Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 74: Tôi định giới thiệu cậu với bạn bè của tôi



“Reng reng reng-”

Ngài Hách từ từ mở mắt, ngoài cửa sổ len lỏi vài tia sáng, trời chưa sáng hẳn.

Hắn ngồi dậy, tắt báo thức, đầu óc đã tỉnh táo sau giấc ngủ.

Hôm nay là ngày thứ tám sống chung với thầy Chu…

Hắn nhìn bản thân trong gương còn buồn ngủ, ngây ngốc đánh răng, bàn chải điện đều đặn phát ra tiếng “rè rè”.

“Chào buổi sáng.”

“Ừm…”

Thầy Chu bóp kem đánh răng, mở bàn chải điện, hai người vai kề vai cùng đánh răng, hai chiếc bàn chải điện đều đặn phát ra tiếng rè rè.

Thực ra trong nhà có hai nhà vệ sinh, không cần phải chen chúc hai người một phòng thế này.

Nhưng lại là chuyện cần thiết với ngài Hách.

Hồi trước không đánh răng lâu như thế này, răng lợi giờ sạch bong sáng bóng.

Ngài Hách đánh răng xong, chuẩn bị rửa mặt, hắn ấn chai sữa rửa mặt, lại ấn thêm cái nữa, thầy Chu ấn tay hắn.

“Cùng rửa nào.”

Bàn tay đầy sữa rửa mặt của hắn hơi nóng lên, áp lên mặt xong mặt cũng hơi nóng lên.

Ở bên thầy Chu mỗi ngày, con tim lúc nào cũng nở hoa.

“Anh Tuấn, đến lúc cạo râu rồi?”

Hắn xoa cằm, có hơi rát tay, khẽ khàng gật đầu. Râu cằm của hắn mọc khá nhanh, hai ngày cạo một lần, mùa hè thì ngày nào cũng phải cạo.

Cầm dao cạo râu, ngài Hách hướng cằm về thầy Chu: “Hay là, Chu tiên sinh cạo cho tôi nhé?”

Thầy Chu mỉm cười cầm lấy kem cạo râu, một tay khác nâng cằm hắn, tỉ mỉ thoa lên một lớp bọt màu trắng.

Anh chăm chú đưa dao cạo râu qua lớp bọt, cẩn thận từng li từng tí, lưỡi dao lướt đi nhẹ nhàng.

Ngài Hách nhìn anh không rời mắt, hai người cách nhau rất gần, có thể nhìn rõ từng tấc da thịt của đối phương.

Cậu ấy trắng quá.

Nhịp tim hắn tăng nhanh, hô hấp cũng chậm lại, hắn chỉ sợ mình thở nhanh một chút sẽ thu hút sự chú ý.

Ngài Hách trải qua những giây phút khốn khó nhất, hắn gào to trong lòng, làm cách nào để hôn một cái thật hoàn mỹ nhỉ, ước được tàng hình quá!

Sau khi nhẹ nhàng cạo đi vết bọt cuối cùng, thầy Chu không chút do dự cúi đầu. Hắn sửng sốt, bị vây hãm trong một nụ hôn dứt khoát.

Một nụ hôn trong nháy mắt, hai người cùng chạm vào đối phương, môi dán môi, hai đầu lưỡi mềm mại cùng âu yếm lẫn nhau.

Nội tâm ngài Hách kích động bùng lửa, cánh tay theo bản năng bá đạo nắm lấy eo thầy Chu, một nụ hôn này là không đủ.

Nhưng thầy Chu đã kịp thời né trước một bước, nói: “Tôi đi làm bữa sáng.”

Không ôm được thầy Chu, cả ngực cả môi đều buồn bã.

Ngài Hách lặng lẽ lau khóe môi, nhìn chằm chằm bóng lưng thầy Chu đã đi khỏi, càng nhìn càng nghĩ…

Cơm nước xong xuôi, ngài Hách chủ động nhận công việc rửa chén. Mấy ngày nay người làm cơm đều là thầy Chu, hắn cũng cảm thấy ngại.

Ngài Hách ngâm bát đũa trong bồn nước, dòng nước rửa trôi đi bọt xà phòng trên bát, hắn rảnh rỗi nhìn về phía phòng khách, bấy giờ thầy Chu đang đứng trước ghế salon, trong ngực là áo khoác âu phục của hắn.

Phòng khách nhà hắn có một cái cửa sổ lớn sát đất, ánh sáng mặt trời chiếu vào, bóng cây cỏ ngoài ban công hắt vào sàn nhà, gió lay lá cây đung đưa.

Cái áo khoác âu phục trên tay thầy Chu là cái áo bị dính dầu mỡ hôm ngài Hách đi ăn tiệc trước tất niên. Vốn định mang tới cửa hàng giặt là để họ xử lí, nhưng hai ngày trước bị thầy Chu phát hiện ra, lấy rượu nguyên chất cùng ít xà phòng, vò một lần đã hết.

