-Anh đang nấu bữa sáng cho vợ yêu-Hắn xoay lại hôn lên trán nó ngọt ngào
-Để em giúp anh-Nó đề nghị
-Không được-Hắn chau mài
-Tại sao?-Nó chu môi
-Em có biết làm gì đâu mà giúp anh-Hắn xoa đầu nó
-Anh hướng dẫn cho em là được rồi-Nó nịnh
-Thôi được. Em cắt củ cải giúp anh đi-Hắn giơ củ cái trước mặt nó
-Tưởng gì?-Nó lấy ngón cái quệt ngang mũi
-Cẩn thận đây.-Hắn nhắc nhỡ
Nó chăm chú cắt củ cải, do vụng về mà cắt phải tay nó khẻ kêu "a" một tiếng
-Sao vậy. Đưa anh xem.-Hắn kéo cái tay đang rĩ máu bị nó giấu phía sau lưng
-Em không sao-Nó cười
-Còn cười được nữa. Ở yên đấy anh băng vết thương cho-Hắn chạy đi lấy hộp sơ cứu, cẩn thận băng bó vết thương giúp nó.
-Có đau không?
-Không đau chút nào
-Sao này sẽ không cho em vào bếp nữa-Hắn búng trán nó
-Em nhất định sẽ học nấu ăn. Sau này sẽ tự tay nấu cho anh-Nó giọng chắt nịch
-Cho anh xin-Hắn trêu nó
Cả gian bếp ngập tràn sự yêu thương
-Anh có đi lưu diễn cùng bọn em không?-Đang ăn nó buông đủa nhìn hắn chờ đợi
-Không. Bọn anh đang chuẩn bị cho buổi kỉ niệm một năm thành lập nhóm-Hắn
-Em phải đi những một tháng-Nó giọng buồn buồn
-Anh sẽ rất nhớ em-Hắn cũng không khác nó là bao
-Em rất sợ-Nó vẻ suy tư như bà cụ non
-Em sợ chuyện gì?-Nó là đang là sợ chuyện gì chứ
-Sợ anh sẽ bị chị người mẫu hay diễn viên chân dài nào đấy quyến rủ-Nó đưa mắt nhìn xung quanh cái kiểu như nói đại trúng ai thì trúng
-Chồng em lăng nhăng đến vậy sao?- Hắn nghe nó nói thì trong lòng vui đến lạ, nó sợ mất hắn đến vậy sao
-Em cũng không biết. Nhưng chồng em hoàn hảo như thế này không có người đeo đuổi mới lạ-Nó nhìn hắn từ trên xuống dưới, xoa cằm, lắc đầu trong rất nực cười
-Ăn nhanh rồi còn đến công ty kìa. Tiểu yêu
Nó và hắn đi đến công ty. Từ khi lên xe nó đã luyên thuyên mãi về việc hắn ở nhà phải như thế nào? Phải ăn uống ra sao rồi những việc linh tinh khác
-Em vào trước đây-Nó vừa bước xuống xe đã hấp tấp chạy đi
-Chờ anh-Nó luôn hấp tấp như thế. Hắn chỉ biết lắc đầu mà đi theo sau.
Nó chuyên tâm vào luyện tập, đến tối thì về nhà cùng hắn
-Mệt chết mất-Nó lăn qua lăn lại trên giường
-Anh đi tắm đây-Hắn mở tủ lấy đồ
-Em tắm trước. -Nó lấy đồ rồi chảy vào phòng tắm
-Em thật trẻ con-Hắn lẩm bẩm một mình rồi mang đồ sang phòng nó tắm.
Hắn trở về phòng cũng là lúc nó bước ra. Trên người khoác chiếc áo sơ mi trắng nhưng chiếc áo này rộng và dài hơn người nó, dài đến mức che mất cái quần đùi của nó vả lại đây là mẫu áo nam
-Áo của ai?- Mặt hắn đanh lại
-À. Là áo của Nam em lấy mặc ngủ ấy-Nó à một tiếng rõ dài, gãy gãy đầu
-Em. Mau thay đồ khác-Hắn đi đến tủ quần áo của mình lôi ra hàng tá áo sơ mi nào là sơ mi bông, nào là màu tím, đen, trắng, xanh có đủ cả
-Anh cho em hết. Còn đồ của Nam ngày mai anh sẽ mang trả lại-Hắn đi lại tủ áo bên cạnh, mang tất cả áo sơ mi của Nam cho vào túi lớn
-Sao lại cho em. Rồi mang đồ của Nam trả còn cả cái gương mặt giận dữ kia nữa-Nó ôm đóng áo của hắn trên tay
-Anh không thích em mặc áo của người khác. Từ bây giờ em chỉ được phép mặt áo của anh thôi-Hắn nghiêm túc
-Nhưng đấy là áo của anh trai em- Nó găng cổ cải lại
-Của ai cũng không được. Em có mau đi thay áo ra không? Hay muốn anh giúp-Hắn đi lại chỗ nó, đưa tay định chạm vào cút áo.
-Em sẽ thay-Nó chạy vào phòng tắm, nhanh chóng mặc đồ của hắn vào. Tuy mới ở cùng hắn hai tháng nhưng nó quá hiểu tính hắn một khi nói là sẽ làm nếu nó ương bướng không mặc đồ của hắn thì chắc có lẽ hắn sẽ. Nó thật không muốn nghĩ nữa. Thấy nó bước ra với chiếc áo sơ mi tím của mình hắn cười hài lòng
-Ngủ thôi vợ yêu- Hắn kéo nó vào lòng
-Em chưa muốn ngủ-Nó lại làm nủng với hắn
-Không lẽ em muốn-Gương mặt hắn gian không chịu nổi
-Anh nghĩ đi đâu đó hả? Em chỉ mới có 17 tuổi thôi đấy.-Nó giọng cảnh cáo
-Anh đã nói gì nào là do trong lòng em đang nghĩ đến-Hắn chưng cái bộ mặt ngây thơ vô số tôi
-Giờ em muốn ngủ rồi. Anh ngủ ngoan-Nó trùm chăn kín cả người
-Em không sợ ngạt chết sao?- Hắn kéo cái chăn của nó ra
-Em thà chết ngạt còn hơn chết trong tay anh-Nó mạnh miệng