Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 142: . Hải Tặc



Chương 142. Hải Tặc

Lúc này ở một hòn đảo nhỏ thuộc quần đảo Quỳnh Châu ( Đảo Hải Nam ngày nay) có cả chục con thuyền đang đậu, bên trên hòn đảo có một dãy nhà làm bằng gỗ và tre nứa được bố trí canh gác khá cẩn thận. Đó khu trại của bọn hải tặc nổi danh vùng biển Khâm Châu. Lúc này trong đại sảnh tên thủ lĩnh đang ngồi suy nghĩ. Tên thủ lĩnh có dáng người cao lớn, làn da ngăm đen của người thường xuyên đi biển với bộ râu quai nón làm cho hắn càng trở nên dữ dằn. Tên thủ lĩnh họ Trương vốn trước là một chỉ huy của hải quân nhà Tống. Sau thất bại thủy quân của nhà Tống ở vùng biển Nhai Môn, Quảng Đông khiến vua tôi phải nhảy xuống biển t·ự v·ẫn, Trương đã dẫn tàn quân gồm mười chiến thuyền lớn nhỏ chạy trốn.

Sau một thời gian cùng đường y trở thành c·ướp biển vùng này, do là những chiến thuyền tốt lại thêm những thủy thủ đều là người lão luyện từng trải nên chẳng bao lâu y đã quy phục các toán c·ướp biển khác trở thành thủ lĩnh của vùng biển này. Hiện tại y có hơn hai mươi chiếc thuyền đủ loại, nguồn thu nhập chính là bảo kê cho các tàu buôn trên con đường tơ lụa, hoặc đánh c·ướp những tàu lẻ không chịu nộp tô thuế. Thỉnh thoảng y còn tổ chức đánh c·ướp các thuyền lương của Triều Đình nếu chúng không được hộ tống đầy đủ.

Tuy nhiên gần đây đoàn thuyền của y bị thiệt hại khi đánh c·ướp đoàn thuyền lương của Triều đình. Nhận được tin báo cho hơn mười thuyền lương và năm chiếc chiến thuyền hộ tống nên y tin chắc có thể đánh c·ướp đoàn thuyền lương này, không ngờ những chiến thuyền của nhà Nguyên được trang bị hỏa pháo loại mới cho nên nó có sức mạnh khủng kh·iếp. Với mỗi bên mạn có năm khẩu pháo nó trở thành nỗi kh·iếp sợ của hải tặc khi hai bên giao chiến. Dù năm chiến thuyền loại lớn của hải tặc vốn là chiến thuyền của quân Tống nên có trang bị nỏ sàn và máy bắn đá nhưng tầm bắn và sức công phá yếu hơn hẳn. Y phải rút chạy bỏ lại năm chiến thuyền bị phá hủy và thiệt hại hơn ba trăm quân.

Trương thủ lĩnh hiểu rằng thời huy hoàng của y sắp chấm dứt, chỉ có thể sống bằng bảo kê các thuyền buôn và phải né tránh khi thủy quân nhà Nguyên truy bắt. Lúc này một tên lâu la chạy vào đưa cho y một tin tức do cơ sở ngầm ở Khâm Châu gửi đến bằng chim bồ câu. Đọc thư xong y nhíu mày suy nghĩ sau đó cho người đến mời tên nhị đầu lĩnh vốn là tướng quân trong thủy quân là anh em đồng sinh ra tử với y. Hắn là người xuất thân dòng nho gia nên có nhiều kiến thức tên đại đầu lĩnh rất coi trọng coi y như quân sư, thường hỏi ý kiến y mỗi khi có việc quan trọng.

Một lát sau tên nhị đầu lĩnh đi tới, đó là một người mặc bộ quần áo thư sinh tay cầm quạt phe phẩy. Nhìn y không ai biết y lại là nhị đầu lĩnh của băng c·ướp biển nổi danh vùng biển Khâm Châu. Nhìn thấy tên thủ lĩnh đang ngồi trên đại sảnh nhị thủ lĩnh chắp tay chào vào nói.

-Đại ca gọi tiểu đệ đến có việc gì vậy ?

Tên thủ lĩnh ra hiệu cho nhị thủ lĩnh ngồi và đưa bức mật thư cho nhị thủ lĩnh nói.

-Đệ xem tin tức này, sau đó cho ta biết ý kiến của đệ.



Nhị thủ lĩnh đọc thư xong, cũng nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu rồi nói.

-Theo đệ nếu đây là tin tức chính xác thì đó là cơ hội của chúng ta.

Tên đại thủ lĩnh nói.

-Cho muốn nghe ý suy nghĩ của đệ.

Nhị thủ lĩnh phe phẩy cái quạt nói.

-Theo mật thư thì tên Mạnh này là Đại thần của Đại Việt là người phụ trách quan thương của Đại Việt nếu bắt được y thì kiếm chục vạn lạng bạc tiền chuộc là thừa sức. Hơn nữa y còn có thể chế tạo hỏa pháo, nếu chúng ta có bí mật này có thể xưng hùng xưng bá không chỉ vùng biển này.

Tên thủ lĩnh nói

-Ta chỉ e chọc giận cả Đại Việt và nhà Nguyên thì ta không còn chốn dung thân.

Nhị thủ lĩnh cười nói.



