Sau khi Ám vệ Ngũ Độc Môn lui xuống, Trịnh Lan ngồi trong thư phòng đọc sách hồi lâu. Đó là sách sử của Tây Man và Bắc Nhung, Tần Chí Thành nói rằng tình hình chiến sự tại biên giới giáp ranh Tây Man mặc dù đã dừng lại nhưng chỉ là tạm ngừng chiến mà thôi, Tây Man vẫn luôn nhìn chằm chằm vào lãnh thổ Đại Trịnh với ánh mắt thèm thuồng. Hiện tại lực lượng hai nước ngang nhau, không kẻ nào chiếm thế thượng phong, mới có thể giữ được thế cân bằng, nước sông không phạm nước giếng. Một khi nội bộ Đại Trịnh xuất hiện vết nứt, Tây Man có thừa nước đục thả câu hay không là chuyện không ai có thể chắc chắn được.
Trịnh Lan thoáng chau mày, lúc đầu chàng nghĩ chỉ cần thủ vệ tốt kinh đô, một khi Thái tử phát động cung biến, chàng chỉ cần bảo vệ tính mạng Hằng Xương Đế an toàn, giữ hoàng vị vững vàng. Nhưng đối với hoàng thất mà nói, gia sự chính là quốc sự, chỉ cần giông tố trong hoàng cung nổi lên, toàn bộ xã tắc đương nhiên không thể yên ổn. Nếu chàng muốn dẹp yên cung biến, cũng đồng thời cần phòng bị Tây Man và Bắc Nhung đang nhăm nhe xâm chiếm Đại Trịnh. Nhưng bản thân chàng lại cực kỳ ghét tham gia vào triều chính.
Trịnh Lan dự định, hoàn thành xong chuyện này, chàng sẽ cầu xin Hằng Xương Đế ban cho mình một mảnh đất phong, không cần giàu có, sầm uất như Hàng Nam, cho dù là vùng Túc Bắc nghèo nàn, xa xôi cũng chẳng sao. Chàng muốn đưa Tiểu Viện đi đến tới thật nhiều nơi, hai người sẽ thoái ẩn giang hồ, không màng thế sự.
Thời điểm không có Tiểu Viện, chàng chưa từng nghĩ đến những điều này, trời đất bao la nơi nào chẳng là nhân gian đầy ải.
Nhưng có Tiểu Viện, chàng bỗng nhiên muốn đoạn tuyệt với thế gian bạc bẽo này, chí ít hai người đến một nơi không còn Kim Tam, không có Tiền Trọng Mưu, chỉ có chàng và Tiểu Viện, chàng có rất nhiều việc muốn làm cùng nàng, không chỉ mỗi chuyện “viên phòng”.
Nhớ khoảnh khắc nàng kể về quá khứ của mình, nàng kể nàng biết chơi tỳ bà, cổ cầm, nàng còn nói nàng thích nhạc phú thơ ca, du sơn ngoạn thủy. Thì ra thế giới nội tâm của nàng phong phú đến vậy, Trịnh Lan cảm thấy thiên trường địa cửu chàng và nàng có thể cùng nhau vẽ nên một áng thơ đẹp đẽ, hoàn mỹ.
Tắm rửa xong, Trịnh Lan đi vào trong tẩm điện, suy đoán không biết Tiểu Viện đã ngủ chưa.
Khoé môi chàng thoáng cong lên, chậm rãi đi vào trong tẩm điện. Nhưng vừa vào cửa, Trịnh Lan đã ngửi thấy một mùi hương quái dị. Trịnh Lan thuở nhỏ tập võ, ngũ giác nhạy bén hơn hẳn người thường. Chàng liếc nhìn chén chè dở dang trong bát sứ, nhíu mày đi tới, xốc rèm che lên, nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp bên trọng.
Lòng chàng phiền muộn, Trịnh Lan lập tức nắm cổ tay Tiểu Viện, biết nàng đã trúng độc. Nhanh chóng đắp chăn lên thân nàng, chàng từ từ cất bước đến giữa giường, nhẹ búng tay, một thân ảnh quỷ dị rơi xuống, là kẻ am hiểu về chế cổ độc nhất trong Ngũ Độc Môn.
“Điện hạ”
Cổ quỳ xuống đất hành lễ, Trịnh Lan chỉ chỉ bát sứ trên bàn hỏi: “Đó là độc gì?”
