Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 143: . Bị truy đuổi



Chương 143. Bị truy đuổi

Qua một ngày đi trên biển khá yên ả, mà này không có gió mùa Đông Bắc nên thuyền chạy khá chậm. Ngày hôm sau đứng trên mũi thuyền nhìn ra xa thấy bốn bề mênh mông toàn nước Mạnh cũng thấy sốt ruột lên tìm thuyền trưởng hỏi.

-Chúng ta cách bờ khoảng bao xa ?

Viên thuyền trưởng biết anh là khách quý nên cung kính đáp

-Dạ, thuyền cách bờ khoảng mười dặm.

Mạnh hỏi thêm.

-Với tốc độ này bao lâu nữa chúng ta đến được Đại Việt

Viên thuyền trưởng cung kính nói

-Thưa ngài tầm hai ngày nữa, chúng ta sắp qua bán đảo Lôi Châu và đảo Quỳnh Châu, sau khi qua đó thì hơn một ngày sẽ tới nơi.

Mạnh cẩn thận hỏi

-Trên biển có hay xảy ra nạn c·ướp biển không ?

Viên thuyền trưởng nói.

-Có băng nhóm c·ướp biển Diều Hâu khá lớn nhưng chúng tôi có nộp tiền bảo kê nên không đáng ngại lắm.

Mạnh yên tâm đi về phòng nằm nghỉ, được một lát thì Giáo sư Xoay cảnh báo

-Hơn hai mươi dặm phía trước có xuất hiện mười thuyền c·ướp biển lớn, chúng đang dàn hàng ngang tiến về thuyền của chúng ta phải cẩn thận.

Mạnh vội nên boong tàu tìm thuyền trưởng báo lại tình hình. Viên thuyền trưởng nhíu mày nói.

-Bình thường chúng tôi có gặp c·ướp biển nhưng chúng chỉ đí một hai chiếc để thu tiền bảo kê ít khi xuất hiện số lượng lớn như vậy. Chắc chúng có vấn đề gì. Nhưng không biết thông tin của ngài có chính xác không, người của tôi ngồi trên cột buồm từ nãy đến giờ chưa có phát hiện gì.

Mạnh khẳng định.



-Thông tin của tôi tuyệt đối đang tin cậy, ông mau nghĩ biện pháp đi, liệu chúng ta chuyển hướng có bỏ qua được chúng không.

Viên thuyền trưởng lắc đầu nói

-Thuyền c·ướp biển tốc độ rất cao, chúng ta chuyển hướng thì cũng chỉ nửa ngày chúng đuổi kịp. Chỉ có cách chạy vào sát bờ thì chúng không dám tiếp cận vì sợ quan binh.

Mạnh nói

-Vậy cho thuyền chạy sát bờ, nếu chúng dám đuổi theo thì chắc là muốn t·ấn c·ông ta.

Viên thuyền trưởng bán tin bán nghi nhưng vẫn cho thuyền chuyển hướng chạy về phía bờ biển. Được nửa ngày qua kính viễn vọng Mạnh phát hiện đường bờ biển hiện nên, nhưng lúc này Giáo Sư xoay cảnh báo năm thuyền c·ướp biển đang cách thuyền khoảng mười dặm, hơn nữa thời tiết này sắp có một trận dông lớn. Mạnh báo cho thuyền trưởng tìm cách tăng tốc để chạy vào gần bờ hơn, lúc này thuyền viên trên cột buồm cũng báo đã nhìn thấy tàu lạ ở phía xa, nhưng do khoảng cách xa nên không nhìn rõ tàu lạ.

Thuyền trưởng lúc này tin lời anh, nhớ lời ông chủ dặn không tiếc mọi giá kể cả mạng sống phải đảm bảo an toàn cho nhóm người này nên ông ta ra lệnh vứt bớt hàng hóa cho nhẹ để cho tàu chạy nhanh vào bờ. Thuyền c·ướp biển cũng đã phát hiện thuyền của Mạnh nên cũng thả bồ câu để các tàu khác biết tìm cách bao vây tàu này. Tên nhị thủ lĩnh đã tính toán lên cho các tàu c·ướp biển dàn hàng ngang mỗi tàu cách nhau ba dặm để rà soát vùng biển. Khi thấy tàu của Mạnh thì thả chim bồ câu báo tin.

Chạy được một lúc thì tàu c·ướp biển tới ngày càng gần, nhìn thấy tàu c·ướp biển thuyền trưởng trấn an với Mạnh.

-Ngài yên tâm nếu chỉ có một chiếc thì chúng ta có thể đối phó được. Không dấu gì ngài ông chủ đã thuê hơn hai mươi cao thủ đang ở trên tàu, nếu cần họ có thể bảo vệ được ngài.

Mạnh lắc đầu.

-Không chỉ có một chiếc này đâu, những chiếc còn lại đã nhận được tin và đang chuyển hướng về đây bao vây chúng ta.

Viên thuyền trưởng lo lắng nói.

