Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 82: Gặp phụ huynh



Hách Tuấn Lãng ngồi như ông trời con ở ghế sau, khoanh chân khoanh tay giận dỗi ba mình.

Hách Tuấn Tú lặng lẽ quay lại nhìn nó, vốn muốn cho nó một cái bậc thang leo xuống, nhưng nhóc bướng bỉnh này lại giận ngược lại, cậu chỉ đành rên rỉ một tiếng quay về chỗ cũ.

Hách Tuấn Lãng vốn đã lo lắng, lại ngại mất mặt nên giả vờ bình tĩnh, giờ thấy Hách Tuấn Tú cũng giận càng sốt sắng hơn.

Hàn Ân Tuấn vừa lái xe vừa nhìn một lớn một nhỏ giận dỗi lẫn nhau mà bất lực.

Đến nhà hàng, Hách Tuấn Tú xuống xe vào thẳng bên trong, lơ biệt thằng nhóc đang trừng ba mình sau lưng.

Hàn Ân Tuấn tìm chỗ đậu xe, lại mở cửa sau lôi Hách Tuấn Lãng xuống.

Hách Tuấn Lãng vẫn đỏ mặt, lông mày nhíu thành một cục.

Hàn Ân Tuấn ngồi xổm xuống đối diện với Hách Tuấn Lãng, dịu dàng nói: “Con giận ba con sao? Nhưng ba con nên giận thôi, bởi vì Tuấn Lãng làm hỏng máy tính của ba rồi.”

Hách Tuấn Lãng thanh minh: “Máy chơi game của con hết pin, con chỉ muốn sạc pin thôi.”

Hàn Ân Tuấn xoa đầu nó, “Chú biết Tuấn Lãng không cố ý. Nhưng những bản vẽ mà ba con bỏ nhiều thời gian ra làm bị mất hết rồi, ba rất buồn. Nếu như mô hình máy bay mà Tuấn Lãng vất vả làm cũng bị rơi vỡ thì Tuấn Lãng cũng rất buồn đúng không? Hơn nữa, dây điện là vật rất nguy hiểm, nếu Tuấn Lãng bị điện giật thì làm sao? Lần sau nếu gặp tình huống này thì con có thể bảo chú Hàn, chú Hàn có thể nghĩ cách giúp con, hoặc chúng ta cũng có thể mua máy game khác mà không nói với ba con.”

Hàng lông mày nhíu chặt của Hách Tuấn Lãng cuối cùng cũng thả lỏng, tuy nó không quá thân thiết với Hàn Ân Tuấn nhưng vẫn luôn nghe lời hắn: “Nhưng ba không để ý con.”

“Lát nữa chúng ta ăn cơm với hai ông xong thì Tuấn Lãng xin lỗi ba nhé, được không? Ba vẫn luôn yêu Tuấn Lãng, ba sẽ không giận nữa đâu.”

Hàn Ấn Tuấn đứng dậy, kéo Hách Tuấn Lãng vào trong: “Chỉ cần ba không giận, ngày mai chú sẽ mua cho con một máy chơi game mới nhé.”

Hách Tuấn Lãng hừ hừ hai tiếng, cuối cũng cũng nở nụ cười: “Được ạ!”



Vào phòng, Triển Kiếm đang ngồi nói chuyện với Hách Tuấn Tú, vừa nhìn thấy Hách Tuấn Lãng, hai mắt y như sáng bừng lên.

“Ôi, Tuấn Lãng lớn quá rồi! Cục cưng của tôi ơi, ông nhớ con quá!”

Hách Tuấn Lãng còn chịu kịp làm gì đã được Triển Kiếm ôm vào lòng.

Cha Hách, Hách Liên Chiến đang châm trà, nghe thấy tiếng mở cửa liền bắt chuyện với Hàn Ân Tuấn: “Tiểu Hàn, mau lại đây ngồi!”

Hách Tuấn Tú nhìn Triển Kiếm đang hưng phấn bừng bừng, lại nhìn thằng nhỏ nhà mình đang bị xoa nắn, liếc một cái nói, “Ba, cục cưng của ba đúng là tuyệt vời, tuổi nhiêu lớn mà làm bướng thì giỏi lắm! Con nghĩ là giống ba đó!”

Triển Kiếm phản bác: “Sao lại nói thế chứ, bướng đâu mà bướng. Tuấn Lãng của chúng ta lớn lên lanh lợi thông minh như thế này, chắc chắn là gen của ba.”

