Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 3: Họp lớp (2)



    Buổi họp lớp cấp 3 của Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh tại một khách sạn 5 sao nổi tiếng trong thành phố. Xe của 2 người đến khách sạn đã là 12 giờ, trễ hơn thời gian hẹn nửa tiếng rồi, nhưng Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh đều khá ung dung, từ tốn thả dáng bước vào trong sảnh khách sạn, tiến tới quầy lễ tân.

    Huyền Thanh đại diện tiến lên hỏi. Mỹ Nguyệt lười nhác ngồi xuống ghế chờ ở sảnh, lướt điện thoại giết thời gian. Bỗng một giọng nói của đàn ông vang lên bên cạnh Mỹ Nguyệt.

    “Xin chào, có thể cho tôi xin số liên lạc được không?”

    Vẻ mặt ngại ngùng, cùng với ánh mắt chờ mong hiện lên khi Mỹ Nguyệt ngẩng đầu lên. Một chàng trai trẻ khoảng 24, 25 tuổi đứng trước Mỹ Nguyệt chìa điện thoại ra. Đây là tình huống gì? Cô mới bước chân vào được 5 phút, đã có người không nhịn được đến xin số rồi? Mỹ Nguyệt hơi bất ngờ, ánh mắt thể hiện nét cười thân thiện khác hoàn toàn với tâm trí đang tràn ngập câu hỏi của mình. Mỹ Nguyệt nhẹ nhàng đứng dậy, vén lại 1 bên tóc.

    “Xin lỗi.”

    Câu trả lời ngắn gọn, không thêm bất cứ giải thích nào, như không muốn cho đối phương bất cứ hi vọng nào. Nụ cười vẫn nở trên môi, ánh mắt như muốn nói rằng câu trả lời của cô sẽ không bao giờ thay đổi.

    Chàng trai nào đó nản chí, cười nói cảm ơn rồi quay người rời đi. Mỹ Nguyệt thu hồi ánh mắt, định quay lại xem người chị em của mình đã hỏi xong chưa thì Huyền Thanh đứng từ sau đã nhìn thấy toàn bộ cảnh vừa nãy, khoác tay Mỹ Nguyệt trêu chọc.

    “Lợi hại nha, bé Nguyệt của tôi. Mới bước chân vào khách sạn được 5 phút đã câu mất hồn của người ta rồi. Chẹp chẹp… khuôn mặt này không đi thi hoa hậu thật lãng phí mà.”

    Mỹ Nguyệt đứng im, bị Huyền Thanh chọc cho gò má và vành tai đều đỏ ửng lên, kéo Huyền Thanh đi, không muốn nhắc đến chuyện này nữa.

    Buổi họp lớp được lớp trưởng đặt tại phòng tiệc vip của khách sạn. Huyền Thanh đã hỏi và nói xong thông tin cho lễ tân và được nhân viên khách sạn dẫn vào trong phòng.



    Cửa phòng vừa mở ra, mọi người lập tức chú ý đến 2 mỹ nữ bước vào. Mọi người ồ lên làm vang cả căn phòng. Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh mỗi người mỗi vẻ, đè ép hết phái nữ có mặt trong căn phòng đó. Ở một góc, có người không nhịn được mặt đã đen lại, suy tính điều gì đó.

    Mọi người trong phòng thi nhau bàn tán sôi nổi vì sắc đẹp của 2 người đến trễ, cuối cùng ngồi xuống, cùng trò chuyện, kể lại những kí ức ngày xưa, hỏi thăm tình hình bây giờ. Cho đến bây giờ, Mỹ Nguyệt cảm thấy buổi họp lớp này hình như cũng không đến nỗi quá tệ. Sở dĩ trước đây cô luôn từ chối là vì cho rằng đến họp lớp như này có quá nhiều điều ngại ngùng, vì cấp 3 cô cũng là một học sinh không có gì nổi bật, không quan tâm tới bạn bè trong lớp. Dù bây giờ đã có nhiều thay đổi cho vẻ bề ngoài nhưng không đến thục nữ hiền dịu như hình tượng hôm nay của cô. Điều này khiến nhiều bạn trong lớp vô cùng ngạc nhiên, may mắn là nó tiến triển theo hướng tích cực. Các bạn đua nhau hỏi thăm Mỹ Nguyệt, khen vẻ đẹp của cô, Huyền Thanh ngồi một bên nghe thì gật gật đầu, cảm thấy vô cùng tự hào. Vì Huyền Thanh chính là người đã giúp Mỹ Nguyệt thay đổi diện mạo của mình, khiến cô trở nên tự tin hơn.

    Một bên khác, Liên Kỳ, một hoa khôi của trường khi còn đi học cấp 3, vẻ mặt không vui, rồi lại nhếch miệng cười, cất giọng nói châm chọc.

    “Ha, vẻ đẹp bên ngoài mà, ai chả làm được, có vài chục triệu là có 1 cái mặt đẹp rồi. Con người quan trọng là tâm hồn phải trong sáng mới được.”

    Sau câu nói của Liên Kỳ, cả căn phòng im lặng, không khí ngượng ngùng đến đáng sợ. Mấy bọn con trai thấy tình hình không ổn liền đánh trống lảng.

    “Nào, nào, mọi người đều ăn đồ đi cho đỡ nguội. Phục vụ, làm phiền mang thêm món lên.”

    Không khí nhờ vật mà bớt căng thẳng vài phần nhưng ánh mắt của Liên Kỳ nhìn Mỹ Nguyệt thì vẫn đầy sát khí. Mỹ Nguyệt im lặng vốn không muốn để ý cô ta, Liên Kỳ thấy vậy thì cố tình lấn tới, không chịu buông tha.

    “Mọi người còn nhớ năm cấp 3, có một người nào đó đánh nhau đến mức bị đình chỉ không? Bản chất của con người khó thay đổi lắm. Bên ngoài có ăn mặc đẹp đến đâu thì cuối cùng bản chất vĩnh viễn không thay đổi được đâu.”

    Cả phòng lại im lặng lần hai. Mỹ Nguyệt nhớ lại đoạn ký ức đã muốn xóa bỏ từ lâu, lòng bàn tay nắm chặt lại thành quyền ở dưới mặt bàn, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.