-Tình hình này chúng ta chưa kịp cặp bờ thì bọn họ sẽ đuổi đến nơi ?

Mạnh hỏi thăm

-Trên thuyền còn có thuyền buồm nhẹ không

Viên thuyền trưởng chợt lóe lên ý tưởng liền nói.



-Trên tàu có một cái để ra vào những nơi nước nông, ngài và người của ngài có thể lên thuyền đó thuận gió sẽ lướt nhanh. Chúng tôi ở đây tìm cách cầm chân chúng để các ngài có thể lên bờ. Lên đến bờ sẽ an toàn hơn cho các ngài vì có quan binh chúng không thể ngang nhiên làm càn.

Theo lệnh của thuyền trưởng thủy thủ hạ thuyền nhỏ xuống cử thêm một người đi theo để điều khiển thuyền. Mạnh và các thuộc hạ xuống thuyền, chiếc thuyền buồm nhỏ nhanh chóng lướt vào bờ. Một lát sau thì chiếc thuyền c·ướp biển đuổi kịp, trên thuyền phát lệnh cho chiếc thuyền dừng lại. Viên thuyền trưởng đành hạ lệnh hạ bớt buồm để tàu chạy chậm lại, thuyền c·ướp biển nhanh chóng cập mạn và nhảy lên. Một tên dáng vẻ là đầu lĩnh hỏi.

-Trên thuyền các ngươi có người Đại Việt nào không ?

Viên thuyền trưởng lắc đầu.

-Chúng tôi là thuyền buôn nên không chở người lạ, chỉ có hàng hóa thôi.

Tên chỉ huy lôi ra một tờ giấy vẽ hình một người đưa cho viên thuyền trưởng xem và nói.

-Mau nói thật, nếu có tên này trên tàu thì ta sẽ tha mạng và trọng thưởng cho ngươi. Còn cố tình dấu diếm lát chúng ta phát hiện ra thì sẽ g·iết hết tất cả những người trên thuyền này.

Viên thuyền trưởng lắc đầu nói

-Tôi chưa thấy người này, trông lạ lắm.

Tên thủ lĩnh sốt ruột rút gươm ra kề cổ viên thuyền trưởng giọng đe dọa.

-Ngươi đừng có nói dối, người của chúng ta đã nhìn thấy người này lên thuyền ngươi khôn hồn thì khai ra không lát nữa các ngươi đều m·ất m·ạng.

Hắn ra lệnh cho đàn em.

-Mang hết thủy thủ ra đây, hỏi từng đứa một đứa nào khai thật thì sống, đứa nào nói không biết thì g·iết luôn vứt xuống biển cho cá mập.

Biết đã bị lộ khó thoát, viên thuyền trưởng lừa lúc tên thủ lĩnh sơ ý liền nghiêng người tránh mũi kiếm đồng thời rút con dao dấu trong người phóng về tên thủ lĩnh miệng hô to.

-Anh em đằng nào cũng c·hết liều c·hết với chúng.

Các thủy thủ được lệnh liền với những vật dụng trong tay như mỏ neo, bơi chèo hoặc thanh gỗ đánh lại bọn c·ướp. Dưới khoang thuyền có hai mươi cao thủ được thuê liền xông lên đánh nhau với bọn c·ướp. Bị t·ấn c·ông bất ngờ tên thủ lĩnh không kịp né dính một mũi phi đao vào ngực tuy nhiên không trúng chỗ hiểm nên y chỉ b·ị t·hương.

Một tay rút m·ũi d·ao ra, sau đó bịt v·ết t·hương y lùi lại để đàn em bảo vệ đồng thời hô hào đàn em xông lên g·iết hết mọi người, chỉ để lại một người sống. Đám người trên tàu buôn ít hơn nhưng có hai mươi cao thủ nên lại nắm lợi thế. Có một cao thủ tầm ba mươi tuổi dáng người cao khỏe, để râu dài giống Quan Công dùng một thanh đại đao khá nặng. Người này được mệnh danh là Đại Đao Dương Hùng nổi tiếng ở Khâm Châu, y đi đến đâu thì đám c·ướp biển đầu rơi máu chảy đến đấy. Thấy có lợi thế người này hô hào mọi người nhảy cả sang tàu c·ướp biển để t·ấn c·ông.

Thấy bất lợi tên thủ lĩnh hô hào đàn em.



-Các ngươi cố gắng cầm cự, lát nữa đại thủ lĩnh và nhị thủ lĩnh sẽ đến tiếp ứng. Giờ không chống cự tất cả phải c·hết.