Bầu không khí trong phòng hòa thuận vui vẻ.

Bấy giờ cánh cửa chậm rãi mở ra, tiếng “cọt kẹt” vang lên như nói ra người mở cửa đang vô cùng dè dặt cẩn thận.

Trong phòng nhất thời yên tĩnh.

Hách Tuấn Anh ngẩng đầu lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán, yếu ớt lên tiếng: “Ba, cha, em trai, em rể, chúng con đến rồi…”

Chu Mạt đứng sau cũng lúng túng cười chào: “Chào mọi người…”

Hách Tuấn Tú vừa bỏ vào miệng một miếng bánh gạo nếp, còn chưa kịp nhai thì nhìn thấy cả Hách Tuấn Anh lẫn Chu Mạt cùng tới, cả người cậu cứng đờ, tới lúc bình tĩnh lại thì ho cái khụ một tiếng, miếng bánh gạo thiếu chút nữa mắc nghẹn trong cuống họng.

Một tiếng ho khan này phá vỡ bầu không khí trì trệ. Kể cả Hách Tuấn Lãng cũng ngơ ngẩn.

Hách Liên Chiến dẫn đầu mở lời: “Tiểu Chu phải không? Mau ngồi, mau ngồi!”

Hách Tuấn Anh nhanh chóng kéo Chu Mạt ngồi cạnh Hách Liên Chiến.

Đồ ăn được bưng lên.

Hách Tuấn Tú xuyên qua người nhân viên phục vụ, ra hiệu với Hách Tuấn Anh: Anh anh, chuyện gì xảy ra vậy? Sao anh lại mang chị dâu tới đây, anh không muốn sống nữa à?!

Hách Tuấn Anh bất lực đáp lại: Ba bảo anh mang tới, em giỏi thì đi hỏi ông ấy đi!

Hách Tuấn Tú chìm đắm trong sự khiếp sợ khi ba và cha vừa về nước đã biết được sự thật kinh hoàng này.

Hách Tuấn Anh lặng lẽ nhìn, lại phát hiện ánh mắt của Triển Kiếm đang dõi theo mình mà hết hồn.

Chu Mạt cũng quan sát, lại thấy Hách Tuấn Lãng đang nhìn anh, biểu cảm biến hóa liên tục.

Hách Liên Chiến thấy không khí lại trầm xuống, chủ động bắt chuyện: “Tiểu Chu tên Chu Mạt đúng không? Hai ngày nay chú Triển hay nhắc đến cháu.”

Triển Kiếm trừng ông: “Tôi nói bao giờ?”

Hách Tuấn Tú ngồi cạnh y vội vàng gắp vào bát ba một miếng sườn xào chua ngọt, chặn miệng của ba mình lại: “Ba, ba, ba nếm thử đi.”

Hách Liên Chiến nhìn Chu Mạt, nheo mắt cười, nhìn ông như con mèo Garfield nhưng lại rất hiền lành: “Tiểu Chu đang công tác ở đâu nhỉ?”

Chu Mạt không quá căng thẳng khi nói chuyện với cha Hách: “Ở nhà trẻ ạ, cháu cũng là giáo viên của bạn nhỏ Tuấn Lãng.”

Hách Tuấn Lãng nghe thấy Chu Mạt kêu tên mình, không hiểu sao lại đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn kem.

“Ồ, giáo viên mầm non à… Công việc cũng vất vả đấy.” Hách Liên Chiến nói tiếp: “Ngày thường có bận lắm không?”

“Cũng ổn ạ, cháu không thấy vất vả, ở bên đám nhỏ nhiều nên ngày nào cũng vui vẻ ạ.”

Hách Liên Chiến gật gù: “Đúng là bây giờ nghề giáo viên mầm non rất thiếu người, giáo viên giỏi lại càng ít hơn. Tiểu Chu quý trẻ con như thế, hẳn là yêu nghề lắm. Tốt quá, Tuấn Lãng với mấy đứa trẻ khác đúng là may mắn, được Tiểu Chu ưu tú dạy dỗ.”

Đáy lòng Chu Mạt thoáng rung động, lời cảm ơn thốt ra khóe miệng theo bản năng, hai má còn ửng đỏ.

Hách Liên Chiến sững sờ, lại bật cười: “Tiểu Chu, cháu khách khí quá. Mau ăn đi, đừng khách sáo như vậy.”

Vừa cầm bát lên thì Chu Mạt cảm nhận được ánh mắt của Triển Kiếm lia qua.

