Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 2: Họp lớp (1)



    Thời tiết đang vào thu, trời se se lạnh. Bầu trời hôm nay nắng nhẹ, không quá nắng cũng không quá lạnh, thích hợp để ra ngoài. Hôm nay chính là ngày họp lớp mà Mỹ Nguyệt đã bốc đồng đống ý hôm trước. Phải đến gần ngày hẹn, Mỹ Nguyệt mới biết mình bị con bạn thân mình lừa, hối hận cũng không kịp nữa rồi.

    Buổi họp lớp vào trưa để mọi người cùng nhau ăn cơm tại một khách sạn 5 sao gần trung tâm. Gần 11 giờ rồi nhưng Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh vẫn ung dung ngồi makeup, dường như không hề thèm để ý thời gian. Một lúc sau, Mỹ Nguyệt nhìn điện thoại mới hỏi.

    “Họp lớp hẹn mấy giờ đấy Nguyệt?”

    “11 giờ 30 đó.”. Huyền Thanh ung dung nhắm mắt trả lời.

    “Giờ là 11 giờ 40 rồi, không sao chứ?”. Mỹ Nguyệt nhìn cô bạn đang ung dung ngồi bên cạnh, ánh mắt đặt dấu chấm to đùng.

    “Sao gì mà sao. Người đẹp đương nhiên phải xuất hiện sau cùng rồi.”. Huyền Thanh mở một bên mắt, ung dung nhìn Mỹ Nguyệt đang nghi ngờ nhân sinh, trấn an. “Yên tâm, cũng có phải đi học đâu mà lo đến muộn không được điểm danh. Ngồi im makeup nốt đi.”

    Mỹ Nguyệt cũng chỉ bất lực, ngồi im lại, để yên cho các chị trang điểm muốn làm gì mặt mình thì làm.

    15 phút sau, mọi công đoạn chuẩn bị đã được hoàn thành coi như là xong xuôi. Huyền Thanh và Mỹ Nguyệt cùng đi thay đồ đã chọn từ hôm trước. Huyền Thanh mặc một bộ áo dài cách tân trắng tinh, ôm sát cơ thể, tay áo cộc, cổ áo ngắn 3 phân, ôm trọn lấy cơ thể nuột nà của cô, hiện lên dáng ảnh của một đại mỹ nữ. Huyền Thanh mặc xong bước ra, chưa thấy Mỹ Nguyệt liền với giọng hỏi.

    “Nguyệt à, xong chưa hả?"

    Bên trong phòng thay đồ im lặng, không có tiếng hồi đáp. Huyền Thanh đang định đi vào thì Mỹ Nguyệt đã bước ra, dáng vẻ ngại ngùng, tay che che thân người mình. Huyền Thanh chọn cho Mỹ Nguyệt cũng là một bộ váy trắng ôm cơ thể, nhưng vai áo trễ xuống ngang tay, để lộ xương quai xanh và làn da trắng muốt vốn có của cô. Mái tóc dài được búi nửa đầu lệch sang một bên, phần còn lại thì thả dài một bên vai.

    “Hình như hơi lộ quá ha…”. Mỹ Nguyệt ngại ngùng nhìn Huyền Thanh hỏi dò, vừa nhìn vào gương xem xét bản thân mình.



    Huyền Thanh đứng một bên, trấn an.

    “Đẹp quá trời luôn mà. Có ý định gia nhập giới minh tinh không bé?”

    Câu nói bông đùa khiến Mỹ Nguyệt không khỏi bật cười, tinh thần cũng dễ chịu hơn hẳn. Nhưng cũng không phải Huyền Thanh nói quá, khuôn mặt này của Mỹ Nguyệt quả thực có thể kiếm ra bộn tiền. Khuôn mặt tròn, không quá bầu bĩnh, vẫn có những đường nét đặc trưng cho khuôn mặt, gò má cao, sống mũi cũng cao, đôi mắt tròn, to, ánh lên nét thông minh, rất đặc trưng cho người phụ nữ Việt.

    Sau khi đứng trêu chọc nhau một lúc, hai cô gái cuối cùng cũng chịu xuất phát. Xe đưa đón của Huyền Thanh đã đứng chờ sẵn ở ngoài.

    “Tiểu thư, Ly tiểu thư, hai người đều rất xinh đẹp đó.”

    Đó là chú Vinh, chú tài xế riêng của Huyền Thanh và là quản gia của nhà cô. Mỹ Nguyệt ngại ngùng nói.

    “Chú Vinh, cảm ơn chú ạ, mà chú lại gọi con là Ly tiểu thư là sao? Gọi con Mỹ Nguyệt là được rồi mà.”

    Chú Vinh cười hiền từ, tay vừa mở cửa xe vừa nói.

    “Ha ha, thói quen nghề nghiệp, không bỏ được ý mà. Nào, lên xe thôi hai vị công chúa.”

    Lời nói đùa của chú Vinh khiến Mỹ Nguyệt ngại đến vành tai cũng đỏ lên, chạy nhanh vào trong xe như chú sóc nhỏ. Cả chú Vinh và Huyền Thanh đều bật cười trước hành động đáng yêu của Mỹ Nguyệt. Đó là lý do tại sao, Huyền Thanh rất hay trêu chọc Mỹ Nguyệt.