Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 1: Thất bại hay xui xẻo



    Thất bại, đối với con người mà nói là cách để họ trưởng thành, để họ tiến lên phía trước. Nhưng đối với một người nọ, đó lại là một cực hình mà ông trời dành riêng để trừng phạt cô. Mỹ Nguyệt, một sinh viên đại học bình thường đến mức không thể bình thường hơn, đang ngồi trên ghế đá trong sân trường, trên đầu dường như là những đám mây đen.

    Lần thứ 5 rồi, đã là lần thứ năm trong tháng này, Mỹ Nguyệt bị từ chối phỏng vấn xin việc rồi. “Xin lỗi, chúng tôi cảm thấy công việc này không phù hợp với bạn…”, đây là câu nói Mỹ Nguyệt được nghe nhiều nhất trong 1 tháng nay. Mỹ Nguyệt vẻ mặt đen kịt, ngồi trầm ngâm khi vừa nhận được thông báo trượt phỏng vấn lần thứ 5. Rốt cuộc đây là cái vận đen gì, khiến cô xui tận mạng như này.

    Huyền Thanh, bạn thân của Mỹ Nguyệt vừa thi xong, bước ra đã thấy Mỹ Nguyệt bạn mình ngồi 1 góc như tự kỷ, mặt thì hằm hằm, liền đọc được chuyện gì luôn. Huyền Thanh tiến đến gần, hù Mỹ Nguyệt để cô tạm quên đi cái buồn. Nhưng mặt Mỹ Nguyệt vẫn vậy, khuôn mặt chán trường, không thiết nghĩ đến cuộc sống này.

    Nhìn cô bạn thân mình chán đời như vậy, Huyền Thanh bèn đánh trống lảng.

    “Ầy, không sao mà. Việc làm thì ai rồi cũng sẽ tìm được thôi mà. Đi, chị đưa bé đi ăn thịt nướng bé thích nhé.”

    Ánh mắt lờ đờ của Mỹ Nguyệt nhìn đời, nhìn vào Huyền Thanh đang tươi rói.

    “Hờ, một đại tiểu thư như cậu, sao hiểu được nỗi khổ của con người chốn hồng trần như tôi cơ chứ. Tôi giờ ước muốn được chết đi sống lại, đầu thai vào gia đình tỷ phú như cậu. Cả đời không phải bán mình cho tư bản.”

    Giọng điệu vừa hờn dỗi vừa có chút trêu chọc, khiến Huyền Thanh không khỏi bật cười. Huyền Thanh cười, kéo tay Mỹ Nguyệt đứng dậy.

    “Thôi mà, không tìm được thì thôi. Tao bảo rồi, không có việc thì chị đây nuôi, có gì mà phải xoắn. Đi, đi ăn.”

    Mỹ Nguyệt cũng bật cười với trò cười mà mình nói ra, trêu chọc lại.

    “Hứ, nuôi tao hả? Tao ăn cho mày tán gia bại sản.”

    Hai vị thiếu nữ vừa đi vừa cười nói, tung tăng trên sân trường mà không biết hình ảnh đẹp ấy lọt vào tầm mắt của người khác.



    Trong quán ăn, Huyền Thanh chợt nghĩ ra một chuyện, vội nói.

    "Nè, họp lớp cấp ba mình vào thứ 7, đi không?”

    “Không đi.”. Không cần nghĩ ngợi, Mỹ Nguyệt ngay lập tức đáp lại.

    “Hả, sao không đi, vì mấy đứa đó hả?”. Huyền Thanh dò hỏi.

    Mỹ Nguyệt im lặng không nói, tập trung ăn thịt của mình. Biết là nói không sẽ không có tác dụng, Huyền Thanh liền đổ thêm chút khích tướng.

    “Hầy, không đi cũng được, chúng nó nói xấu mày thì cũng thôi đi, quan trọng là chúng nó còn cứ lôi chuyện năm đó…”

    Huyền Thanh còn chưa kịp nói hết, Mỹ Nguyệt đã chặt họng, hỏi ngược lại.

    “Chúng nói nhắc đến chuyện đấy?”

    Huyền Thanh gật đầu, mặt Mỹ Nguyệt lại đen đi, suy nghĩ hồi lâu, miếng thịt trong bát cũng bị Mỹ Nguyệt dằm tan nát vì suy nghĩ.

    Như dự kiến của Huyền Thanh, Mỹ Nguyệt đập đũa xuống bàn tuyên bố.

    “Đi.”

    Đạt được mục đích, Huyền Thanh mỉm cười mãn nguyện mà cũng có phần nguy hiểm, trong khi Mỹ Nguyệt không tập trung, cũng không biết bạn mình đang giở trò gì. Dù gì cũng không phải lần đầu chú dê Mỹ Nguyệt bị con sói Huyền Thanh tính kế. Giờ đây, trong đầu Mỹ Nguyệt chỉ nghĩ về chuyện năm đó, năm tháng cấp ba đã qua từ lâu, chứa đựng đầy tiếc nuối. Bóng hình của người nào đó bỗng hiện lên trong đầu Mỹ Nguyệt, khiến cô lắc đầu, cho hình dáng ấy biến mất, không còn chút dư âm nào. Nhưng có lẽ Mỹ Nguyệt không biết, nỗi nhớ là thứ dai dẳng và khó tan biến nhất trên thế giới này.