Ngài Hách lái xe tới tòa cao ốc quán bar tọa lạc, từ đằng xa đã nhìn thấy thầy Chu đang đứng chờ trước cửa, gió lạnh thổi qua làm tà áo bay bay, ánh đèn của thành phố phồn hoa rọi lên dáng người cao thẳng của người đàn ông. Hắn tăng nhanh bước chân lại gần, “Sao lại ra đây đợi tôi, đứng ngoài này bao lâu rồi?”
Thầy Chu mỉm cười, cánh tay choàng qua cổ hắn, vỗ vai hắn, “Không lâu lắm, đi vào thôi.”
Hai người cùng đi vào đại sảnh rực rỡ ánh đèn. Bước vào thang máy, thầy Chu ấn số tầng lớn nhất.
“Anh Tuấn, hôm nay là sinh nhật một người bạn của tôi, cũng lâu rồi không tụ tập với bọn họ.”
Ngài Hách lúc này mới nhận ra bàn tay của mình đã bị thầy Chu dắt đi từ bao giờ.
“Vậy họ, biết cậu có… Ờm, biết tôi à?”
“Đừng lo, tôi vừa nói với họ rồi, dù họ cũng khá ngạc nhiên.”
“Đinh-” Cửa thang máy mở ra.
Trước khi ra khỏi thang máy, thầy Chu cuối cùng cũng buông tha cho bàn tay của hắn bị xoa nắn từ nãy tới giờ.
Đây là một quán bar cao cấp mới mở, muốn đặt chỗ trước thì phải có thẻ hội viên. Cả vị trí lẫn cách trang trí của quán đều rất khiêm tốn, ngài Hách chưa từng thấy qua. Trong quán không nhiều người, không gian yên tĩnh, chính giữa sân khấu nhỏ có một nữ ca sĩ đang ngồi trước đàn piano nhẹ nhàng đàn lên khúc nhạc.
Ngài Hách theo chân thầy Chu hướng tới một cái bàn dài trong góc. Ở đó có hơn mười người đều là trai xinh gái đẹp đang quây quần trên ghế salon nói chuyện, trước mặt bày đầy rượu và đồ ăn vặt.
Mọi người nhìn thấy hai người tới, ăn ý dừng trò chuyện. Tuy thầy Chu đã rào trước đón đầu, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy ngài Hách, trong mắt mỗi người vẫn lấp đầy sự kinh ngạc.
Dù sao hai vị trước mắt này có vóc người tương đương nhau, đều đẹp trai như nhau, khí thế cũng mạnh mẽ, nhìn rất giống bạn bè hoặc anh em, không ai nghĩ tới hai người họ là một đôi.
Ngài Hach hơi ngượng ngùng, thầy Chu bên cạnh chủ động lên tiếng: “Đây là Anh Tuấn nhà tôi, hôm nay giới thiệu với mọi người chắc cũng hơi đường đột.”
Mọi người nhanh chóng hồi tỉnh, vội vàng đặt ly rượu xuống, đồng loạt vỗ tay: “Chào mừng chào mừng.”
Thầy Chu lôi kéo ngài Hách giới thiệu với từng người bạn của mình, sau khi nhận mặt tương đối, hai người ngồi vào chỗ trống của ghế dài. Anh nhỏ giọng thì thầm với hắn: “Đừng lo lắng, họ đều là bạn bè quen biết nhiều năm của tôi, sẽ ổn thôi. Đói bụng không, tôi gọi người mang đồ ăn lên?”
Hắn vội vàng đè tay anh lại: “Không cần không cần, tôi uống rượu cùng mọi người là được rồi.”
Hắn đành phải bốc mấy miếng lên ăn, vừa ăn vừa nghe anh và mấy người bạn nói chuyện, bởi vì nghe không hiểu nên không biết bắt chuyện kiểu gì.
Lát sau, thầy Chu đứng dậy vào nhà vệ sinh, hắn cảm thấy hơi cô đơn, một cô gái trẻ đẹp chú ý tới hắn, nâng ly rượu lại gần trò chuyện.
“Này, anh với Chu Mạt quen nhau thế nào vậy?”
“Hả… Kể ra có hơi dài dòng, cậu ấy là thầy giáo của cháu tôi, sau đó, gặp gỡ…” Ngài Hách được để ý mà sợ, nâng ly rượu nhẹ nhàng chạm vào ly của cô gái.