Hách Tuấn Anh nhanh tay xoay bàn tròn, “Ba, ba muốn ăn món này ạ? Để con xoay cho ba.”

Triển Kiếm bơ đẹp hắn, hỏi Chu Mạt: “Giờ cậu với Anh Tuấn sống chung à?”

“A… Vâng ạ.” Chu Mạt nhanh chóng dừng đũa, đáp.

Triển Kiếm nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Cha mẹ cậu có biết chuyện giữa cậu và Anh Tuấn không?”

Hách Tuấn Anh ngồi bên cạnh vã mồ hôi như tắm.

Chu Mạt thành thật: “Vẫn chưa biết ạ, cháu chưa nói…”

Triển Kiếm vừa định há miệng nói thì liếc thấy Hách Liên Chiến bên cạnh đang lén lút uống một hớp rượu, lập tức nổi khùng: “Lão Hách! Tôi đã nói bao nhiêu lần không được uống rượu rồi! Già ba thứ tóc rồi, có biết lo cho cái dạ dày hay không hả!”

Mọi người trong phòng đều bị dọa hết hồn.

Hách Liên Chiến lúng túng, vội vàng đặt chén rượu xuống, mở to mắt, bắt đầu xin tha: “Vợ à, anh quên mất mà, không uống không uống nữa!”

Triển Kiếm nghiêm mặt: “Đưa chén cho em. Hừ, ai gọi rượu vậy, nhân viên phục vụ đâu rồi? Tịch thu cái này.”

Hách Liên Chiến như trẻ con phạm lỗi, cúi đầu ngoan ngoãn dâng chén rượu lên.

Triển Kiếm nhìn ông, cũng định cho ông chút mặt mũi, đoạn hôn cái chụt lên mặt ông: “Ngoan lắm.”

Mặt già của Hách Liên Chiến đỏ bừng.

Trong một diễn biến khác, Hách Tuấn Lãng sợ ăn cay, nhưng nhìn thấy đĩa đồ ăn đỏ lòm trên bàn lại muốn mon men vào ăn. Hách Tuấn Tú vội vàng ngăn nó lại, gắp một miếng cá lên, sau khi nhìn chăm chú không thấy miếng xương nào mới đút cho Hách Tuấn Lãng.

Hàn Ân Tuấn chưa ăn vội, hắn lột vỏ tôm, bỏ một đống thịt tôm vào bát của Hách Tuấn Tú, ngón tay thon dài bóng loáng mỡ.

Đợi tới khi Chu Mạt vào nhà vệ sinh, Hách Tuấn Anh hắng giọng, mở miệng: “Ba… Con mang người tới cho ba xem rồi…”

Triển Kiếm ngẩng đầu nhìn hắn: “Ừm, thấy rồi.”

Hách Liên Chiến cười híp mắt: “Đứa nhỏ Tiểu Chu này được lắm, rất ổn.”

Hách Tuấn Anh mừng như điên: “Vậy hai người đồng ý ạ?”

Triển Kiếm tức tối ngẩng đầu: “Ai?! Ai nói? Tôi bảo đồng ý bao giờ!”

Hách Liên Chiến nhìn y, hỏi lại: “Trưa hôm qua lúc về nhà em luôn miệng khen Tiểu Chu đẹp trai, còn nói rất ưng người ta nữa?”

Triển Kiếm đánh cái bép vào gáy ông: “Vớ vẩn, em nói bao giờ.”

Hách Liên Chiến xoa xoa cái gáy, vô cùng tổn thương.

Triển Kiếm ho hai cái, nói tiếp: “Cái thằng nhóc thối này, người ta là Alpha mà theo con, là thiệt thòi của người ta, con đừng làm gì có lỗi với người ta, nghe chưa?”

Hách Tuấn Anh sững người: “À… Vâng.”

Chắc là do chuyện sáng hôm qua, vì mùi trên người nên ba tưởng mình ở trên hả?

Triển Kiếm tự đắc thì thầm bên tai Hách Liên Chiến: “Con trai hai ta quá xịn, ở cùng Alpha khác cũng nằm trên.”

Hách Liên Chiến lại híp mắt cười nhìn sang, nụ cười mười phần khen ngợi.

“Ba à… Con nghe được đấy…”

Ầy… Thật là.

Hách Tuấn Anh bó tay, chuyện này cũng khó giải thích, thôi thì đâm lao phải theo lao thôi.