Như được tiếp thêm tinh thần đám c·ướp biển liều c·hết chống cự. Mấy tên dùng nỏ bắn về phía Dương Hùng làm cho hắn cũng phải luôn đề phòng không dám dùng toàn lực t·ấn c·ông. Viên thuyền trưởng lúc này cũng lộ ra là một cao thủ về phi đao, mỗi mũi đao ném ra là một t·ên c·ướp m·ất m·ạng. Tuy nhiên khi đang thắng thế thì từ xa xuất hiện thêm các thuyền c·ướp biển tiến đến bao vây tàu buôn. Nhìn đám tàu biển đang tới gần viên thuyền trưởng biết khó có thể chống cự ông ta ra lệnh mọi người tìm cách lẩn trốn. Bản thân ông ta cũng nhảy xuống biển tìm cách bơi vào bờ, với người bơi lội giỏi thì chỉ cần cách bờ vài dặm và có thể bơi vào bờ. Tên thủ lĩnh ra lệnh cho thuộc hạ bắn tên, tuy nhiên do còn phải đối phó với các cao thủ nên chỉ có mấy người bắn tên. Một số thủy thủ bị trúng tên máu nhuộm đỏ cả vùng biển.

Chỉ tội mấy cao thủ võ lâm tuy võ nghệ hơn người nhưng lại không biết bơi nên đành liều c·hết chiến đấu. Chỉ một lúc sau khi tàu chở Đại Thủ Lĩnh đã áp sát thuyền buồm thấy Đại Đao Dương Hùng đang chém g·iết cả đám thuộc hạ hắn hô to

-Các ngươi lui ra để hắn cho ta.

Thuộc hạ nghe lệnh liên lùi lại, tên Đại Thủ Lĩnh cầm cây thiết thương chỉ về phía Đại Đao Dương Hùng nói.

-Ta nhường ngươi ba chiêu trước.

Dương Hùng sau một hồi hỗn chiến cũng thấm mệt, thấy tên Đại Thủ Lĩnh nhìn bước đi cũng đoán đây là đại cao thủ nên không dám khinh thường quyết định dùng tuyệt chiêu gia truyền để t·ấn c·ông. Dùng hết sức bình sinh Dương Hùng ra chiêu Hoàng Tảo thiên quân, Đại Thủ Lĩnh dùng hai tay để chặn thương. Choang một tiếng hai v·ũ k·hí chạm nhau tóe lửa cả hai đều lùi lại, đều cảm thấy sức mạnh của đối thủ ngang mình. Dương Hùng che dấu sự mệt mỏi quay 360 độ giả vờ dùng đòn phạt ngang để đối phương đỡ hư chiêu đó, đồng thời dùng toàn lực hất đại đao về phía sau rồi bổ mạnh vào đầu đối phương.

Vốn là vị tướng từng xông pha chiến trường nên Đại Thủ Lĩnh cũng là người có nhiều kinh nghiệm không bị mắc lừa chiêu đó nên nghiêng người né tránh, nhân lúc Dương Hùng loạng choạng vì chém trượt thì đâm mũi thương vào đùi làm y ngã ra đất. Đám lâu la xông tới trói chặt y lại, các cao thù còn lại thì bị bao vây người thì bị g·iết kẻ thì bị tung lưới bắt sống.

Nhìn đám thủy thủ bị trói lại, tên thủ lĩnh dùng biện pháp g·iết gà dọa khỉ tuyên bố - Kẻ nào khai sẽ được tha c·hết còn lại sẽ g·iết hết.

Sau khi g·iết vài người thì một người sợ đã khai ra Mạnh đã dùng thuyền nhẹ đi cách đây đã hai canh giờ. Tên thủ lĩnh hạ lệnh mau cho thuyền nhẹ đuổi theo nhưng tên nhị thủ lĩnh đã can hắn.

-Đại Ca, giờ thuyền đã đi xa chúng ta có đuổi kịp thì cũng đã sát bờ nếu gặp thuyền quan binh đi tuần thì phiền toái. Hơn nữa nhìn trời cũng sắp có dông tố, trong thời tiết mưa gió tìm người thì rất khó khăn do tầm nhìn hạn chế.

Tên Đại đầu lĩnh suốt ruột hỏi

-Chẳng lẽ chúng ta tổn thất mấy chục người thành công cốc. Trơ mắt để hắn chạy mất.

Nhị thủ lĩnh phe phẩy cái quạt nói

-Theo ý đệ chúng ta sẽ lợi dụng thuyền buôn này, đệ và một số người sẽ giả làm thuyền buôn cặp bờ dò là tìm kiếm. Đệ có một số mối quan hệ với anh em trong giang hồ. Nếu thành công sẽ bắt được y, đại ca đợi ở ngoài tiếp ứng.

Tên Đại Thủ Lĩnh gật đầu.

-Vậy theo ý đệ.

Y ra lệnh g·iết sạch đám thủy thủ để xóa dấu vết, đồng thời dụ dỗ đám cao thủ. Lúc này chỉ còn lại tám người b·ị b·ắt sống, vốn là dân giang hồ bán mạng vì tiền nên có bốn người đồng ý đi theo đám hải tặc, bốn người còn lại bị g·iết c·hết. Đại Đao Dương Hùng đồng ý đi theo tên thủ lĩnh và được phong làm Tam đương gia.