“Tôi là Liêu Xán, là bạn đại học của Chu Mạt. Chu Mạt vẫn độc thân bấy lâu nay, không ngờ lại hết độc thân bất ngờ như thế. Ha ha… Thế nào, anh thấy cậu ấy thế nào?”
Ngài Hách suy nghĩ một chút, trả lời: “Rất trưởng thành, đối xử với mọi người rất dịu dàng…”
Liêu Xán nở nụ cười: “Thật ra trước đây cậu ấy không như vậy đâu. Cậu ấy… thay đổi nhiều lắm.”
Ngài Hách cảm thấy hứng thú, không biết thầy Chu trước đây như thế nào?
Liêu Xán thấy hai mắt hắn lấp lánh, tiếp tục kể cho hắn nghe: “Tôi cũng chỉ nghe kể thôi. Trước khi lên đại học, Chu Mạt là kiểu nam sinh lạnh lùng, từ nhỏ đến lớn số bạn bè của cậu ấy chỉ đếm trên đầu ngón tay, tuy ở trường học rất nổi tiếng nhưng số người qua lại thì chẳng có bao nhiêu. Hình như cậu ấy bị phụ huynh quản lý thời gian rất nghiêm ngặt, đi học hay tan học đều có xe riêng đưa đón, đến mấy hoạt động giải trí của trường cũng không được tham gia.”
Ngài Hách nghe mà mặt nhíu mày cau, cuộc sống học đường kiểu gì thế này…
“Sau đó thành tích thi đại học của cậu ấy không quá tốt, nhưng vẫn đậu trường Y. Cậu ấy rất thông minh, cũng trở nên vui vẻ hơn ở trường đại học. Mọi người ai cũng nghĩ cậu ấy sẽ tới bệnh viện tỉnh làm việc sau khi tốt nghiệp, không ai nghĩ tới cậu ấy lại đi làm giáo viên mầm non. Có lẽ tiếp xúc với trẻ nhỏ nhiều, cậu ấy vừa dịu dàng, vừa trưởng thành lên nhiều.”
“Nhưng gần đây cậu ấy cũng có chỗ thay đổi, vừa nãy tôi mới biết cậu ấy cai thuốc lá.”
“Tất nhiên, khói thuốc không tốt cho sức khỏe, Anh Tuấn nhà tôi không hút, tôi cũng không hút.” Ngài Hách bị người ôm từ phía sau, cả người chìm vào trong một lồng ngực ấm áp.
Liên Xán khoa trương “Eo ôi” một tiếng, “Tình cảm của hai người tốt quá ha. Còn bày đặt tình thương mến thương nơi công cộng nữa chứ, không nhìn nổi không nhìn nổi.” Ngay sau đó cô bị mấy cô gái khác gọi qua thử rượu.
“Mệt không? Tôi không còn việc gì ở đây nữa, chúng ta về nhé?” Lúc thầy Chu nói chuyện, hơi thở vừa nồng ấm và vương men rượu, tựa như lông chim đang trêu đùa lỗ tai hắn ngứa ngáy.
“Ừ.”
…
Hai người lái xe về nhà.
Thầy Chu nhận một cuộc gọi trên xe, đoạn nói với ngài Hách: “Lát nữa tôi đi nhận hàng chuyển phát nhanh, cậu cứ lên nhà trước nhé.”
“Ừm.”
Ngài Hách dừng xe trước cổng vào khu chung cư, rồi một mình lái xe về khu nhà mình. Dọc đường đi hắn không ngừng tự hỏi, nếu Liêu Xán không kể cho hắn nghe về quá khứ của thầy Chu thì hắn cũng chẳng biết. Tuy chuyện này không quá quan trọng, thầy Chu cũng không biết quá khứ của hắn, nhưng hắn vẫn có chút để tâm.
Cùng lúc ấy, Chu Mạt nhận được một hộp nhỏ từ phòng bảo vệ, không lớn cũng không nặng, người gửi chuyển phát là Hách Tuấn Tú.
Anh mang hộp về nhà, đặt trên tủ đầu giường lại quên mở ra xem. Khuya hôm ấy, anh tắm xong vào phòng, bấy giờ mới nhớ tới món đồ này.
Chu Mạt lau khô tóc, dùng chìa khóa rạch lớp băng dính dán quanh hộp.
Mở hộp, bên trong là hai cuốn album dày được giữ gìn cẩn thật.
Tim anh đập nhanh lạ thường, quỷ xui thần khiến mở quyển phía dưới ra xem.
Lật trang thứ nhất ra xem, anh sửng sốt, trang thứ nhất là cậu ấy, thực sự là cậu ấy.
