Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 144: . Dông tố



Chương 144. Dông tố

Lúc này thuyền buồm nhỏ của Mạnh đã gặp dông tố, tuy chỉ cách bờ khoảng ba dặm nhưng rất khó tiến vào bờ. Bầu trời trở lên tối đen với con mưa ngày càng to, trên.Nước biển chuyển từ màu xanh sang màu đen sẫm, những cơn sóng bạc đầu cao 3 – 4 mét chồm lên như những con ngựa bất khâm làm con thuyền chao đảo như lá tre giữa biển khơi. Nước biển và nước mưa tràn vào khoang thuyền làm mọi người phải liên tục tát nước. Trời mưa to lên cũng làm giảm tầm nhìn, chỉ có thể thấy ở khoảng cách một trăm mét đổ lại, thỉnh thoảng những tia chớp làm bừng sáng cả bầu trời mới có thể nhìn được xa hơn.

Người lái thuyền được thuyền trưởng cử đi cũng là người lão luyện và là thân tin của thuyền trưởng. Được giao trách nhiệm phụ trách đưa nhóm Mạnh vào bờ an toàn nên anh ta cũng rất lo lắng. Anh ta nói với Mạnh như quát trong tiếng mưa ào ạt

-Thời tiết xấu quá e là chúng ta không thể vào bờ lúc này, để tôi cố gắng tìm xem có hòn đảo nào gần đây chúng ta có thể dừng tạm ở đó chờ mưa gió ngớt mới có thể đi tiếp.

Mạnh ra lệnh hệ thống AI tiếp tục tìm kiếm, do tầm nhìn hạn chế gió to lên các fly cam cũng rất khó hoạt động. Một lúc sau AI thông báo có một hòn đảo toàn đá cách đó năm trăm mét chếch về hướng Đông bắc. Mạnh ra lệnh cho người lái thuyền đi về hướng đó, một lát sau mọi người thấy hòn đaỏ nhỏ toàn đá trơ trụi giữa biển. Gió sóng lớn lên rất khó cập vào đảo, sao mấy lần cố gắng khi áp sát đảo một con sóng lớn nhấc bổng chiếc thuyền nên rồi ném nó vào các tảng đá. Chiếc thuyền vỡ tan tành, may là sát đảo nên mọi người đều bơi bám được vào các tảng đá an toàn leo lên chỗ cao. Chiếc rương của Mạnh nổi như một chiếc phao lên anh bám vào nó để lên đảo an toàn.

Hòn đảo khá nhỏ, lại rất ít cây cối, Tuất đội trưởng và một người trong nhóm cầm đèn pin lần mò theo các vách đá để tìm nơi tương đối bằng phẳng để mọi người có thể nghỉ ngơi, trú mưa chờ trời tạnh. Đi một đoạn Tuất nhìn thấy có một chỗ tương đối bằng phẳng, bên trên có một mái đá nhô ra khá rộng rãi khoảng bốn mươi mét vuông, coi như một hang nhỏ. Anh ra lệnh người đi cùng tiếp tục kiểm tra xung quanh còn anh vội quay về báo cáo với Mạnh.

Nhận được tin báo Mạnh mừng rỡ cho mọi người tiến về nơi đó, để nghỉ ngơi và sưởi ấm thời tiết lạnh cộng thêm mọi người ai cũng ướt sũng, nếu không hong khô quần áo có thể làm mọi người bị ốm. Tuất cảm thấy lo lắng vì đây là đảo đá lên không có mấy cây to có thể đốt lửa. Nhưng trong rương Mạnh còn giữ bộ đồ sinh tồn khi mới đến lên anh bỏ bếp ga ra cho mọi người bật lên để sưởi ấm, hong khô quần áo cũng như đun nước. Anh lấy ra cái lều dựng góc trong cùng, do mang theo mấy bộ quần áo lên anh thay đồ cho khỏi ướt. Các thân binh và người chèo thuyền thì chỉ có thể túm tụm bên ngọn lửa để hong khô dần, môi ai cũng thâm vì lạnh. Thấy vậy anh lấy mấy cái áo ra cho mọi người thay tạm chờ quần áo khô. Lúc đầu Tuất và mọi người từ chối sau thấy anh kiên quyết đành cảm tạ và thay đồ.

Do vật lộn với dông tố lại thêm chống chọi với các lạnh nên một lát sau ai cũng cảm thấy đói cồn cào. Trong rương của Mạnh có một số thực phẩm tích trữ nên anh có thể yên tâm trong vài ngày trong lúc chờ có thuyền đi qua cứu viện. Thấy Mạnh cầm ra một số hộp sắt bảo là đồ ăn mọi người đều tò mò, khi mở hộp ra thấy có mùi thịt bò hoăc thịt gà rất hấp dẫn. Lần đầu tiên đươc ăn đồ hộp nên mọi người đều thấy ngon và lạ miệng thêm vì đói do vật lộn trong dông tố lên mọi người ăn hết sạch đồ Mạnh mang ra. Đêm hôm đó Mạnh ngủ trong lều với túi ngủ, mấy thân binh nằm tạm ngoài hang đá với miếng vải bạt anh cung cấp cho mọi người nằm cho đỡ lạnh. Các thân binh thay nhau canh gác, đến nửa đêm thì mưa tạnh. Nằm trong lều Mạnh cảm thấy mình khá may mắn đã thoát khỏi tay c·ướp biển và an toàn trong cơn mưa dông này. Hy vọng ngày mai hệ thống AI sẽ tìm được ngôi làng gần đây để anh có thể cho người tìm cách vào bờ liên lạc tìm người ứng cứu.

