Vì Có Em Nên Đêm Đen Lấp Lánh Sao Trời

Chương 16



Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giản Tinh Mạn đỏ bừng, như vừa được phủ lên chút phấn hồng hồng, thẹn thùng xinh đẹp, ánh mắt thi thoảng lén nhìn trộm Lục Vãn.

Cô vẫn luôn nghĩ Lục Vãn khá cao, nên nhìn tổng thể cả người anh hơi gầy, đâu ngờ rằng lúc cởi hết quần áo lại để lộ cơ thể cường tráng khác hoàn toàn với suy nghĩ của cô, thật khiến cho cô phải “rửa mắt” nhìn anh.

Từng đường nét của cơ bắp trên cánh tay anh cực kỳ xinh đẹp, gân xanh trên bắp tay nhìn hết sức gợi cảm…

Chợt ý thức được bản thân đang suy nghĩ linh ta linh tinh, Giản Tinh Mạn thầm mắng mình “quá háo sắc”, cô lắc đầu lia lịa xua đi ý niệm đen tối trong đầu, “A Vãn, em đi nhé.” Giọng cô cứng nhắc.

Mắt Lục Vãn híp lại, lạnh lùng nhìn sang cô, “Ừm, để anh đưa em đi.”

Ánh mắt vô cùng sắc bén, thái độ rất kiên quyết, không cho Giản Tinh Mạn có cơ hội từ chối mình.

Mặt mày anh lạnh tanh, đôi mắt trong suốt tĩnh lặng, không để lộ chút cảm xúc nào ra bên ngoài, làm Giản Tinh Mạn hơi phân tâm, “Được.”

Lúc thần trí cô quay lại, thì anh cũng đã thay xong quần áo, vết thương trên trán anh đã được dán lên băng keo y tế nhưng không thể che hết, đường rách dài lộ ra ngoài, hơi rơm rớm chút máu đỏ nhàn nhạt.

Cặp chân dài được quần âu che phủ đang thong thả bước đi, đôi mắt lạnh lùng ẩn sau lớp kính gọng vàng, anh mỉm cười nhạt nhẽo, vết thương trên trán không làm mất đi vẻ lịch lãm vốn có, mà càng tô điểm nét nhu hòa và cử chỉ nhẹ nhàng trên người anh, dáng vẻ anh lúc này giống hệt một “cậu ấm” nhà giàu hào hoa phong nhã.

Giản Tinh Mạn thở phào nhẹ nhõm nhìn bộ âu phục quen mắt mà anh đang mặc. Cô cong khóe môi đi bên cạnh Lục Vãn, áy náy nhìn chăm chú lên vết thương trên trán anh.

“A Vãn, vết thương của anh…”

Lục Vãn mỉm cười với cô, “Không sao đâu.”

Anh vẫn cười ôn hòa, như thể vết thương kia vẫn ổn thật sự không đáng để bận tâm, mày Giản Tinh Mạn nhíu chặt, bước chân cô dần chậm lại, ngơ ngác đứng im lặng nhìn bóng lưng càng ngày càng xa của anh.

Ánh mặt trời sáng rực, cây xanh cao lớn thẳng tắp, thần thái của anh vô cùng nổi bật, khuôn mặt đẹp trai của anh được tia nắng mặt trời phủ lên đấy một lớp ánh sáng mỏng, đẹp tựa những vị Á thần trong Thần thoại Hy Lạp cổ đại, khiến cô không thể nào rời mắt khỏi anh.

Rõ ràng hôm nay anh vẫn như mọi khi, nhưng lại khiến sâu thẳm bên trong trái tim Giản Tinh Mạn có điều gì đó vừa thay đổi.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy Lục Vãn thật xa lạ với mình, cậu trai trẻ yếu đuối nhu nhược và người đàn ông trước mặt mình hoàn toàn khác nhau, hay bởi vì cô chưa thật sự hiểu rõ về anh, hoặc vào lúc nào đó mà cô không hay biết anh đã lặng lẽ thay đổi, khác xa so với ấn tượng của cô về anh thuở ban đầu. Anh không cần phải khúm núm trốn sau lưng cô nữa, cũng không cần cô bảo vệ nữa.

Lòng cô có hơi khó chịu, giống như vừa đánh mất cái gì đó.

Trên đường đi hai người họ luôn im lặng, trong xe cứ phát đi phát lại bài hát “Dũng Khí – Lương Tịnh Như”, khiến Giản Tinh Mạn càng buồn bực hơn, mặt áp sát vào cửa kính, mắt vô định nhìn khung cảnh trên đường đang dần dần lướt qua mình.

