Về Thời Trần Bán Thực Phẩm Chức Năng

Chương 141: . Kế hoạch trở về



Chương 141. Kế hoạch trở về

Nhìn cột đồng Mã Viện đen xì cao hai mét tư đứng trơ chọi trên đỉnh núi. Hình như đến thời Minh người Đại Việt mới lập đền thờ ở đó. Đứng trên đỉnh núi ngắm toàn cảnh nơi đây, Mạnh cảm thấy thất vọng vì kỳ vọng của mình vì thậm chí tính thẩm mỹ của cột đồng cũng rất xấu. Vậy mà đời sau có người cho rằng Mã Viện cất giấu nhiều châu báu sau khi c·ướp đoạt được ở Giao Chỉ trong cột đồng nên sau này có nhiều người cất công đi tìm cột đồng với hy vọng tìm được kho báu này. Mạnh thầm nghĩ dù ghét viên tướng này nhưng anh công nhận Mã Viện là một người lắm mưu nhiều kế. Chỉ với việc tung tin đồn “ Cột đồng mất, Giao Chỉ diệt ” cột ranh giới không những không bị mất mà người dân Giao Chỉ còn ra sức bảo vệ nó, thậm chí đi qua còn vứt viên đá để cột đồng không đổ, trong khi sau này ở Việt Nam mấy nắp cống bằng gang có khi cũng bị lấy cắp. Thế mới thấy không thể coi thường trí tuệ cổ nhân.

Sau mấy ngày rong ruổi, đoàn người của Mạnh đã đến thành Khâm Châu, Mạnh vẫn giữ bí mật cải trang là đạo sỹ. Sau khi chọn một khách điếm ở gần ngoại thành khá vắng vẻ, anh chọn mấy căn phòng loại đắt nhất để nghỉ ngơi. Để giữ bí mật anh không ra ngoài mà cho Tuất người đội trưởng thân binh đi dò tìm liên lạc với đầu mối mà Trần Khánh Dư cho anh trước khi rời đi Trung Hoa. Trước khi đi Khánh Dư cho anh địa chỉ một nhà buôn đồng thời là cơ sở ngầm ở Khâm Châu, lúc nguy cấp anh có thể đến đó họ sẽ bố trí cho anh thuyền để vượt biển vể Đại Việt, vì lúc này anh đã cho người giả vờ là anh qua cửa ải ở biên giới nên không thể về qua cửa ải đó nữa. Người về trước đã bí mật chuyển tin cho Trần Khánh Dư để ông ta thông báo và sắp xếp hỗ trợ. Việc đi thuyền cũng đỡ vất vả và an toàn hơn vì mùa này biển cũng lặng hơn trừ khi có gió bão lớn bất ngờ.

Ở một hiệu buôn vải vóc lớn ở thành Khâm Châu, ông chủ họ Lữ đang ngồi trong phòng khách lớn phe phẩy quạt cho thoáng vì không khí oi ả đầu hè và trầm ngâm bên chén trà suy nghĩ. Cách đây một tháng ông ta nhận được tin từ thuyền buôn chuyển về thông báo “ Tướng Trần Khánh Dư nhắn sắp tới có một nhóm người của Đại Việt cần ông giúp đỡ đưa đến vùng biển tiếp giáp hai nước, ở đó có một hòn đảo gọi là Hải Nam thủy quân Đại Việt sẽ tiếp ứng và đón những người này. Nếu thành công sẽ được trọng thưởng còn để thất bại thì coi như những mối làm ăn ở Đại Việt coi như chấm dứt.”

Nhận được tin này ông ta vừa mừng vừa lo, nếu thành công cơ hội kinh doanh nhận được các hàng cao cấp từ phía Trần Khánh Dư như tơ lụa, gương, nước hoa sẽ được số lượng lớn tha hồ kiếm lời. Nhưng nếu thất bại thì không những mất cơ hội kinh doanh mà cả đầu ông ta cũng có thể dọn chỗ vì tội thông đồng với địch. Để cẩn thận ông ta đã tốn rất nhiều tiền mời một số cao thủ võ lâm đến để giúp đỡ ông ta trong việc hộ tống đoàn người này. Đột nhiên viên quản gia chạy vội vàng vào cắt đứt dòng suy nghĩ của ông ta, thấy vậy ông ta cau mày.

-Có việc gì mà nhà ngươi vội vã như vậy ?

Viên quản gia thở hổn hển nói.

-Có hai người đi tới đòi gặp ngài, họ đưa tín vật này nói nhất định ngài sẽ biết. Đây đúng là tín vật giống như ngài đã dặn nên tôi vội vào báo ngay.

Ông chủ nhìn thấy tín vật người quản gia đưa cho thì giật mình. Đó là một nửa mảnh gương thủy tinh sản phẩm của Đại Việt, ông ta cẩn thận lấy trong người ra một nửa mảnh tương tự. Khi ghép lại là một chiếc gương tròn trịa ở giữa có in nổi chữ “ Trần “. Ông chủ vội nhắc quản gia.

-Mau cho mời họ vào.



Một lát sau có tiếng bước chân vào, ông chủ nhìn ra ngoài thấy hai người vóc dáng vạm vỡ khỏe mạnh đi vào. Nhìn bước chân vững vàng, với kinh nghiệm từng trải của mình đoán người này chắc cũng hàng cao thủ võ lâm. Ông chủ vội đứng lên chào hỏi.

-Chào hai vị khách quý, mời hai vị an tọa

Vội sai gia nhân pha trà mời khách. Ông chủ đi vào vấn đề.

-Tôi có nhận được tin từ tướng quân, không biết hai vị cần chúng tôi giúp đỡ những gì ?

Người đàn ông dáng vẻ là thủ lĩnh giới thiệu.

