Vị Diện Thương Nhân Giả Dung

Chương 35



Một lúc sau hắn mới kịp phản ứng, hai người kia bỏ lại chính mình chạy, Tống Thanh vội vàng đóng cửa lại đuổi theo:

- A Hư, Giả huynh, chờ ta với!

Hiện giờ mọi người đàm luận nhiều nhất chính là thánh chỉ, động đất, cùng việc cha chồng con dâu Trữ quốc phủ tư thông. Bản thân Giả Dung là một trong những nhân vật trung tâm sự kiện, chân trước vừa đến gần thiện đường, sau lưng người nhận thức hắn liền kêu gọi.

Trong quốc tử giám có tới mấy ngàn học sinh, chỉ có rất ít học sinh gia thế tương đối gần với Giả Dung, người cùng hắn từng có cùng xuất hiện cũng gặp qua hình dạng của hắn. Tuyệt đại đa số người chỉ nghe tên không biết mặt.

Vừa nghe nói người đến, các học sinh liền nhìn chăm chú, hoặc sáng hoặc tối đánh giá Giả Dung.

Trầm Nhược Hư cảm thấy được xưng quanh biến hóa, tức giận nhíu mày, cố ý đi trước mặt Giả Dung, vì hắn ngăn trở một bộ phận ánh mắt. Ý tứ giữ gìn vô cùng rõ ràng. Giả Dung phát hiện hành động của hắn, ý vị thâm trường nhìn chăm chú phía sau bờ lưng rất có lực của hắn.

Sau đó, Giả Dung sụp mắt.

Hắn xem thường những ánh mắt tập trung lên người mình, bình thản đi về phía trước, ánh mắt bình tĩnh như nước, trên mặt cũng không có chút quẫn bách.

Một thân dáng người cao ngất, tươi mát tuấn dật, quý khí thiên thành.

Chỉ chốc lát sau rất nhiều ánh mắt phát sinh biến hóa.

Ánh mắt thương hại hay châm biếm đều biến mất, thống nhất đổi thành tán thưởng.

Các học sinh thấp giọng thì thầm.

- Đó chính là Giả Dung sao?

- Ta còn tưởng rằng xấu xí thế nào đâu, Tần Khả Khanh mới vội vàng cùng lão tử của hắn trộn lẫn cùng một chỗ. Không ngờ là một vị quý công tử phong tư nhẹ nhàng, mặt như quan ngọc.

- Chẳng lẽ Tần Khả Khanh mắt mù, có lương châu mỹ ngọc không cần, lại bò lên một lão hoàng quả dưa lớn tuổi.

- Mỗi người đều có sở thích riêng của mình, nói không chừng người ta yêu hơn lão lạp xưởng, không thương thiếu niên lang trẻ trung tươi mới.

Thế giới này đều xem mặt, trừ bỏ người có ác ý suy đoán Giả Dung không phải chân nam nhân không thể thỏa mãn thê tử, những người khác không ai chửi bới Giả Dung, trái lại còn khen ngợi hắn. Đương nhiên càng nhiều là xem thường Tần Khả Khanh bị mù mắt.

Một ngày thời gian quá ngắn, trong lúc Tần Khả Khanh không ngừng giãy dụa có nên tự sát hay không, ngày hôm sau đã đến.

Dân chúng toàn thành đều biết hôm nay là ngày diễu hành của đôi cẩu nam nữ cha chồng con dâu tư thông, sớm chuẩn bị công cụ trứng thối vật dơ bẩn, chỉ còn chờ xe chở tù đi qua thì ném vào mặt bọn hắn.

Có chút người càng thêm tức giận, còn dùng thùng chứa phân cùng nước tiểu, tính toán trực tiếp tạt lên thân hai người.

Không ít học sinh trong quốc tử giám muốn đi xem náo nhiệt, nhưng còn chưa tới ngày nghỉ, bọn hắn không được rời khỏi quốc tử giám nửa bước. Hơn nữa không biết có phải mấy tiên sinh đã thương lượng trước, còn bố trí một đống việc học khó khăn cho bọn họ.

Đông đảo học sinh bởi vì bài học mà sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không còn tâm tư suy nghĩ chuyện diễu hành bên ngoài, dù là Giả Dung cũng đã khôi phục việc đi học bình thường, cùng bọn họ cùng nhau đi học, cũng không còn vài người có tâm tư đi phiền hắn.

Xe chở tù khóa lên Giả Trân cùng Tần Khả Khanh, mới vừa chạy nhanh ra con đường, đủ loại thanh âm thóa mạ cùng vật dơ bẩn ồ ạt bay tới.

Còn chưa đi được vài thước, trên người hai tù nhân đã dính đầy đồ vật dơ bẩn, thậm chí còn không mở được hai mắt.

Mùi hôi ngút trời, giống như bị rơi vào trong hầm cầu, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương. Nhưng đây là quả báo của bọn hắn, không có ai đồng tình chút nào.

Hai người không chịu nổi ói lên ói xuống.

Lúc này không chỉ có Tần Khả Khanh bi ai khóc, ngay cả đại nam nhân như Giả Trân cũng không nhịn được khóc ra tiếng.

Bọn hắn đều cảm giác được cực kỳ khuất nhục, trong lòng tràn đầy hối hận lúc trước cùng đối phương trộn lẫn cùng một chỗ. Nếu không cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy.

Tần Khả Khanh đã hối hận xanh cả ruột. Nội tâm không ngừng hỏi chính mình vì sao hôm qua không tự sát, càng muốn sống tới hôm nay chịu nhục nhã.

Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng sau khi ngày đầu tiên diễu hành kết thúc, Tần Khả Khanh rốt cục vẫn không dám tự sát.

Ả cùng Giả Trân sống không bằng chết vượt qua ba ngày diễu hành thị chúng, vừa ói vừa khóc, khàn cả giọng, toàn thân xương cốt đều đau, mạng cũng bị gây sức ép chỉ còn phân nửa.