Chu Mạt từng vô số lần mơ thấy thân ảnh nho nhỏ ấy.
Lúc thì ngồi bên gò cát trong hố cát, bản thân cậu thích sạch sẽ, chẳng muốn nghịch cát chút nào, lại ngồi xổm bên cạnh cậu ta nhìn bàn tay nhỏ cầm xẻng xúc cát lên gò.
Eo, mặt cậu dơ rồi.
Nó cười ngốc lấy cái tay dính cát lau vết bẩn trên mặt, lại làm khuôn mặt càng bẩn hơn.
Cậu bất lực không nói, lười nói mặt cậu ấy bẩn lần nữa, lại không nhịn được nhìn thêm mấy lần.
Lúc thì chơi trốn tìm, khó khăn lắm mới thoát kiếp đi bắt người, nhưng lúc các bạn nhỏ khác đều đang chạy đi tìm chỗ bí mật, cậu ta vẫn còn ngơ ngác chạy tới gốc cây.
Ngốc quá đi mất, người ta đi qua nhìn một cái là thấy rồi. Đi theo tớ.
Chỉ nhớ lúc đó chạy tới gầm cầu thang, ở đó có một căn nhà gỗ nhỏ bị thầy cô bỏ quên.
Lúc chui vào trong còn bị dính cái gì đó vô tay, rửa mãi mới hết.
Nó hào hứng nói, Chu Mạt Chu Mạt, chắc chắn cậu ấy không tìm được chúng ta đâu, chỗ này chỉ có hai bọn mình thôi.
Suỵt, người ta nghe thấy mất, cậu ngốc à.
Nó trừng to mắt, nhỏ giọng thầm thì, ừ ừ.
Nhưng có vẻ là bí mật quá, hai đứa nhỏ chui trong cái nhà gỗ bé xíu, đợi mãi cũng chẳng thấy ai tìm tới.
Cậu nhìn trái nhìn phải, chán đến nỗi ngồi ngắm người bên cạnh, bấy giờ mới nhận ra mắt của cậu ta rất sáng, nhất là lúc đang nhìn cậu, thật giống như ánh sao lấp lánh giữa trời đêm.
Lúc thì đang chơi xích đu. Nó nói, Chu Mạt, tớ dẫn cậu đi chơi xích đu!
Xích đu nho nhỏ, mỗi lần đung đưa xích sắt lại phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Đứa nhỏ kia còn vừa đẩy vừa bô bô nói, Chu Mạt đừng sợ, không rơi xuống đâu, tớ sẽ bảo vệ cậu!
Bản thân lại thấy rất nhàm chán, hai chân đặt xuống đất khiến xích đu dừng lại.
Chơi không vui, để tớ đẩy cậu.
Nhóc ta rất vui vẻ ngồi lên, cậu dùng hết sức chín trâu hai hổ đẩy người ta, rồi lén lút chạy tới cầu trượt, trốn đằng sau.
Đột nhiên bay cao như thế, nó vẫn thấy hơi hãi, nghẹn ngào nỉ non một tiếng, trong miệng vẫn lẩm bẩm không sợ không sợ.
Nhưng lúc nhìn thấy phía sau lưng không có ai, nhóc ta mới chính thức sợ hãi, xích đu vẫn còn đung đưa lên cao, mãi vẫn không dừng.
Lát sau, đợi đến khi xích đu dừng thì bạn nhỏ cũng thành túi nước.
Bản thân thấy hơi hối hận, chủ động chui ra nhìn cậu ấy.
Vừa nhìn thấy mình thì nhóc ta không khóc nữa, nước mắt nước mũi tèm lem lại còn nở nụ cười toe toét, trông càng ngốc nghếch hơn. Cậu chỉ đành lấy khăn mùi soa ra, lau lau mấy cái trên mặt người ta tới khi sạch sẽ.
Chu Mạt, vừa nãy tớ tưởng là không tìm được cậu nữa.
Đùa cậu thôi, lúc nãy tớ ở ngay bên cạnh.
Vậy, vậy lần sau cậu đừng đi xa quá được không, lần sau tớ nhất định sẽ tìm được cậu.
Cậu không quá nghiêm túc lắng nghe, chỉ thuận miệng đáp, thế nhé, vậy lần sau tớ đợi cậu tìm tớ.
Lời nói đầu môi, lại chẳng thể biết được một ngày nào đó, tớ không bao giờ tìm thấy cậu nữa.