Sài Thung đang ở Sứ Quán của nhà Mông ở thành Thăng Long, thời tiết Đại Việt nóng ẩm không giống thời tiết ở Mông Cổ hay Trung Hoa làm cho hắn rất khó chịu. May gần đây thời tiết mùa xuân mát hơn, nhưng trừ lúc phải làm việc, tiếp khách còn lúc ở một mình hắn vẫn thích cởi trần để lộ thân hình đầy lông lá. Đang ngồi ngoài vườn uống trà chợt một tên tùy tùng cầm thư vào báo cho hắn có Chiêu Quốc Vương Trần Ích Tắc gửi.
Ngoài nhiệm vụ thay mặt triều đình thay mặt Thiên Triều ép buộc nước Đại Việt quy thuận, Sài Thung còn một nhiệm vụ bí mật là mua chuộc lôi kéo các thân vương, tướng sĩ của Đại Việt để làm r·ối l·oạn nội bộ Triều Đình Đại Việt, tạo thuận lợi cho Đại quân khi tiến sang. Đồng thời chuẩn bị một số tay sai để làm việc cho Thiên Triều sau khi chiếm xong Đại Việt. Hiện tại y đã thành công mua chuộc một số vị thân vương trong đó có Trần Ích Tắc.
Đọc thư của Chiêu Quốc Vương, Sài Thung nhíu mày, y sai viên tùy tùng đi gọi viên phó sứ đến để bàn việc. Sài Thung đứng dậy lấy áo khoác ngoài sau đó ngồi bàn trà chờ đợi. Một lát sau viên phó sứ đi vào, viên phó sứ vốn là một quan người Tống trước là huyện quan vùng Lưỡng Quảng lên khá thông thạo ngôn ngữ và tập tục người Việt nên được phong làm phó sứ đi cùng để hỗ trợ Sài Thung. Thấy viên phó sứ đến Sài Thung đưa bức thư của Chiêu Minh Vương cho viên phó sứ bảo
-Người đọc và cho ta ý kiến.
Viên phó sứ cẩn thận đọc bức thư sau đó nói.
-Theo thiển ý tại hạ, thì đây là một loại hỏa pháo giống của Tống triều nhưng đã cải tiến, còn cái gọi là pháo phóng loạt thì trước Tống triều cũng có nhưng có ngăn nổi vó ngựa của Thiên Triều. Tại hạ cho rằng cái này cũng chẳng hơn các loại v·ũ k·hí Thiên triều đang có nhưng lũ Vương Gia này ếch ngồi đáy giếng cứ phóng đại để làm tăng tầm quan trọng, chẳng có gì đáng để ý.
Sài thung gật đầu.
-Ngươi nói cũng có lý, nhưng cứ bảo chúng xem xét kỹ nếu cần thì không tiếc tiền mua chuộc, dụ dỗ đám công tượng đó. Ta không muốn bị lật thuyền trong mương, khi Đại quân Thiên Triều tiến sang lại bị đám v·ũ k·hí này gây tổn thất.
Viên phó sứ nói.
-Ngài yên tâm, việc này ta sẽ cho người tra xét cẩn thận rồi báo lại ngài sau.
Nhìn viên phó sứ đi khuất, Sài Thung nghĩ bất kể đám người Tống hay người Việt cứ dùng lợi ích mua chuộc kết hợp sức mạnh đe dọa thì sẽ quy thuận hết.
Vài ngày sau, Trần Nhật Duật cho triệu kiến Mạnh lên Vương Phủ để bàn chuyện, sáng hôm đó Mạnh đi ngựa tử nhà chú Tùng đến phủ Vương Gia để gặp mặt. Anh đến nơi đúng lúc Trần Nhật Duật mới tảo triều về. Gặp nhau ở ngoài cổng Chiêu Văn Vương mời vào thư phòng nói chuyện. Sau khi ngồi uống một tuần trà Chiêu Văn Vương nói.
-Vài hôm trước Hưng Đạo Vương có nhắc nhở ta về việc bảo mật sản xuất v·ũ k·hí hiện đang có một số kẻ có ý đồ dòm ngó. Việc bảo vệ an toàn cho ngươi cũng rất quan trọng, ta sẽ cử thêm hai môn khách dưới trướng đi cùng. Bây giờ ngươi là người quan trọng cho việc tăng cường sức mạnh cho Đại Việt nên không thể sơ suất.
Mạnh cảm ơn và nó.
-Tại hạ sẽ để ý điều đó.
Trần Nhật Duật cười nói.
-Ngươi bây giờ cũng nổi tiếng trong thành rồi đó, nhiều nhà có thế lực cũng đánh tiếng hỏi ta muốn làm mai mối cho con cháu của họ.
Mạnh nói.
-Trước mắt nước nhà đang lâm nguy, tại hạ chỉ muốn tập trung sức lực giúp vua đánh giặc chưa nghĩ việc gì khác.
Trần Nhật Duật gật đầu nối.
-Làm trai nên như thế, à mấy hôm nữa phủ Hưng Đạo Vương có mở tiệc ngài có nói với ta mời ngươi đến tham dự. Người chuẩn bị đi nhé hôm đó qua đây chúng ta đi cùng.
Mạnh mừng rỡ đây là cơ hội đến nhà thần tượng anh không thể bỏ qua nên đáp ứng. Vài ngày sau đến ngày hẹn với Chiêu Văn Vương Manh phi ngựa đến phủ. Anh đặc biệt chuẩn bị quà cho Hưng Đạo Vương, anh chuẩn bị một bình đựng canxi mage để bổ sung canxi và một bình đựng dầu cá Omega 3 để tăng cường trí não, và bổ mắt cho vào một hôp gấm sang trọng. Lúc này Hưng Đạo Vương tuổi ngoài năm mươi nên cơ thể sẽ thiếu canxi và mắt sẽ kém đi thời này chưa có kính lão nên mắt kém thì rất khó chữa.
