Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 73: Ra là chị dâu à



Hách Tuấn Tú mắt chữ a miệng chữ o: “Đây, đây là… thầy Chu!”

Ngài Hách đứng bên cạnh cứng đờ cười, thực chất đang ngấm ngầm giao lưu ánh mắt với thầy Chu.

Cơn hoảng loạn trên mặt thầy Chu chốc lát biến mất, cũng không bất động, thong thả tự nhiên đổi giày.

Hách Tuấn Lãng nhặt điều khiển từ xa trên đất lên, may mà chưa hỏng, nó thở phào nhẹ nhõm.

Hàn Ân Tuấn cũng không hiểu, chỉ đành ngồi vào bàn ăn ngoan ngoãn tách đậu.

Biểu tình trên mặt Hách Tuấn Tú biến hóa liên tục, tiếp tục hỏi: “Sao thầy Chu lại ở đây?”

Hỏi hay lắm! Tại sao thầy Chu lại ở đây!

Ngài Hách khóc không ra nước mắt nghĩ thầm.

Giải thích kiểu gì giờ?

Là bạn à?

Giấu đầu hở đuôi quá… Mà nói dối em trai cũng không hay…

Là người yêu…

Không được, mình còn chưa sẵn sàng come out mà…

Trong lúc ngài Hách còn đang rối rắm, thầy Chu đã bước tới đây.

“Ba của Tuấn Lãng, không ngờ có thể gặp nhau ở đây. Để tôi giới thiệu lại đi, tôi là bạn trai của Anh Tuấn…”

Nụ cười trên mặt thầy Chu vẫn như gió xuân, lễ phép vươn tay với Hách Tuấn Tú.

Hách Tuấn Tú ngơ ngác nhìn bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng trước mặt, lại ngơ ngác nắm lấy lắc lắc vài cái tượng trưng. Cậu cảm nhận được trên người thầy Chu đang nhẹ nhàng tản ra chút tin tức tố, ngọt ngào, nhàn nhạt, không giống các Alpha khác có tính xâm lược, cũng không giống các Omega khác có cảm giác mê hoặc, một mùi hương khiến lòng người thư thái.

Bấy giờ đến lượt Hách Tuấn Tú ngây người.

Cái gì cơ?

Bạn trai của anh trai mình?

Đẹp trai đến vậy?

Cao như vậy?

Lại còn là thầy giáo mầm non của con mình?

Quan trọng là…

Là một Alpha!

“Hơ hơ… không ngờ…” Hách Tuấn Tú giả vờ nói cười thoải mái, ánh mắt bám chặt vào người ngài Hách, nói tiếp: “Anh tôi thật là… có bạn trai mà không nói cho tôi hay, giờ còn bị tôi phát hiện ha ha…”

Ngài Hách không ngờ thầy Chu sẽ nói vậy, hắn ngượng ngùng sờ sờ sau gáy, đáp: “Chưa kịp nói…”

Nếu đã gặp nhau rồi, vậy cùng ăn bữa cơm thôi.

Hai người Hách Tuấn Anh và Hàn Ân Tuấn cùng làm bữa tối, thức ăn đầy một bàn.

Hách Tuấn Lãng tuy là một đứa nhóc, nhưng lúc ăn cơm rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi cạnh người lớn, yên lặng ăn cơm. Không hề giống mấy đứa nhỏ khác ăn cơm như đánh trận, người lớn còn phải lẽo đẽo chạy theo sau đút ăn.

Hách Tuấn Tú dường như rất hiếu kỳ với vị “bạn trai của anh trai” vừa quen thuộc vừa xa lạ này, lúc ăn cơm luôn mồm hỏi hết đông đến tây.

“Nên giờ hai anh đang ở chung à?” Hai mắt Hách Tuấn Tú phát sáng.

Thầy Chu trả lời từng câu một, từ lúc ngồi xuống đến giờ vẫn chưa động đũa, cũng không hề tức giận, đáp: “Tôi ở đây một thời gian thôi.”

“Hahaha… Được được. Thầy Chu này, có phải anh tôi lúc ngủ rất thích đạp chăn không?”

“Đạp chăn?” Thầy Chu khẽ nhíu mày.

Tay cầm thìa ăn súp của ngài Hách run run.

Hách Tuấn Tú nhỏ giọng thì thầm với thầy Chu: “Anh của tôi từ nhỏ đã thích đạp chăn rồi, hồi bé lúc tôi ngủ chung với anh ấy, anh ấy toàn đá tôi thôi.”

“Vậy sao…” Anh cong mắt cười, không chút nào để ý tới vấn đề hai người không ngủ chung giường, nói: “Vậy sau này tôi sẽ chú ý.”

Cơm nước xong xuôi, cả nhà Hách Tuấn Tú phải về nhà sửa soạn đồ đạc, cũng không ở lại thêm, chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, Hách Tuấn Tú kéo ngài Hách ra ngoài ban công.

Gió lạnh thổi từng đợt.

“Anh à, anh hay thật đấy…” Hách Tuấn Tú thở dài.

Một câu vạn nghĩa.

Ngài Hách cũng bất lực, không biết nên nói từ đâu.

Hách Tuấn Tú ngẫm nghĩ, lại nói: “Nếu ba biết chuyện… không biết sẽ phản ứng ra sao…”

Ngài Hách thở dài: “Ba sắp về nước rồi, đến lúc đó đến đâu hay đến đấy.”

Hách Tuấn Tú vỗ vai hắn an ủi: “Thôi, anh đừng lo lắng quá, thầy Chu đẹp trai như thế, nhỡ đâu ba lại ưng…”

“Mong là thế.” Ngài Hách dở khóc dở cười.

Hai người bước vào phòng, đúng lúc bắt gặp thầy Chu.

Ngài Hách giúp Hàn Ân Tuấn xách đồ ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn hai người Hách Tuấn Tú và thầy Chu.

Chu Mạt mở lời trước: “Ba của Tuấn Lãng, có thể nhờ cậu giúp một chuyện không…”

“Ấy, không cần khách sáo như thế, anh gọi em là Tuấn Tú được rồi.” Dù sao cũng là chị dâu của mình.

“Tuấn Tú, em có ảnh của Anh Tuấn lúc còn bé không?”

Hách Tuấn Tú ngạc nhiên: “Hả?”

“Ừm…”

“Hình như có, để em tìm, em nhớ là có hẳn một album cơ…” Hách Tuấn Tú cười: “Thầy Chu muốn xem ảnh hồi bé của anh em à?”

Chu Mạt cười nhẹ: “Phải.”