gì, mũi tên thứ hai tiếp đến, bắn thẳng vào lồng ngực cô ấy. Trong một tích tắc, ánh mắt của Kim Hoa thay đổi, cô ấy xoay người vung tay nhanh như tia chớp, chụp lại mũi tên ngay giữa đà bay, động tác đó dường như chỉ diễn ra trong vòng một phần mấy giây, ngay cả cử động của cô ấy tôi cũng không nhìn thấy rõ ràng.
Mạnh vừa thấy thân thủ của cô ấy như vậy, trong thán phuc, nhưng tình hình thực tế lại không cho anh có thời gian để ngẫm nghĩ, chỉ cảm thấy dưới chân truyền đến chấn động không ngừng, Danh Thuận vội kêu to:
-Mau nằm xuống, vẫn còn nỏ ngầm!
Vừa dứt lời đã thấy mười mấy vệt sáng phóng tới, Mạnh vội cúi đầu tránh thoát một mũi tên, bất thình lình trên ngực đau nhói, cúi đầu nhìn xuống, không biết từ lúc nào trên ngực đã bị trúng hai mũi tên, may anh mặc áo giáp nên không bị xuyên qua. Tên phóng tới như mưa, không biết rốt cuộc là cái gì phóng ra nữa, tốc độ lại quá nhanh, hoàn toàn không có cách né tránh, mấy thân binh vội lấy khiên đeo sau lưng, nhanh nhẹn vọt tới trước mặt anh đỡ tên.
Mọi người nhanh chóng lao vào Đại môn phía trước, chỉ nghe tiếng những mũi tên vun v·út bay qua, đập vào trên thành tường dũng đạo phát ra âm thanh v·a c·hạm của kim loại, trận mưa tên này ước chừng phải kéo dài hơn năm phút mới ngừng. Vào trong căn phòng Lữ Doanh Thuận dùng đèn pin cẩn thận kiểm tra căn phòng rộng khoảng bốn mươi mét khá rộng ở giữa căn phòng có một quan tài bằng đá khá lớn, ngoài ra chẳng có đồ vật gì.
Mạnh vừa lao vào lại nhìn thấy trong phòng lại có quan tài bằng đá rất lớn, dọa cho Mạnh nhảy dựng lên. Lữ Danh Thuận tiến lại gần xem xét cẩn thận và nói.
-Cái này chỉ là quách thôi, bên trong nó còn một quan tài bằng gỗ nữa. Mọi người giúp tôi đẩy nắp đá quách này ra.
Mạnh ra hiệu cho mấy thân binh tiến lại giúp anh ta đẩy nắp đá ra, quách đá khá nặng chắc phải hơn trăm cân, năm người khỏe mạnh mới có thể đẩy dịch nó sang một bên. Quả đúng như anh ta dự đoán phía dưới là một quan tài làm bằng gỗ lim vàng vốn là vật liệu tốt nhất để làm quan tài, từ mấy ngàn năm nay, kích cỡ của gỗ làm vật liệu quyết định kích cỡ của quan tài. Cái quan tài này rất lớn, xem chừng khối gỗ dùng để làm ra nó là gỗ lim vàng dùng làm trụ lớn ở các cung điện. Gỗ quí như này mà để chôn người không phải là chủ nhân ngôi mộ, đủ biết người được chôn ở đây cũng có danh phận không phải tầm thường.