Hôm nay, nó được nghĩ để sắp xếp cho chuyến lưu diễn dài. Nó muốn dành cả ngày hôm nay cho hắn.
-Anh xem phim này đi hay lắm!- Nó mở phim tình cảm Hàn Quốc rủ hắn cùng xem
-Anh không thích. Hay mình xem phim kinh dị đi-Hắn chuyển kênh khác
-Anh thừa biết là em sợ ma sao lại mở phim này-Nó chuyển lại kênh cũ
-Chìu em vậy-Hắn đành theo ý nó. Yên lặng xem phim cùng nó. Được một lúc, người bên cạnh hắn ngồi khóc thúc thíc
-Sao khóc? Đau chỗ nào? Hay anh làm em giận?- Hắn rất sợ nhìn thấy nó khóc
-Nữ chính mắc bệnh rồi còn nói chia tay nam chính nữa. Thật tội nghiệp-Nó chỉ tay vào màn hình tivi
Nó đúng là con người đa sầu đa cảm mà. Một tình tiết nhỏ trong phim thôi cũng có thể lấy đi nước mắt của nó
-Đừng khóc đó chỉ là phim thôi-Hắn dỗ dành nó
-Anh nếu sau này em cũng như cô ấy. Phải xa rời anh mãi mãi anh có nhớ đến em không?- Nó nhìn hắn bằng đôi mắt ngấn lệ
-Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra-Hắn vuốt mái tóc của nó
-Anh trả lời em đi-Nó lay cánh tay hắn nhất quyết đồi câu trả lời
-Anh sẽ nhớ đến em. Sẽ yêu mình em.- Hắn nói mà không cần phải nghĩ ngợi gì cả
-Anh yêu em nhiều không?- Nó vùi đầu vào ngực hắn
-Anh yêu em vừa đủ-Giọng nói chứa đầy sự yêu thương
-Vừa đủ thôi sao?- Nó cứ tưởng là hắn nói yêu nó rất nhiều không ngờ hắn chỉ yêu nó vừa đủ.
-Vừa đủ để em cảm nhận được sự yêu thương mà anh dành cho em. Vừa đủ để giữ em ở bên cạnh anh. Vừa đủ để cùng em đi đến hết con đường-Hắn nhẹ nhàng thổi những lời yêu thương chân thành vào tận sâu trái tim nó
-Em cũng yêu anh vừa đủ-Nó hài lòng khi nghe hắn nói
-Nhưng anh....... anh không phải là con người lạnh lùng như mọi người nhìn thấy. Anh rất ấm áp nhưng sao lại cố tỏ ra lạnh lùng?- Đó là câu hỏi mà ngay từ đầu gặp hắn nó đã muốn hỏi nhưng mãi đến bây giờ mới dám hỏi.
-Anh cũng từng có một vết thương lòng giống như Nam. Nhưng khác nhau ở nguyên nhân gây ra vết thương-Giọng hắn chùn xuống
-Nói em nghe được không?- Nó ngẩn mặt lên nhìn hắn chờ đợi
-Em là vợ anh tất nhiên em được biết. Thật ra lúc trước, anh đã từng có một mối tình rất đẹp, đó là mối tình đầu. Bọn anh hạnh phúc bên nhau rồi ngày ấy, người con gái đó đứng trước mặt anh nói câu chia tay với lí do không hợp nhau. Từ lúc ấy anh không còn tin vào tình yêu nữa, có rất nhiều cô gái vậy quanh nhưng anh không màng đến. Anh mang vết thương lòng đấy giấu sau lớp vỏ bọc lạnh lùng, anh gần như khoá cửa lòng mình. Cho đến khi em xuất hiện, em khác hẳn với những người con gái khác. Em không cố tình đến gần anh thặm chí là đẩy anh ra xa nhưng anh lại yêu em. Yêu cái vẻ ngây thơ, ương nghạnh của em. Chính em là người mang đến cho anh một cuộc sống mới, em là người chữa lành vết thương lòng cho anh-Hắn kể lại câu chuyện mà bấy lâu nay cất cho riêng mình. Khi kể ra mọi chuyện hắn như trút được ghánh nặng
-Anh cũng là người giúp em bước ra khỏi quá khứ còn gì. Hứa với em sau này luôn ở cạnh em được không?- Nó nghiêm túc hẳn ra
-Em đã là vợ anh rồi có muốn rời xa cũng chẳng được-Hắn lại giở trò trêu chọc
-Tối nay đi dạo nha anh-Nó muốn đi ra ngoài hít thở không khí. Muốn giống như bao đôi tình nhân khác nắm tay dạo phố, dành cho nhau những cử chỉ thân mật
-Anh nghĩ không nên-Hắn sợ đi cùng nó nhỡ bị Fan bắt gặp sẽ gây phiền phức cho nó.
-Đi mà-Nó giương cái gương mặt cún con ra làm hắn không thể không đồng ý, đành gậy đầu với nó vậy. Nó vui vẻ khi nhận được sự đồng ý từ hắn, chòm người hôn chụt vào má hắn một cái rõ kêu
-Anh là nhất
-Chỉ giỏi nịnh-Hắn cười, tiện tai búng vào trán nó
-Đau lắm đó-Nó xoa chỗ bị hắn búng, phụng phịu
-Nhìn em lúc này rất đáng yêu-Hắn yêu chìu nhìn cô vợ nhỏ trong lòng
-Em lúc nào cũng đáng yêu mà-Nó đưa hai tay lên má làm vẻ đáng yêu
-Lại tự luyến nữa rồi-Hắn bật cười thành tiếng
Khi phố vừa lên đèn nó đã lôi hắn ra ngoài
-Dạo phố như thế này. Anh ở nhà còn hơn-Hắn nhìn vào nó rồi nhìn vào mình. Cả hai ra đường buổi tối mà diện nguyên cây đen. Đã vậy còn đội mũ đen, mang kính đen rồi khẩu trang nữa chứ
-Hay mình tháo kính ra đi. Như vậy thật giống trốn nợ-Nó tháo kính ra vắt vào cổ áo rồi kiễn chân tháo kính cho hắn
-Anh kẹo bông kìa mua cho em đi.- Nó chỉ tay vào xe kẹo bộng đang bị bọn trẻ vây kín
-Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn ăn những thứ đấy
-Em còn bé lắm. Mua cho em đi
-Được rồi.
Hắn mua cho nó đến hai cây kẹo bông nhưng nó chỉ cầm trên tay mà không ăn
-Không ăn?- Hắn nghiêng đầu nhìn nó
-Để về nhà rồi ăn.- Nó xoay xoay hai cây kẹo.
Trở về nhà với tâm trạng thoải mái
-Anh ăn cùng em không?-Nó đưa cây kẹo bông về phía hắn
-Anh không thích ăn đồ ngọt
-Ngon lắm! Không ăn là tiếc cả đời-Nó dùng biện pháp nói quá để giới thiệu
-Để thử xem-Nghe nó nói có vẻ ngon lắm hắn cũng muốn thử. Một lúc ăn hết hai cây kẹo
-Anh thật ham ăn-Nó xị mặt
-Lần sau anh mua cho cây khác-Hắn cười cho qua chuyện
-Thôi chết. -Nó la lên làm hắn giật bắn
-Gì thế?
-Em chưa chuẩn bị đồ cho ngày mai
-Có phải là em không?
Cái tật đảng trí của nó báo hại hắn đến khuya mới ngủ vì phải xếp đồ giúp nó chuẩn bị mọi thứ. Trong khi đó, nó lại an nhàn ngủ trên đùi hắn. Thật bất công mà.