-Đại ca quá lo xa, tên này đi thuyền buôn chứng tỏ đang có việc dấu diếm nhà Nguyên nên không sợ nhà Nguyên truy bắt chúng ta bằng được. Còn Đại Việt thì ở xa cũng không dám mang thủy quân xông vào Đại Nguyên như thế coi như là gây chiến giữa hai nước. Cùng lắm với số tiền đó chúng ta có thể trốn đi thật xa, gần đây tiểu đệ điều tra được có đảo Lưu Cầu ở đó có thể ở được, với hỏa khí thì chúng ta có thể làm vua một cõi rồi.

Đại thủ lĩnh vỗ đùi cười sảng khoái.

-Đệ nói chí phải, vậy ta sẽ ra lệnh cho người kiểm tra kỹ thông tin, nếu bắt được tên Mạnh chúng ta sẽ trốn đi Lưu Cầu hưởng phú quý chẳng cần đi làm c·ướp biển nữa.

Đại thủ lĩnh ra lệnh cho thân tín thả bồ câu gửi cho cơ sở bí mật để thông báo hành tung của Mạnh đồng thời cùng với nhị thủ lĩnh bàn bạc kế hoạch để vây bắt Mạnh khi anh đi qua vùng biển của bọn chúng.

Mạnh đang ngồi ở phòng, còn một ngày nữa lên thuyền về nước nơi có người vợ đang mong chờ sau bao ngày xa cách. Chuyến đi này anh mang về được một số cổ vật vô giá và vài triệu lạng bạc làm vốn cho hệ thống Quan Thương phát triển sau này cũng là ngoài sự mong đợi. Đột nhiên anh hắt xì hơi, anh thầm nghĩ “ không biết ai lại đang nói xấu mình vậy “.

Một ngày sau đúng hẹn, Mạnh và các thân binh bí mật đến bến tàu. Đến nơi anh thấy có mấy người cầm đuốc đợi sẵn, một người hỏi.

-Xin hỏi có phải là người Tuấn đại nhân không.



Tuất tiến lên và nói.

-Chính là ta, các ngươi mau đưa chúng ta lên tàu.

Mấy người vội vàng cầm đuốc đưa đám người của Mạnh tiến về chiếc thuyền buồm cỡ lớn. Thấy đoàn người đến một người đàn ông tầm bốn mươi tuổi tiến ra nói.

-Chào các ngài, tôi là Dương thuyền trưởng của thuyền này. Mời các ngài lên thuyền.

Nhìn chiếc thuyền buồm lớn đang neo đậu trọng tải lên đến hai trăm tấn Mạnh cảm thấy khá an tâm, thời tiết mùa này biển khá êm, chỉ khoảng ba ngày anh có thể về đến Đại Việt, sẽ có thủy quân đón. Sau khi lên thuyền, thuyền trưởng dẫn mọi người đi vào hầm hàng, sau khi sai người bốc vài kiện hàng ra lộ ra một cánh cửa bí mật, ông ta áy náy nói.

-Các vị chịu khó ở tạm trong này, ngày mai khi ra khỏi trạm kiểm soát chúng tôi đã chuẩn bị một khoang sang trọng phía trên để mọi người nghỉ ngơi.

Mạnh khoát tay nói.

-Không sao vì an toàn chúng tôi ở tạm một lúc cũng được.

Mạnh tiến vào khoang bí mật, dù đã được dọn dẹp nhưng vẫn toát lên mùi ẩm mốc khá khó chịu, khoang thuyền cũng khá rộng rãi năm người có thể nằm khá thoải mái, bên trong có sẵn một chiếc bàn và mấy cái nệm sạch sẽ. Khoang không có cửa sổ chỉ có một lỗ thoát hơi bí mật dẫn lên boong thuyền. Một lát sau thì thuyền khởi hành, không ai biết rằng có một số ánh mắt đang bí mật nhìn theo con thuyền đang trôi theo dòng nước ra khơi. Khi thuyền đi ra trạm kiểm soát, thuyền trưởng đứng mũi tàu nhìn toán quan binh lên tàu kiểm tra theo lệ thường. Y tiến tới dúi mấy lạng bạc vào tay tên đội trưởng nói.

-Có ít tiền bồi dưỡng các quan làm việc buổi tối vất vả.

Cầm mấy nén bạc trong tay, viên chỉ huy cười và ra lệnh cho lính kiểm tra lấy lệ rồi lên thuyền về trạm. Viên thuyền trưởng thở phào ra lệnh cho thủy thủ căng buồm ra khơi. Sáng hôm sau khi thuyền ra đến cửa biển thấy không có chiếc thuyền nào bám theo có vẻ an toàn thuyền trưởng cho người xuống mời Mạnh và các thân binh lên khoang tàu hạng nhất đã được bố trí sẵn. Căn phòng rộng rãi có cửa sổ đón gió biển, đón làn không khí trong lành. Bên trong có bố trí giường và bàn làm việc.

Sau một đêm cũng lo lắng và căng thẳng lúc này Mạnh mới có thể ngả lưng trên chiếc giường đã trải nệm khá êm ái và ngủ một giấc. Anh không quên thả các fly cam bay ra để kiểm tra an toàn trên biển. Anh không ngờ rằng nguy hiểm đang chờ đón mình ở phía trước.