Vào trong xe, Hách Tuấn Anh để ý thấy Chu Mạt vẫn luôn im lặng, lấy làm lạ quay sang nhìn anh.
“Không sao đâu, đừng lo.” Hắn an ủi: “Thực ra tôi thấy… cha tôi thích cậu lắm.”
Chu Mạt đột nhiên nắm lấy tay hắn, đầu ngón tay man mát chạm vào cõi lòng Hách Tuấn Anh.
Anh nói: “Anh Tuấn, tôi rất vui… Tôi mong được như cậu, có cha mẹ như thế, có gia đình như vậy.”
Hách Tuấn Anh nhìn anh, không rõ ý anh.
Đèn đường rọi vào mắt Chu Mạt, tựa như bầu trời đêm lập lòe ánh sao.
“Họ rất đáng mến, rất thân thiện… Cả cha của cậu, lần đầu tiên có người nói chuyện công việc với tôi, còn công nhận nghề nghiệp của tôi.”
Chu Mạt rũ mắt, ánh sao chợt tắt, ánh đèn đường rọi bóng hàng mi cong.
Hách Tuấn Anh lại gần, nghiêng đầu đối diện với hai mắt anh, mỉm cười: “Sao phải ước ao, sau này họ cũng là người nhà của cậu, tôi cảm thấy họ sẽ đồng ý chuyện của hai ta thôi…”
Chu Mạt hơi hoảng loạn, anh nhẹ nhàng hạ một nụ hôn lên môi hắn, nói: “Về phần cha mẹ của tôi, tôi sẽ nghĩ cách. Vẫn chưa thừa nhận với họ, tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp.”
Nhưng không ai lường được chữ ngờ, cơ hội này chưa kịp chuẩn bị đã tới, đó lại là ngày hôm sau.
Hôm đó vườn trẻ vừa khai giảng xong, có rất nhiều việc phải xử lý. Chu Mạt cùng những giáo viên khác đợi đám trẻ về nhà liền mở một cuộc họp ở phòng học, mãi tới khi trời tối hẳn mới kết thúc.
Sau khi tan họp, điện thoại của Chu Mạt hiện lên rất nhiều thông báo gọi nhỡ của Hách Tuấn Anh.
Chu Mạt gửi trong Wechat một tin sẽ về ngay.
Hách Tuấn Anh ngay lập tức gửi một sticker chó shiba cười ngốc.
Tưởng tượng người ở đầu kia điện thoại cũng làm biểu cảm này, Chu Mạt mặc áo khoác, vừa cười vừa ra khỏi vườn trẻ.
Nhưng vừa tới cửa lớn đã chạm mặt Chu San.
Anh ngạc nhiên: “Chị…”
Cảm xúc trong mắt Chu San ẩn đi trong bóng tối: “Mạt Mạt, tối nay trong nhà có chút chuyện, em về nhà một chuyến đi.”
Chu Mạt thấy biểu cảm của Chu San kỳ lạ, nghi ngờ hỏi: “Gấp lắm ạ? Ngay bây giờ sao?”
“Đừng hỏi nhiều, bảo em về thì em cứ về đi.”
“Chị đợi em từ nãy tới giờ? Sao không gọi cho em?”
Chu San không giải thích, một mực kéo Chu Mạt vào xe.
Chu Mạt gửi tin nhắn cho Hách Tuấn Anh.
Nhà tôi hình như có việc gấp, tối nay về muộn, đừng đợi tôi.
Đợi một lúc nhưng người bên kia không trả lời.
Chu San luôn lái rất nhanh, chỉ hận không thể đổi ô tô thành xe đua để lái, chiếc xe bị tử nạn lần trước cũng do tật xấu này. Chiếc xe hiện tại vừa mua xong, vẫn còn mới, màng bọc ghế còn chưa xé hết.
Cả một đường im lặng, xe đột ngột dừng lại, Chu Mạt nghiêng người về phía trước do quán tính, lại giật mình ngồi thẳng lại, đầu óc trong nhất thời mông lung.
Bước vào nhà, mẹ anh đang ngồi trên ghế salon xem tivi, lại không để tâm vào nội dung chương trình, bà quay đầu lại nhìn Chu Mạt, đôi môi mím chặt, ánh mắt kỳ quái.
“Cha con trong phòng sách, con đi tìm ông ấy đi, ông ấy có việc muốn hỏi.” Hứa Đình mở miệng.
Chu Mạt có dự cảm xấu, nhưng anh vẫn kiên định bước lên lầu. Chu San căng thẳng nhìn bóng lưng em trai, tính đi theo sau.
“Chu San, không phải việc của con, con ở lại.” Hứa Đình đột nhiên tức giận.