Bầu trời trong xanh, mà trái tim cô, nhuốm màu u tối.

Đó từng là bài hát mà cô thích nhất, nhưng hôm nay thật tình cô rất ghét nó.

Rõ ràng cần phải có dũng khí.

Mà trái tim cô thì không có một chút xíu dũng khí nào hết.

Cô cũng ghét luôn chính mình trong quá khứ, chỉ biết “toàn tâm toàn ý” dành hết chân tình cho Lâm Hoa, mãi mê chạy theo mối quan hệ không có kết quả, ngu ngốc phí phạm mười năm cuộc đời.

Giản Tinh Mạn chán nản. “A Vãn à đổi bài khác đi.”

Lục vãn thờ ơ. “Nghe tiếp đi, không phải trước giờ em rất thích bài này sao?”

Anh nhếch môi, Giản Tinh Mạn cảm thấy mình vừa bị anh làm cho á khẩu, trợn trừng mắt giận dữ liếc anh một cái rồi bực bội quay người đưa lưng về phía anh.

Nếu là trước kia, cô nhất định sẽ làm mình làm mẩy bắt anh phải tắt ngay, sẽ kêu ca rằng cô đang thất tình không muốn nghe bài hát này nữa. Nhưng sau sự việc đêm qua, cô không thể la làng la xóm với Lục Vãn như trước nữa, cũng không thể cố tình gây sự với anh nữa.

Không hiểu sao cô thấy mối quan hệ giữa mình và anh không tự nhiên như trước nữa.

Mắt Lục Vãn liếc nhìn bóng lưng giận dữ của người kia, âm thầm hé môi cười.

Đâu chỉ mình em không có dũng khí, anh cũng không có dũng khí giống như em thôi.

Xe thuận lợi chạy đến trước cửa công ty của Giản Tinh Mạn, Lục Vãn vừa dừng xe lại, người ngồi bên ghế phụ lập tức mở cửa nhanh chân bước xuống xe, dùng hết sức lực đóng cửa thật mạnh, tiếng đập cửa vang lớn giống như đang chửi thầm anh.

Hành động trẻ con của cô khiến Lục Vãn buồn cười, đôi mắt anh cong cong bước xuống xe gọi cô.

“Tinh Tinh à.”

Giọng nói vang lên từ sau lưng ngăn bước chân Giản Tinh Mạn lại, xoay người nhìn anh bằng bản mặt cau có khó chịu, không thèm đáp lời.

Sao đây? Đã biết mình sai rồi, nên bây giờ định năn nỉ cô ư?

Suy nghĩ vừa rồi làm tâm tình Giản Tinh Mạn vui vẻ trở lại, nhìn anh gật đầu một cái, ra hiệu cho anh muốn gì thì nói nhanh.

Lục Vãn dựa lưng lên xe, cơn gió thổi qua nhè nhẹ, mang theo chút ấm áp của Tháng Tư, vết thương trên trán anh đau âm ỷ, bên trong xe giọng hát của Lương Tịnh Như vẫn đang vang lên.

“Tình yêu thực sự cần phải có dũng khí

Khi phải hứng chịu những bịa đặt của thế gian

Chỉ cần anh nhìn thấy niềm tin trong đôi mắt em

Thì tình yêu của anh thật đong đầy ý nghĩa.”

……

Người anh cứng đờ, bởi vì căng thẳng mà cơ thể hơi run rẩy, cổ họng đau rát, “Tinh Tinh, đêm qua đối với em có thể chỉ là một sự sai lầm, nhưng với anh thì không, Lâm Hoa không yêu em, nhưng anh…” Anh dừng một chút, “Anh yêu em!”

Dùng hết sức bình sinh gom tất cả dũng khí trong người để nói ra ba chữ cuối cùng này, Lục Vãn cất giọng thật chậm rãi tỏ tình với cô, nói xong rồi anh cảm thấy người mình thật nhẹ nhõm.

Bí mật chôn sâu tận đáy lòng anh nhiều năm trời, cuối cùng ngày hôm nay…

Anh không dám nhìn vào khuôn mặt của Giản Tinh Mạn lúc này, cuống cuồng chui tọt vào trong xe, khởi động xe nhanh chóng chuồn đi mất.

Tim anh đập liên tục không ngừng, lung tung lộn xộn, không thể nào tả được.

Cô sẽ trả lời anh thế nào đây…

Anh đúng là tên chết nhát, dùng hết dũng khí để tỏ tình, nhưng không dám nghe câu trả lời từ cô, sợ tới mức “vắt chân lên cổ” mà chạy.