-Tôi là Tuấn phụ trách bảo vệ cho quý nhân. Chúng tôi đến để hỏi ông lúc nào có thế bố trí thuyền để chúng tôi có thể trở về Đại Việt.

Ông chủ Lữ cười nói.

-Các vị cứ thong thả dùng trà. Tôi đã bố trí một con thuyền lớn nhất, chắc hai ngày nữa có thể xuất bến vì hiện nay chúng tôi đang cho chất hàng lên thuyền. Các ngài cứ yên tâm hai ngày nữa các ngài cứ đến bến vào giờ Tuất chúng tôi sẽ đón và đưa các ngài lên thuyền.

Ông chủ Lữ còn sốt sắng

-Chúng tôi có một khách điếm gần bến tàu, nếu không ngại các ngài có thể ở tạm đó chúng tôi sẽ bố trí phòng sang nhất cho các ngài, và tiếp đón chu đáo.



Người đàn ông tên Tuấn gạt đi.

-Cám ơn ngài, chúng tôi tự thu xếp được chỗ ở. Giờ chúng tôi xin phép cáo từ hai ngày nữa chúng tôi sẽ đến đúng hẹn.

Nhìn bóng hai người đi khỏi, ông chủ thở dài đúng là có “ Gan mới làm giàu “. Tối nay phải sai gia nhân làm một cái lễ to dâng lên tổ tiên mong ông bà phù hộ cho chuyến đi này chót lọt.

Sau khi Tuất trở về anh báo cáo với Mạnh tình hình, Mạnh thở phào. Đầu năm trước khi đi anh có tự xem lá số của mình thấy hạn báo năm nay lúc đi chót lọt, có lộc to nhưng lúc về cẩn thận có thể gặp nguy hiểm. Chính vì vậy anh mới cải trang bí mật trở về, hai ngày nữa lên thuyền thì gần như đã an toàn một nửa.

Buổi tối hôm đó ở Trại Lính không xa thành Khâm Châu Trần Ích Tắc và viên quân sư đang ngồi lắng nghe một người tầm ba mươi tuổi, có đôi mắt lươn giảo hoạt bẩm báo. Trần Ích Tắc hỏi lại người đó

-Người chắc chắn chứ.

Người đó gật đầu.

-Hạ nhân xin lấy đầu đảm bảo. Tên Tuất đó trước là đô vật cùng sới trong làng của hạ nhân, có chơi với nhau vài năm. Sau này tại hạ gặp hắn ở kinh thành thì đã là đội trưởng bảo vệ cho tên Mạnh. Hôm nay vô tình hạ nhân gặp hắn trong thành Khâm cùng một người. Lấy làm lạ nên tại hạ bí mật đi theo đến một khách điếm bên ngoài thành Khâm. Sau đó tại hạ ở quanh đó hỏi dò thì biết đoàn này có năm người mói đến ngày hôm qua.



Trần Ích Tắc ngắt lời.

-Vậy sao ngươi đoán có tên Mạnh trong chỗ đó. Ngươi có nhìn tận mắt không ?

Tên đó nói tiếp.

-Tại hạ mới giả vờ thuê phòng gần đó và bí mật theo dõi thì thấy mấy người có xuống nhà ăn. Có một tên đạo sỹ nhưng dáng nhìn phía sau rất giống tên Mạnh, hơn nữa tên Tuất đi với hắn cũng rất cung kính tại hạ mới đoán đó là tên Mạnh.

Trần Ích Tắc quay sang hỏi tên quân sư.

-Người thấy thế nào ?

Viên quân sư này là Lê Tắc vốn trước là quân sư của Trần Kiện, sau này khi Trần Kiện bị Nguyễn Địa Lô b·ắn c·hết khi trên đường sang Trung Hoa thì thành bơ vơ. Lúc Trần Ích Tắc đến Trung Hoa được Hoàng Đế Trung Hoa cho an bài ở gần Khâm Châu với ý định sau này sẽ theo quân Nguyên xâm chiếm Đại Việt lần nữa. Lê Tắc đến xin yết kiến, sau một thời gian thấy Lê Tắc là người có kiến thức và nhiều mưu kế nên đã phong làm quân sư. Lê Tắc lúc này trầm ngâm một lúc rồi nói.

-Việc này có nhiều bí ẩn, tuy nhiên nếu là tên Mạnh thì đây là cơ hội tốt để g·iết hắn. Tuy nhiên việc này không thể dùng quan binh vì hắn là phó sứ của Đại Việt hơn nữa từng được lòng Hoàng Đế nên chúng ta phải dùng cách khác.

Trần Ích Tắc suốt ruột nói.

-Mau nghĩ cách, người này làm nhiều đồ vật kỳ lạ bất lợi cho đại quân. Không biết lần tới đại quân sang còn làm ra vật gì nữa, nên triệt hạ để trừ mối lo về sau. Thái tử Thoát Hoan đã nói với ta Hoàng Đế có kế hoạch nếu hai năm nữa vua Đại Việt không sang chầu sẽ khởi binh t·ấn c·ông Đại Việt. Hiện tại do quân lương không đủ nên chưa khởi binh được nên mới đồng ý hòa hoãn với Đại Việt.

Lê Tắc nói

-Ngài yên tâm tôi có một kế gọi là khua hổ nuốt sói. Chúng ta không phải làm gì mà sẽ để kẻ khác làm thay chúng ta. Chúng ta chỉ việc tọa sơn quan hổ đấu thôi.

Sau đó mấy tên chụm đầu vào bàn bạc, thấy Ích Tắc gật gù. Ngay tối hôm đó có mấy hạ nhân tin cẩn của Ích Tắc tỏa đi khắp nơi theo phân công của hắn.