Ngày hôm sau do một ngày vật lộn với dông bão nên Mạnh dậy khá muộn, tầm 8 giờ sáng. Khi vừa tỉnh dậy, hệ thống AI đã thông báo có một làng đánh cá nhỏ ở cách đây hai dặm, có một số thuyền đánh cá đang chuẩn bị ra khơi có thể có chiếc sẽ bơi qua nơi này.

Lúc này có tiếng của Tuất hỏi thăm anh đã dậy chưa, có việc cần bẩm báo. Mạnh đi ra ngoài thấy Tuất và người chèo đò đứng đó, thấy anh Tuất báo cáo.

-Bẩm đại nhân sáng nay hạ nhân và anh ta đã xuống biển vớt các mảnh gỗ và một số đồ vật. Hiện đang cho mọi người kết thành một cái bè nhỏ người này sẽ ôm bè nhỏ đi vào bờ tìm ngôi làng chài gần đây để tìm thuyền cứu viện. Xin đại nhận cho phép.

Mạnh gạt đi

-Chưa vội cách đây hai dặm hướng tây nam có một làng đánh cá, họ đang giương buồm ra khơi chúng ta chờ một lát nếu có thuyền đi qua thì đốt lửa ra hiệu để họ cứu. Bơi ngoài biển một mình với bè đơn tự làm sẽ rất nguy hiểm nếu chưa thực sự cần thiết thì không nên làm.

Tuất quen với với mệnh lệnh của Mạnh nên không nghi ngờ, còn người chèo thuyền thì khá tò mò vì chỉ thấy Mạnh ở trong lều suốt đêm sao lại biết mọi việc rõ thế chẳng lẽ là cao nhân có thể thần cơ diệu toán.

Buổi sáng trên biển có một con thuyền đánh cá nhỏ có một lão ngư dân già và một thanh niên trẻ tầm mười bốn tuổi đang giương buồm ra khơi. Ông lão đã ngoài sáu mươi tuổi dáng người gầy gò khắc khổ, đứa nhỏ này là cháu nội của ông. Người con trai của ông theo thủy binh nhà Tống và cũng đã t·hiệt m·ạng trong trận chiến cuối cùng với nhà Nguyên, để lại vợ và con thơ ba tuổi. Sau vài năm người vợ cũng lâm bệnh q·ua đ·ời để lại hai ông cháu nương tựa vào nhau. Do nhà nghèo nên ông chỉ có chiếc thuyền đánh cá nhỏ ọp ẹp nên chỉ đánh gần bờ. Do thuyền nhỏ chủ yếu bắt vài con cá bé nên mọi ngày ông thường ghé qua đảo đá gần đây bắt thêm vài con cua biển, con hà để cải thiện thêm cho đứa cháu đang tuổi lớn. Hôm nay như mọi ngày khi thuyền đến gần đảo đá, đột nhiên đứa cháu đứng phía mũi thuyền hô to.

-Ông ơi trên đảo có người, họ đang vẫy chúng ta.

Ông lão giật mình vội chạy nhìn theo hướng đứa cháu chỉ, mắt không còn tin tường nhưng ông vẫn nhận ra bóng hai người đang cầm đuốc để vẫy. Hôm qua có trận mưa dông lớn, có thể họ là người trên một chiếc thuyền g·ặp n·ạn nào đó may mắn bơi được vào đảo. Ông lão vội giục đứa cháu giúp một tay chuyển hướng thuyền về hướng đó. Khi thuyền cập đảo hai người đàn ông chạy xuống, một người tự giới thiệu là người thuyền buôn đi ngang qua bị bão đánh chìm. Đoàn có năm người may mắn thoát vào đảo nhờ ông lão đưa vào bờ sẽ có tạ ơn. Ông lão hơi ngần ngừ.

-Thuyền nhỏ nếu thêm năm người thì không thể đánh cá nữa mà phải lập tức quay về làng. Nếu về thì họ cũng mất buổi đánh cá hôm nay, hai ông cháu cũng chẳng có tích lũy đi ngày nào có cơm ngày đó chứ cũng không dư dản gì.

Đoán được ý nghĩa của ông, người đàn ông lấy một nén bạc dúi vào tay ông và nói.

-Nếu từng đây chưa đủ thì chúng tôi sẽ đưa thêm khi cập bờ.

Lần đầu tiên được cầm nén bạc trong tay ông lão cảm thấy chấn động nhưng rất nhanh ông từ chối và nói.

-Cứu người là quan trọng các vị cứ lên thuyền tôi đưa và bờ không tính công xá đâu.

Thấy ông lão bằng lòng Tuất vội chạy lên đảo báo cho Mạnh, nghe tin đó Mạnh ra lệnh mọi người thu xếp rồi nhanh chóng đi xuống đảo. Nhìn cách ăn mặc của đoàn người ông lão đoán chắc Mạnh là thương nhân đi cùng mấy người tùy tùng buôn bán nhưng g·ặp n·ạn nên trôi dạt và đảo. Ông cũng không nhiều lời lập tức cho thuyền chuyển hướng đi về làng của mình.