Giản Tinh Mạn ngơ ngác dõi mắt nhìn theo chiếc Volkswagen đen đang chạy vút đi, đưa tay tát thật mạnh vào mặt mình, vậy nãy giờ cô không nằm mơ.

Cô không nghe lầm đó chứ? Lục Vãn nói yêu cô? Không phải anh mới bị thất tình sao? Chẳng lẽ tối qua bị cô đánh mạnh quá nên giờ anh ngốc luôn rồi, hay anh vẫn chưa tỉnh ngủ nên đang nói điên nói khùng?

Tâm trạng thấp thỏm nãy giờ của cô vẫn chưa thể yên tĩnh lại được, Giản Tinh Mạn mang gương mặt đau khổ, không có sức sống bước vào công ty.

Thảm rồi thảm rồi, sau này làm sao cô có thể đối diện với Lục Vãn đây?

Lời vừa nãy anh không nói ra thì thôi, nếu đã nói rồi thì mối quan hệ bạn bè thân thiết của hai người coi như tan tành, sau này cô vô tình chạm mặt anh cũng sẽ thấy cực kỳ khó xử.

Mình chỉ xem anh như bạn bè, còn anh thì muốn tán tỉnh mình!

Mặt mày Giản Tinh Mạn nhăn nhó, miệng lảm nhảm liên tục, không thèm nhìn đường nên tông thẳng vào người đang đi về phía cô.

“Ôi trời ơi…”

Thẩm Trân thấy Giản Tinh Mạn vừa đến làm thì cố tình đi tới định trách móc cô ta mấy câu, ai ngờ cô ta lại đâm thẳng vào người cô làm cô ngã nhào xuống, tư thế của cô trông lúc này thật khiếm nhã, váy bị vén hết lên làm hai bắp đùi lồ lộ trước mắt tất cả mọi người, xấu hổ muốn chết đi cho rồi.

“Tôi xin lỗi tôi xin lỗi, Thẩm Trân à tôi không có cố ý, rất xin lỗi chị.” Nhờ đâm sầm vào người khác mà Giản Tinh Mạn tỉnh táo hẳn, cô ngay lập tức khom người kéo tà váy của Thẩm Trân xuống, rồi đỡ cô ta đứng dậy miệng liên tục lặp đi lặp lại câu tôi xin lỗi.

Đồng nghiệp xung quanh xúm tới cười nói rôm rả như đang xem hài kịch, chỉ chõ Thẩm Trân rồi quay sang thì thầm to nhỏ với nhau. Mặt Thẩm Trân đỏ bừng bừng, tức tới nỗi sắp rớt nước mắt, cô cất giọng hằn học trách Giản Tinh Mạn. “Cô chỉ nói mỗi câu rất xin lỗi là được à, vậy giờ tôi đẩy ngã cô, rồi nói xin lỗi qua loa cho yên chuyện cũng được sao?”

“Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý mà, Trân Trân, chị là “người quân tử không tranh cãi với kẻ tiểu nhân” tha lỗi cho tôi nha, tôi thành thực xin lỗi chị…”

Thẩm Trân nghênh mặt tức giận, Giản Tinh Mạn tự ý thức được lỗi là do cô gây ra, khom lưng cúi đầu liên tục xin lỗi cô ta.

Vị đồng nghiệp này cô có biết, đây chính là nhân viên mới của công ty, nghe nói là cháu gái của Tổng Giám đốc. Không hiểu sao cô ta rất thích tìm cô gây sự, dùng chất giọng đanh đá, chua ngoa soi mói cô, cô thực sự không biết bản thân mình đã làm gì sai để cô ta luôn nhìn cô không thuận mắt.

Bình thường cô rất lười để tâm tới cô ta, cứ nghĩ đơn giản rằng lời vào tai phải thì sẽ ra tai trái thôi, ngày hôm nay không biết xui xẻo thế nào mà cô lại tông thẳng vào vị “thiên kim đại tiểu thư” này đây, chả biết còn phải đứng nghe cô ta càm ràm tới chừng nào đây.

Ngoài mặt thì có vẻ như Giản Tinh Mạn đang lo sợ mà “khúm na khúm núm” liên tục xin lỗi cô ta, nhưng trong lòng cô đang âm thầm khinh bỉ nhìn cô ta bằng nửa con mắt.

Giản Tinh Mạn đang tự an ủi chính bản thân rằng cứ coi như hôm nay mình xui xẻo, nên vô tình dẫm lên bãi cứt chó này!