Vết Bớt Hoa Điền

Chương 17: Ca Ca (2)



Trịnh Lan cảm thấy mình thực sự quá tự cao tự đại, để mặc nàng xông thẳng vào tim mình, nhưng lại chẳng biết gì về quá khứ của nàng.

Nàng nói người này không phải tình lang của nàng, nhưng lại thân thiết gọi gã là Tam ca. Mặc dù Tam ca này không phải, nhưng lỡ đâu còn có Tứ ca, Ngũ ca khác nữa?

Nàng tán thưởng chàng đa mưu túc trí, am hiểu lòng người, khống chế đại cục trong tầm tay, nhưng có thực sự là thế chăng? Biết rõ nàng là thiếu nữ vừa điềm tĩnh, lại thông minh, lại lý trí, tỉnh táo nhưng vẫn tin tưởng chờ đợi một ngày nàng tự nguyện trao ra tấm chân tình, như vậy có phải hành động quá ngây thơ hay không?

Tiểu Viện thay một bộ quần áo sạch sẽ, bưng một khay trà nóng đẩy cửa thư phòng bước vào thì thấy Trịnh Lan đang ngồi trước thư án, nghiên cứu bản đồ đóng quân của kinh thành. Tiểu Viện thả nhẹ bước chân, chậm rãi bưng nước tới.

“Điện hạ dùng chút điểm tâm, uống ngụm trà đi.”

Thấy Trịnh Lan vẫn tiếp tục xem bản đồ, miễn cưỡng “Ừ” một tiếng. Tiểu Viện nhỏ giọng lên tiếng: “Tần tiểu tướng quân không có chuyện gì chứ?”

Tiểu Viện nghĩ nếu như hắn vẫn không chịu lên tiếng, nàng sẽ lui ra ngoài, lại nghe chàng hờ hững đáp: “Không sao. Đả thương người ở Hậu Sơn, sau đó bị người của Thuận Thiên phủ áp giải đi, ta đã đưa hắn về rồi. Hiện tại, còn chưa có người dám trị tội hắn.”

Tiền Viện nảy sinh nghi ngờ, hỏi tiếp: “Kẻ nào lại to gan như thế, dám tranh chấp với tiểu tướng quân?”

“Biểu ca của nàng.” Trịnh Lan đặt bút trong tay xuống, lạnh lùng nhìn nàng.

Tiểu Viện kinh ngạc, ngay cả danh tính, gốc gác của mình nàng còn chẳng rõ, ở đây lại nhảy ra một biểu ca? Từ trong khe núi mọc ra chắc?

Suy nghĩ một hồi, nàng bỗng bừng tỉnh, hiểu ra ý Trịnh Lan nói là biểu ca của Tiền Thục Viện thật, vì thế chột dạ hỏi: “Người kia… có phải là Ngô Phàm Khâm không?”

Ánh mắt Trịnh Lan trầm xuống: “Sao đạo tặc vùng ven sông lại biết về công tử hoàn khố? Ái phi quen hắn ư? Nàng đúng là quan hệ rộng, nếu lưu lạc ở Hậu Sơn có khi giờ ái phi đã trở thành đầu bài nức tiếng rồi không biết chừng.”

Tiểu Viện không sợ, cũng không giận, sắc sảo đáp lại: “Là điện hạ nhắc đến biểu ca trước mà.”

“Đúng thế, hết Tam ca lại đến biểu ca, bản vương muốn biết rốt cuộc ái phi có bao nhiêu ca ca thế?”

Tiểu Viện khẽ mỉm cười, cảm thấy dáng vẻ ghen tuông của chàng so với vẻ âm u, vui buồn thất thường hằng ngày đáng yêu hơn nhiều, cho nên cũng dũng cảm hơn đôi phần. Nàng vòng qua thư án, hiếu kỳ hỏi: “Tần tiểu tướng quân thích Tử Vân viện chủ thật ạ?”

Trịnh Lan không đáp, còn hỏi ngược lại nàng: “Dáng vẻ hóng chuyện của ái phi rất có phong thái của đám danh môn khuê tú kinh thành đấy.”

Tiểu Viện không để ý, chuyên tâm với vấn đề của mình: “Ngô Phàm Khâm là kẻ háo sắc, nhát gan, dù có xảy ra tranh chấp nhân tình, chắc chắn cũng chẳng dám ho he lớn tiếng tranh chấp với tiểu tướng quân.”