Cổ lấy từ trong ống tay áo một cây châm bằng lưu ly, chấm xuống chỗ nước chè còn lại, cầm lên mũi ngửi ngửi, sau đó mới từ tốn trả lời: “Có vẻ là Hợp Hoan Tuyệt Tình Tán.”
Trịnh Lan cau mày, chỉ vì phút nhất thời chủ quan, cho rằng đối tượng Đào nương tử muốn hạ độc là mình, không ngờ thủ đoạn của Tả tướng hạ lưu, hèn hạ đến vậy, lại nhắm vào một tiểu cô nương yếu đuối như Tiểu Viện.
Cổ không biết Trạm Vương điện hạ có biết rõ sự lợi hại của loại độc này không, bèn đến gần giải thích: “Trúng phải độc này, phải mau chóng làm chuyện nam nữ, dẫn độc qua cơ thể đối phương mới có thể bảo toàn tính mệnh, nếu không sau 49 ngày, độc sẽ bộc phát. Trừ khi người trúng độc có nội lực cực mạnh, mới có thể kéo dài thời gian.
Trịnh Lan đương nhiên biết sự tàn ác của Hợp Hoan Tuyệt Tình Tán, chàng lắc đầu: “Có thể chế được giải dược không?”
“Thuộc hạ có thể nghiên cứu ra thuốc giải, có điều phải cần chút thời gian. Ngắn là mấy chục ngày, nhiều tầm mấy trăm ngày. “
Trịnh Lan phất tay với hắn: “Nhanh lên.”
Cổ nhận lệnh, hắn nhìn tấm màn che sau lưng Trịnh Lan một chút, đoán chừng người trúng độc là vương phi, nếu vậy…
Cổ còn chưa rời đi, Dơi đã thả người bay xuống, quỳ trước mặt Trịnh Lan: “Điện hạ, vừa rồi lúc thuộc hạ còn ở trong phòng nghị sự cùng điện hạ. Đào nương tử kia đã lén lút trốn ra khỏi phủ, hiện tại xác nàng ta được phát hiện cách phủ Tả thừa tướng không xa.”
Trịnh Lan chau mày, chàng không ngờ so với tưởng tượng của chàng Tiền Trọng Mưu còn âm hiểm, gian trá hơn. Đào thị mới hạ độc Tiểu Viện xong, lập tức bị lão ta diệt khẩu.
“Là do Tiền đại nhân ra tay, chà, gấp gáp phi tang dấu vết như thế…” Trịnh Lan thở dài.
Dơi cảm thấy bản thân có chút không làm tròn chức trách, lập tức nhận tội: “Thuộc hạ chậm chân hơn một bước, gã sát thủ kia thân thủ quá mau lẹ.”
Sắc mặt Trịnh Lan trở về vẻ điềm nhiên, lạnh nhạt nói: “Sau này hãy giám sát chặt chẽ Đông cung và Tiền đại nhân hơn. Lui xuống đi.”
“Rõ.”
Cổ và Dơi liếc nhìn nhau, rồi cùng đề thân phi lên không trung, chẳng mấy chốc đã tan biến vào màn đêm đen đặc.
Trịnh Lan tới bên giường, xốc rèm che, vén chăn gấm, nhìn quần áo lả lơi trên người Tiểu Viện, nổi bật trên nền yếm đỏ rực là hình thêu uyên ương đạp nước sinh động. Chàng bật cười, nàng thật sự đã đổi lại hình thêu trên chiếc yếm sao?
Trịnh Lan đi đến bên tủ, lấy ra một hộp ngân châm, đốt tay thanh mảnh khẽ vuốt ve cổ tay nàng, nhắm đúng huyện vị đâm xuống, để giúp nàng đả thông kinh mạch, tiếp đó nằm xuống bên cạnh nàng, lòng bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt đẹp đẽ như một bông hoa, cùng làn da non mềm, mịn màng, trắng ngần, lành lạnh tựa một khối mỡ đông. Nổi bật trên nước da trắng ngần là đoá hoa điền đẹp ma mị không gì sánh được.
Đúng là yêu tinh ngàn năm.
Chàng nhẹ nhàng xốc áo Tiểu Viện lên, cắm ngân châm xuống một số huyệt vị trên bụng, canh chừng nàng thêm nửa canh giờ, mới rút xuống. Làm như vậy có thể giúp nàng tạm thời ngăn chặn độc phát tán, tránh làm tổn thương nội tạng.