Chiêu Văn Vương đợi sẵn anh ở phủ, sau đó hai người đi xe ngựa đế phủ Hưng Đạo Vương. Phủ Hưng Đạo Vương cũng ở trong thành Thăng Long không xa phủ Chiêu Văn nên chỉ một lát hai người đã đến nơi. Hai người vừa xuống xe đột nhiên có tiếng gọi.
-Nhật Duật đệ chờ ta.
Chiêu Văn Vương quay lại thì ra là Trần khánh Dư, Khánh Dư đến gần chào hai người. Chiêu Văn Vương ngạc nhiên thấy Khánh Dư quen Mạnh. Khánh Dư cười giải thích.
-Nước hoa ta đang bán là của vị huynh đệ này.
Khánh Dư quay sang nói với Mạnh
-Ngày trước ta muốn rủ ngươi đầu nhập vào trướng của ta, không ngờ hôm duyệt v·ũ k·hí mới biết tài năng thật sự của ngươi đúng là nhìn không thấu. Hôm nào rảnh qua phủ ta chơi nhé.
Nói xong Khánh Dư kéo cả hai người đi vào phủ đệ Hưng Đạo Vương, lúc này rất nhiều võ tướng được mời cũng đang đi đến nường nượp. Sau khi báo danh đi vào cổng, thấy Trần Quốc Nghiễn và các con trai Trần Hưng Đạo đang đứng đón khách ở khoảng sân rộng mắt Khánh Dư có vẻ tối đi nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường. Phủ của Hưng Đạo Vương so với phủ của Trần Nhật Duật cũng lớn nhưng bài trí đơn giản và khiêm tốn hơn. Mọi người đi vào trong nhà phân theo vị trí đã được bố trí trước để ngồi vào bàn. Một lát sau khi gần đông đủ thì thấy Hưng Đạo Vương đi ra.
Mạnh thấy một người trung niên dáng đi mạnh mẽ, mặt góc cạnh với vầng trán rộng và hàm râu dài đen nhánh thì nhận ra Hưng Đạo Vương người nói giúp mình hôm trước, đằng sau có hai gia tướng một người cao lớn chắc là Dã Tượng, một người nhỏ đen nhưng nhanh nhẹn chắc là Yết Kiêu. Hưng Đạo Vương chắp tay chào mọi người cất tiếng nói trầm ấm nhưng vang xa.
-Tại hạ được sự tin tưởng của bệ hạ ban cho chức Quốc Công Tiết Chế, hôm nay mở tiệc để mừng ơn vua, đồng thời cũng muốn cùng các tướng quân cùng uống rượu để tỏ tình đoàn kết.
Mọi người đứng dậy nhao nhao bái tạ, và dâng quà tỏ lòng kính trọng. Trần Hưng Đạo nở nụ cười hiền hậu đa tạ thịnh tình mọi người. Lúc đi qua chỗ Chiêu Văn Vương đột nhiên Hưng Đạo Vương dừng lại đế chỗ Mạnh.
-Đây có phải là chàng trai hôm trước chế tạo v·ũ k·hí ở thao trường Duật huynh không nhỉ ?
Mạnh cúi chào và nói.
-Bẩm tướng quân, chính là tại hạ, cám ơn tướng công đã có lời giúp đỡ hôm đó.
Hưng Đạo gạt đi.
-Ta chỉ nói sự thật, có gì mà giúp đỡ đất nước lâm nguy rất cần những người tài như các ngươi ra giúp nước. Ta thấy ngươi là người có tài nếu không phải đang dưới trướng Nhật Duật thì ta đã mời về dưới trướng của ta rồi.
Mạnh thấy vậy vội nói.
-Thần ở dưới trướng ai cũng là phò vua giúp nước. Thần nguyện hết mình vì nước quên thân.
Hưng Đạo nói giọng thân thiết.
-Sau buổi tiệc ngươi qua gặp ta ở ngự thư phòng gặp ta một lát. Ta có việc muốn đàm đạo với ngươi.
Nói xong Hưng Đạo Vương đi chào các bàn khác, nhiều người thấy Hưng Đạo Vương trò chuyện thân mật với Mạnh một người mới đến kinh thành thì tỏ ra ghen tỵ. Thời này để nhập sĩ phải là danh môn thế gia hoặc được họ tiến cử hay phải qua các kỳ thi cử triều đình tổ chức để thành danh, một người như Mạnh chỉ như là một công tượng có chút tài mà được hết đức vua rồi Quốc công tiết chế coi trọng thì đúng là xưa nay hiếm.
Thưởng thức bữa tiệc của Quốc Công tiết c·hết anh thấy các món ăn cũng không so sánh bằng bữa tiệc hôm ở phủ Chiêu Văn thế mới biết Chiêu Văn Vương là người biết hưởng thụ. Trong bữa tiệc có Yết kiêu và Dã tượng múa kiếm góp vui, nhìn hai danh tướng múa kiếm Mạnh mới thấy thế nào là bậc thầy kiếm thuật, so với mấy màn múa kiếm thời này trong các đại hội thể thao đúng là khác một trời một vực. Đường kiếm hai danh tướng có thần và có lực người trong nghề nhìn là biết thực lực hai người, có thể lấy đầu tướng giặc trong đám nghìn quân.