Trịnh Lan thoáng kinh ngạc, không ngờ Tiểu Viện lại hiểu về gã Ngô Phàm Khâm này như vậy, không chỉ biết tên của hắn, còn biết tính tình của hắn ta.

Chàng quay người, nắm cằm nàng, nhìn gương mặt tựa đóa hoa điền mỹ lệ, rực rỡ, ngữ khí lạnh lùng: “Sao ái phi lại biết rõ vậy? Chẳng lẽ Ngô Phàm Khâm thật sự là biểu ca của ái phi? Ái phi quen lừa gạt người khác, biểu ca và Tam ca gì đó có phải đều là nạn nhân của nàng?”

“Nói vậy cũng không tính là sai.” Ngữ khí nàng bình tĩnh, khôi phục lại vẻ trầm ổn, điềm đạm ngày thường.

Trịnh Lan thầm kinh ngạc, nét mặt không còn giữ được nét dửng dưng, trong lòng còn chẳng nén được sự ghen tị.

Thấy Trịnh Lan sắp tức giận, Tiểu Viện nghiêm mặt, nhẹ nhàng đẩy bàn tay đang nắm cằm mình của chàng ra, từ tốn nói: “Những chuyện này, nói ra thì rất dài. Nhưng mà ta khẳng định với người, quan hệ giữa ta và Tam ca hoàn toàn trong sáng. Còn gã Ngô Phàm Khâm kia, cùng lắm mới chỉ gặp duy nhất một lần.”

Tiểu Viện nhún nhún vai, nhìn gương mặt có chút giận dỗi của Trịnh Lan, cuối cùng nàng vẫn kiên quyết lấy dũng khí, kể ra toàn bộ chuyện mình được mẹ con Kim Tam cứu khỏi tay nhóm buôn người thế nào, sau đó lại bị Kim bà bà ép buộc cùng hai mẹ con bà ta hành nghề trộm cướp, lừa gạt trên kênh đào ven sông khu vực Lâm Hà ra sao. Đương nhiên cả chuyện họ đã bẫy Ngô Phàm Khâm như thế nào, rồi cả kết cục nàng bị Kim bà bà bán đi, rồi bị Tiền đại nhân đánh tráo đưa vào vương phủ, thoắt cái trở thành Trạm Vương phi… Tất thảy mọi biến cố nàng đều kể lại chi tiết cho Trịnh Lan nghe.

Trịnh Lan mặt không đổi sắc chuyên chú lắng nghe, trong lòng hiểu rõ, nhưng hồi lâu sau mới mở miệng hỏi nàng một câu: “Nếu như hôm nay gã Kim Tam kia không xuất hiện, ái phi có nói thẳng tất cả cho bản vương nghe không?”

Trịnh Lan đang tìm cách truy cứu trách nhiệm, đáng lẽ Tiểu Viện nên khéo léo nói sang chuyện khác, lấp liếm cho qua, nhưng nàng lại thật sự suy tư về câu hỏi này, còn thành thật đáp: “Có lẽ sẽ không. Điện hạ không hỏi, ta cũng sẽ không chủ động nói.”

Trịnh Lan gật gật đầu, những lời nàng nói đều từ tận đáy lòng, cũng bởi vì nó là lời thật lòng cho nên chàng không có cách nào nổi giận được. Thế nhưng trong lòng không tránh khỏi hụt hẫng.

Tiểu Viện thấy nét mất mát thoáng qua nơi đáy mắt Trịnh Lan, vội mở miệng như thể đang cố an ủi chàng: “Nhưng … ta cũng không có ý định tiếp tục lừa gạt điện hạ.”

Trịnh Lan không đáp, Tiểu Viện lại nói tiếp: “Đa tạ điện hạ đã cứu Tam ca.”

Khéo miệng chàng hơi cong lên, chàng chẳng muốn làm người tốt gì cả, vì vậy đáp lại: “Bản vương cứu được tình lang của ái phi, hành động cao cả, rộng lượng đến thế, ái phi định cảm tạ thế nào đây?” Trịnh Lan dựa vào thư án, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Tiểu Viện, bổ sung thêm: “Hay là nhận thêm vị Lưu ca ca, Lan ca ca này đi?”

Tiểu Viện nhìn ánh mắt đầu sự châm chọc, giễu cợt của chàng, biết người này lại giận dỗi rồi, dứt khoát cả gan ra chiêu: “Vậy điện hạ, chúng ta viên phòng đi.”