Khi cây ngân châm cuối cùng được lấy xuống, chàng thong thả bỏ vào hộp gấm đỏ, cúi đầu cẩn thận sắp xếp lại hộp châm, Tiểu Viện từ trong mơ màng chậm rãi tỉnh dậy. Nửa người nàng trần trụi không một mảnh vải che thân, theo phản xạ Tiểu Viện nhanh chóng kéo chăn mỏng quấn lấy người, sợ hãi nhìn Trịnh Lan.
Trịnh Lan biết nàng đã tỉnh cũng không vội ngẩng đầu, chàng vẫn tiếp tục sửa sang lại vị trí ngân châm, “Không phải ái phi muốn viên phòng sao? Che làm gì?”
Tiểu Viện đang suy nghĩ xem Trịnh Lan nói đùa hay nói thật, nàng mò mẫm xuống bên dưới, chỉ có thân trên không mặc áo, quần trong vẫn còn nguyên. Sự sợ hãi trong đáy mắt dần lắng xuống, nhường chỗ cho vẻ bình tĩnh ngày thường.
“Sao, phát hiện ra không viên phòng nên tiếc nuối? Hay thấy buồn?” Trịnh Lan đóng lại hộp gấm, ngước mắt nhìn Tiểu Viện.
“Điện hạ, ta ăn chè đậu Đào nương tử bưng lên. Sau đó… không nhớ được chuyện gì nữa.”
Tiểu Viện mang máng nhớ lại nàng đột nhiên mê man bất tỉnh, rõ ràng có điểm kỳ lạ.
Tiểu Viện không giấu được nét mặt kinh ngạc, lúc xế chiều nàng mới gặp Đào nương tử, vậy mà giờ nàng ta đã trở thành một thi thể vô hồn rồi sao?
Nàng hiểu rõ Trịnh Lan đang rất nghiêm túc, đương nhiên chàng chẳng có lý do gì phải gạt nàng cả.
Vậy ai đã giết Đào nương tử?
“Là... Tiền đại nhân ư?” Tiểu Viện phỏng đoán, cố đè nén sự run rẩy, sợ hãi từ tận đáy lòng.
“Ừ.”
Tiểu Viện vẫn luôn nghĩ một ngày nào đó Tiền Trọng Mưu sẽ giết mình diệt khẩu, nhưng không ngờ người chết trước lại là Đào thị, trán nàng lấm tấm mồ hôi lạnh.
Trịnh Lan cầm áo ngủ trên giường, khoác lên người Tiểu Viện, đôi mắt một mực trầm tĩnh, chưa từng nhìn nơi không nên nhìn. Chàng đứng dậy, cho nàng thời gian mặc xong quần áo, còn mình bước khỏi giường, ngồi xuống giường La Hán, tự cầm chuyên trà châm trà cho bản thân. Trà đã lạnh, nhưng chàng bận rộn một hồi, cổ họng khát khô, sảng khoái uống một ngụm cạn sạch.
Tiểu Viện vội vàng mặc áo ngủ, quay sang nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Trịnh Lan, bước tới nói: “Điện hạ, trà đã nguội, để ta sai Bách Linh đổi một bình trà mới.”
Trịnh Lan kéo nàng đến gần, một tay đè xuống cổ tay nàng, mạch tượng vững vàng, độc đã tạm thời bị ngăn lại.
Tiểu Viện tinh ý, ngoan ngoãn ngồi trong lòng chàng để Trịnh Lan xem mạch.
Nàng từ trong lồng ngực chàng, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn khuôn mặt tuấn tú của người nam nhân gần mình trong gang tấc, nhất thời không phân biệt được đâu mới là Trịnh Lan thực sự, đâu mới là con người thật của chàng.
Trên thực tế, Hợp Hoan Tuyệt Tình Tán trước lúc phát độc sẽ khiến kẻ trúng độc nhịn không được ham muốn hoan ái, Trịnh Lan không muốn sau khi nàng tỉnh dậy sẽ làm ra chuyện quyến rũ, mê hoặc chàng. Chàng không sợ trúng độc, chỉ sợ bản thân không kìm nén nổi.
Ngày ngày ở cùng tiểu yêu tinh ngày, đúng là khó chịu, ngứa ngáy đến phát điên.