Thầy Chu nhẹ nhàng vỗ vỗ áo khoác, thành thạo vuốt phẳng.

Ngài Hách im lặng thở dài: Chà… thật giống như đang sống chung…

Xếp xong bát đũa vào giá, ngài Hách nói vọng ra ngoài: “Hôm nay là ngày đi làm trở lại của công ty tôi, tôi có một cuộc họp vào buổi sáng, Chu tiên sinh ở nhà một mình nhé, có việc thì gọi cho tôi.”

Thầy Chu nở nụ cười: “Tôi cũng không phải trẻ con. Rồi sao nữa, có phải câu tiếp theo là không được mở cửa cho người lạ không?”

Ngài Hách bước từ phòng bếp ra, lại gần anh nói: “Phải phải phải, còn phải chú ý điện và củi lửa nữa.”

Thầy Chu đưa áo khoác cho hắn, tiện tay xoa bóp mặt đối phương: “Tôi cũng không rảnh rỗi đâu, tối nay có việc phải làm, đến lúc đó sẽ nhắn tin cho cậu.”

“Được.”



Ngài Hách mở một cuộc họp nguyên ngày cho tất cả phòng ban, năm mới đã đến, công ty nhất định phải thăng tiến thêm một bước.

Bản thiết kế sản phẩm mới đã được thông qua, giám đốc bộ phận tiêu thụ hăng hái đề nghị công ty tìm một người đại diện cho sản phẩm mới.

Ngài Hách nhìn tài liệu trong tay, trên giấy viết: Phòng làm việc Lương Chính.

Giám đốc bộ phận giải thích: “Thưa sếp, tôi thấy anh Lương thường xuyên đến công ty, lại còn quen biết với sếp, kể cả độ nổi tiếng cũng vô cùng cao, cho nên…”

Ngài Hách nhanh chóng lướt qua tài liệu và phương án, đáp: “Được, đi liên hệ với người đại diện của bên đấy, có phương án cụ thể thì đưa cho tôi.”

“Rõ ạ!”

Trợ lý Vương cả ngày hôm nay ngồi đánh chữ tới nổ đom đóm mắt, dự án mới vừa bắt đầu, hàng loạt email từ các ban ngành bên dưới cái này tới cái kia gửi tới, còn cả bảng kê khai ngân sách cuối năm cần tổng kết nữa.

Ngài Hách chống cằm nhìn trợ lý Vương bận tối mắt tối mũi, thực sự không nhìn nổi nữa, mở miệng: “Tiểu Vương này, cậu tan ca đi, mai xử lý nốt.”

Trợ lý Vương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vẫn nói: “Nhiều việc quá, báo cáo tài chính còn chưa xong ạ.”

Ngài Hách mở máy tính cá nhân: “Báo cáo không cần vội, cậu gửi cho tôi file trước đã, tôi xem trước, cậu tan ca đi.”

“Vâng ạ.”

Trợ lý Vương ra về, cả tầng lầu chỉ còn một phòng sáng đèn.

Điện thoại đột nhiên sáng lên, ngài Hách cúi đầu nhìn tin nhắn:

Chu tiên sinh:Cậu về chưa? Tối nay tôi có tiệc với bạn, có lẽ sẽ về muộn.

Ngài Hách trả lời: Vừa lúc tôi tăng ca.

Hắn nhìn màn hình máy tính, hai mắt cay cay, vốn đã chán, giờ lại chẳng còn hứng làm việc luôn. Hắn thu dọn đồ đạc, rời khỏi công ty.

Vào bãi đậu xe, ngài Hách ngồi trong xe thừ người một lúc, cuối cùng bấm số gọi cho thầy Chu.

“Alo, Anh Tuấn, cậu về chưa?”

“Vẫn chưa, giờ hơi đói.”

Bên kia điện thoại không có tiếng ồn ào, thỉnh thoảng vang lên tiếng chạm cốc.

“Sao vậy?”

“Không sao, có hơi nhớ cậu.” Nói xong chính hắn cũng ngạc nhiên, từ bao giờ mà mình làm nũng thành thạo đến thế?

Thầy Chu bên kia điện thoại thấp giọng nói gì đó với người bên cạnh, lát sau anh trả lời: “Anh Tuấn, tôi và bạn đang ngồi ở quán bar Starlight, đường XX, cậu muốn tới không?”

“Hả? Tôi… tôi đến được?”

“Ừ, cậu bảo đói bụng mà, tôi gọi món ngon cho cậu, tiện.. giới thiệu cậu cho bạn bè của tôi.”

Ngài Hách tắt máy, khởi động xe, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ.

Cậu ấy muốn giới thiệu mình với bạn bè.