Trịnh Lan sửng sốt, nhìn đôi con ngươi trong suốt, khẳng khái của nàng, mới chắc chắn mình không nghe lầm.

“Điện hạ chúng ta viên phòng đi!” Tiểu Viện lặp lại lần nữa, phát hiện ra Trịnh Lan vẫn đang ngạc nhiên, lòng nàng dâng lên sự vui vẻ, khoái hoạt khó tả, nhưng trên mặt vẫn giả bộ ngây thơ, vô tội, hỏi: “Điện hạ luôn trêu đùa ta, chọc tức ta, ta cũng chẳng cảm thấy e lệ, ngượng ngùng. Chẳng bằng dứt khoát giải quyết cho dứt điểm, chỉ có như vậy điện hạ mới thật sự hài lòng. Ta cũng được chết một cách thống khoái.”

Trịnh Lan nheo mắt, hận không thể nhìn thấu suy nghĩ của tiểu cô nương này. Như chàng mà lại bị kẻ lừa đảo này dắt mũi hết lần này đến lần khác, còn đem chuyện “viên phòng” của hai người nói thành “dứt khoát làm cho dứt điểm”, rồi “chết một cách thông khoái”, rốt cuộc là ai trêu chọc ai?

“Muốn chết một cách thống khoái, đã vậy bản vương càng không cho nàng như ý.”

Trịnh Lan lạnh nhạt đáp, giọng điệu cực kỳ ôn hoà, chàng lại đi tới, ôm chặt Tiểu Viện trong lồng ngực, hai tay phủ lên lưng nàng, khẽ thì thầm bên tai Tiểu Viện: “Nhưng mà, ái phi đừng nghĩ rằng trong lòng bản vương không muốn.”

Cô nương này quá mức thông minh, tình cảm của chàng dành cho nàng mỗi ngày chuyển biến ra sao, nàng đều dễ dàng nắm được.

Vừa làm chàng nổi giận vì ghen tuông, lại còn lớn gan làm nũng với chàng.

Trịnh Lan có hơi bối rối, đến cùng mọi chuyện từ lúc nào thành thế này. Do đâu quan hệ giữa chàng và Tiểu Viện trở thành như vậy? Nàng không còn sợ chàng nữa, mà bắt đầu học cách tin tưởng chàng, thậm chí là dựa dẫm.

Nghe lời này, đôi mắt nàng khẽ cong lên, ý cười lan tới đáy mắt, nàng cảm thấy mình đã phần nào hiểu được người nam tử này. Một người kiêu ngạo như chàng sẽ không bao giờ hèn nhát phủ định, trốn tránh dục vọng của chính mình, ngược lại thản nhiên thừa nhận nó, nhưng vẫn kiên định giữ vững lý trí, lập trường bản thân.

Trịnh Lan nhìn nàng nàng cười, giờ khắc này chàng chẳng muốn nghĩ nhiều, cười chỉ vì bất giác muốn cười mà thôi.

Nụ cười này xuất phát từ những cảm giác tự nhiên, thuần phác nhất. Rất đáng.

Trịnh Lan nghĩ, có lẽ bất tri bất giác, tình cảm Tiểu Viện dành cho chàng cũng chân thành hơn. Chí ít chuyện quá khứ của nàng, hiện tại chàng cũng biết đôi chút. Như vậy rất tốt, cực kỳ tốt.

“Điện hạ.” Tiểu Viện đột nhiên nghĩ tới một việc.

“Sao?” Trịnh Lan cầm bút, phác hoạ gì đó, đó là các chốt doanh trại trấn giữ Kinh thành mà chàng và Tần Chí Thành cùng thương nghị. Vì để kiềm chế Thái tử chàng nhất định phải nhớ kỹ toàn bộ địa đồ kinh đô.

“Điện hạ, Kim Tam từ Tả tướng phủ trốn tới đây, giờ khắc này Tiền đại nhân đang lùng sục huynh ấy khắp nơi, không biết Kim bà bà có bị giam cùng một chỗ với huynh ấy không. Còn cả ả Đào nương tử kia nữa, nếu nàng ta biết ta đã cứu được Kim Tam, nhất định sẽ báo tin… Ngày nào ta cũng lo sợ nàng ta sẽ giết ta diệt khẩu.”

Lúm đồng tiền nhàn nhạt ý cười xuân sắc đã biến mất nhường chỗ lại cho sự u sầu, lo nghĩ.

“Chắc chắn sẽ có chút phiền toái.” Trịnh Lan miễn cưỡng nói, thầm dự định lát nữa sẽ cho Dơi đi điều tra rõ ràng.

