- Động đất làm cho phòng ngủ của một nửa học sinh bị hư hao, chỗ ở không đủ, vì vậy an bài hai người cùng ở. Ta mang theo người sẽ ở cùng ngươi qua đây, thuận đường thăm ngươi, cùng ngươi nói một tiếng, người nên bị trừng phạt đúng tội cũng đã bị trừng phạt, từ nay về sau ngươi có thể an tâm đọc sách.
Vu giám thừa vỗ vỗ bả vai Giả Dung, tránh ra thân thể lộ ra Trầm Nhược Hư cùng Tống Thanh đang ôm quần áo cùng sách vở đứng phía sau.
Tầm mắt Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư chạm vào nhau, vì thế một màn giống như từng quen thuộc lại một lần nữa xuất hiện.
Hai người nhìn thấy lẫn nhau:
- !
Duyên phận thứ này a, thật khiến cho người ta đoán không ra.
Trầm mặc chốc lát, hai người đồng thời mở miệng.
- Là ngươi?
- Sao là ngươi!
Lúc gặp động đất, mặc dù hai người từng thông báo qua dòng họ lẫn nhau, nhưng Trầm Nhược Hư chỉ biết hắn họ Giả, lại không rõ hắn tên là Giả Dung.
Động đất vừa kết thúc, hai người liền tách ra.
Bởi vậy dù Trầm Nhược Hư nghe nói người ở chung phòng với mình tên Giả Dung, nhưng cũng không biết đó chính là thiếu niên từng cùng mình có một đêm xuân.
Giờ này khắc này, nhìn thấy Giả Dung đứng trước mặt, nghĩ tới mới nghe Tống Thanh kể lại sự tích bi thảm của Giả Dung, Trầm Nhược Hư nhất thời không biết nên nói gì.
Ở một bên Tống Thanh lại kinh ngạc nói không ra lời. A Hư từng cùng Giả công tử ngủ một đêm, sau hôm nay còn cần mỗi ngày ở chung một phòng, duyên phận này có điểm quá mức!
Đúng rồi, người ở chung với a Hư không phải tên Giả Dung sao?
Khoan khoan, Giả công tử chính là Giả Dung? Giả Dung bi thảm tới cực điểm kia!
Vu giám thừa giống như không cảm thụ được không khí kỳ quái giữa ba người, vui vẻ nói:
- Trên đường tới ta luôn luôn lo lắng các ngươi ở chung không tốt. Nếu các ngươi đã nhận thức, ta cũng yên tâm.
Quay đầu hắn nhìn Trầm Nhược Hư nói:
- Gần đây tâm tình Giả Dung không tốt lắm, ngươi ở cùng phòng với hắn, trong ngày thường chú ý an ủi hắn, chiếu cố cho hắn nhiều một chút.
Thấy Trầm Nhược Hư gật đầu, Vu giám thừa vui mừng cười cười, quay đầu nhét một quyển sách vào trong tay Giả Dung:
- Bản ghi chép bên trong là lịch dạy học mà ngươi đã thiếu hụt nhiều ngày qua. Là vài vị tiến sĩ nhờ ta giao cho ngươi. Ngươi cầm về xem, vài vị tiến sĩ nói có cái gì không hiểu, cứ việc đi hỏi bọn họ.
- Những chuyện sốt ruột đều đã qua, ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều. Cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, chuyên tâm học tập, tranh thủ sớm thi được công danh.
Vu giám thừa cổ vũ:
- Tiên sinh xem trọng ngươi!
Đón nhận sự quan tâm chân thành thân thiết của Vu giám thừa, Giả Dung không tự chủ được lộ vẻ tươi cười, gật gật đầu.
- Hài tử tốt.
Vu giám thừa vỗ cánh tay Giả Dung, mắt lộ ra vui mừng:
- Các ngươi vào đi thôi, tiên sinh còn có chuyện khác cần làm, phải đi trước.
Giả Dung cảm tạ Vu giám thừa, tiễn hắn đi xong lại trở về, Tống Thanh đã giúp Trầm Nhược Hư thu xếp xong đồ vật.
Thấy hắn đi vào cửa, Trầm Nhược Hư hơi gật đầu, Tống Thanh gãi đầu xấu hổ cười.
Quan sát Giả Dung chốc lát, Trầm Nhược Hư đi tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng dò hỏi:
- Đồ vật sửa sang xong rồi, cùng đi ăn cơm trưa sao?
Giả Dung liếc nhìn hắn, lộ ra ý cười đơn giản, chậm rãi gật đầu.
Tống Thanh cảm thấy hai người giống như một đôi bạn thật quen thân, cùng nhau ra cửa, hướng nhà ăn đi tới, không khỏi ngẩn người.
Phát triển như vậy, có phải có chút không đúng hay không?
Lúc này bóng lưng Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đã biến mất trong tầm mắt của Tống Thanh.