Buổi chiều, Trịnh Lan ở lại thư phòng tiếp tục ngồi nghiên cứu địa đồ, phỏng đoán các tình huống có thể xảy ra, đồng thời triệu tập các ẩn vệ cốt cán của Ngũ Độc Môn an bài rất nhiều chuyện.

Tiểu Viện dùng cơm tối xong xuôi, biết Trịnh Lan không muốn nàng đến kho chứa củi bèn đi tìm Bách Linh nghe ngóng tình hình. Hải Thăng nói vết thương của Kim Tam đã được cầm máu, hiện đang được đưa đi dưỡng thương, tiểu nha hoàn của phủ đã bón cho gã ăn chút canh nóng.

Đào nương tử đẩy cửa bước vào, trở tay lại đóng cửa, hỏi Tiểu Viện: “Hôm nay cô nương cứu gã nam tử kia, điện hạ không nghi ngờ gì chứ?”

Tiểu Viện thuận miệng nói dối: “Điện hạ hiện giờ rất tín nhiệm ta. Hơn nữa người đối xử với ta rất mực yêu thương, tình cảm giữa chúng ta cầm sắt hài hòa, không có chút nghi ngờ nào.”

Đào nương tử nửa tin nửa ngờ, nhưng hoàn toàn không nói lại được, quả thực Trịnh Lan rất yêu thích Tiểu Viện, cả phủ thượng đều mắt thấy tai nghe. Tiểu Viện nói vậy, nàng ta đương nhiên tin. Hơn nữa làm xong chuyện đêm nay Đào nương tử sẽ trốn đi, Tiền đại nhân đã sắp xếp đâu vào đó, việc của Kim Tam, nàng ta dự định trở về sẽ bẩm báo với lại với Tiền đại nhân.

“Cô nương, trời nóng, xin uống chén chè đậu này cho mát. Chính tay Bách Linh làm đó.” Đào nương tử bắt đầu bỏ thêm đường phèn vào chè, đưa cho Tiểu Viện.

Vừa lúc Tiểu Viện đang khát, nàng uống một hơi cạn sạch, sau đó cảm thấy hai má nóng lên, đầu chóng mắt hoa, sau đó nặng nề nằm ngả xuống bàn, ngất xỉu.

Với sức mạnh lực lưỡng, Đào nương tử dễ dàng bế khiêng Tiểu Viện đặt lên giường, cởi giày, nới rộng cổ áo, để lộ chiếc yếm màu đỏ thắm.

Đào nương tử lại tiếp tục tháo dây lưng, chỉ để duy nhất một mảnh yếm hờ hững che trên ngực Tiểu Viện.

Nàng ta thầm cảm thán trước mỹ mạo diễm lệ của cô nương trên giường, không những nhan sắc khuynh thành mà dáng người cũng cực kỳ xuất chúng. Nếu nàng ta là nam tử, sợ cũng chẳng cưỡng lại được sự hấp dẫn mê người này, huống hồ là là Trạm Vương điện hạ.

Đào nương tử vội vàng kéo rèm che xuống, đi đến phòng bên cạnh lấy một bao quần áo nhỏ, thừa nhịp đêm tối nhập nhoạng, nàng ta lần theo cửa hông vương phủ, một đường lẻn ra ngoài. Đến một con hẻm nhỏ yên tĩnh, đột nhiên trước mặt nàng ta xuất hiện một bóng người.

“Bình An?” Đào nương từ hồ nghi hỏi dò, tại sao lúc này Bình An lại xuất hiện ở đây?

“Việc Tả tướng giao, ngươi đã làm xong rồi?”

“Vâng. Đã chuốc xong thuốc nàng ta.”

Bình An gật đầu, nháy mắt rút ra từ bên hông một thanh nhuyễn kiếm, không nói lời nào, ngoan độc đâm thẳng về phía Đào nương tử. Đào nương tử nghiêng người tránh thoát.

Bình An phi thân, đạp lên vách tường trong con hẻm nhỏ, mượn lực nhảy lên, đâm thẳng từ đỉnh đầu Đào nương tử đâm xuống. Sau đó nhẹ nhàng rút kiếm. Đỉnh đầu Đào nương tử phun ra một tràng máu tươi. “Phịch” Cả thân hình nặng nề đổ ập xuống, không dậy nổi, miệng chỉ còn phát ra được mấy tiếng “Hư hư” vô nghĩa và bất lực.