Chu San quay lại nhìn Hứa Đình, Hứa Đình nhíu mày nhìn sang nơi khác, Chu San biết mẹ mình chỉ đang giả vờ bình tĩnh, trong lòng bà hiện giờ chắc đang rối loạn: “Mẹ…”
Hứa Đình tắt tivi, phòng khách yên tĩnh lại. Bà cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc vòng ngọc trên cổ tay, lên tiếng: “Giờ con với em trai con giống nhau rồi à, không nghe lời nữa?”
Chu San thở dài, cô đột nhiên cảm thấy chỉ cần đứng trong căn nhà này thôi cũng đủ mỏi mệt: “Không phải bọn con không nghe lời, mà là cha mẹ không chịu nghe bọn con nói.”
Trong phòng sách, cha Chu, Chu Võ đang ngồi bên bàn xem tài liệu. Nghe thấy tiếng mở cửa, ông ngẩng đầu lên nhìn, mở miệng hỏi: “Sao anh không ở căn nhà ở vành đai hai? Bán rồi à?”
Chu Mạt dừng bước, chỉ cần một câu này anh đã biết, người cha thần thông quảng đại của mình đã biết mọi chuyện.
“Căn nhà kia con tự mua, giờ không ở nên bán.” Chu Mạt siết chặt nắm đấm, biết tin nhanh như thế, nhất định cha luôn sai người theo dõi anh trong bóng tối. Nhớ ngày ấy anh vất vả tích góp, sau khi trường kỳ kháng chiến với cha mẹ nhiều ngày mới được cho phép ra ở riêng, lại nhớ lúc đó cha đồng ý dứt khoát, hóa ra vẫn luôn bí mật quan sát đường đi nước bước của anh. Là quan tâm, nhưng đã vượt quá giới hạn, Chu Mạt không khỏi lạnh sống lưng.
Chu Võ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kia có lẽ không có độ ấm: “Nhà bán rồi, giờ anh ở đâu, sao không về nhà?”
Rõ ràng ông đã biết nhưng vẫn cố hỏi, bản thân mình trả lời như đi trên lưỡi dao mỏng. Và có lẽ, cả nhà Hách Tuấn Anh đã được Chu Võ điều tra từ lâu.
Chu Mạt không trả lời, cũng không biết nên trả lời ra sao, tựa như quay đầu là bờ, nhưng sau lưng vẫn là biển.
Sự kiên nhẫn của Chu Võ có giới hạn. Ông đóng tài liệu trong tay, kẹp sắt ném xuống chân Chu Mạt, tức giận mắng: “Anh nhìn anh thành cái dạng gì rồi?! Thế giới này thiếu Omega sao? Lại còn yêu đương đồng tính, lại còn giấu người nhà sống chung với nhau! Đúng là không biết xấu hổ, mặt mũi của tôi mất hết vì anh rồi!”
Chu Mạt cúi gằm mặt, cắn chặt răng, chịu đựng lời dạy dỗ kéo tới như sấm rền.
“Anh có biết cha mẹ anh khó chịu thế nào không, trong lòng anh chỉ có bản thân thôi sao? Anh bao lớn rồi, không nghe hiểu chút đạo lý này sao?!”
“Vâng, con lớn vậy rồi, hai người cần phải quản lý con như thế sao? Con sống hơn hai mươi năm, chẳng lẽ không có quyền quyết định cuộc sống của mình sao?” Chu Mạt nghiến răng nghiến lợi đáp.
Chu Võ càng tức giận: “Anh nói mà không biết ngượng à, cuộc sống của chính anh sao? Tôi vất vả khổ sở bồi dưỡng anh, một chỗ đứng ở bệnh viện tỉnh bao nhiêu người chen nhau vỡ đầu muốn vào, tôi nghĩ đủ mọi cách nhét anh vào, anh lại chủ động nghỉ việc, uổng phí hết công sức tôi lo cho anh! Mẹ anh giới thiệu cho anh Tiểu Trần môn đăng hộ đối, anh đã không quý trọng người ta thì thôi, lại còn để người ta ra nước ngoài. Tôi hỏi anh, anh sắp ba mươi tuổi đầu rồi, sự nghiệp không có, gia đình cũng không. Nhìn cái lương giáo viên mầm non ba cọc ba đồng của anh, rồi sống chung với gã Alpha kia, anh không sợ người ta chê cười anh à? Đây là cuộc sống mà anh mong muốn à?”
Cả người Chu Mạt cứng đờ. Anh nhìn chằm chằm sàn nhà, lại cảm thấy chung quanh tối tăm không một ánh sáng.
Anh hoảng hốt nhớ lại những ngày mình học cấp ba, anh không muốn trở thành cán bộ lớp, nhưng ngay ngày đầu vào lớp đã phải nhận chức lớp trưởng, là được cha “giao phó”, các thầy cô cũng “chăm sóc” anh đặc biệt, bạn bè trong lớp đều đối xử lạnh lùng. Ba năm cấp ba không có lấy một người bạn tri kỷ, chỉ có những người bạn khách sáo xa cách.
Tan học đi ngang qua sân tập, đám nam sinh cười cười nói nói, người đá bóng, người ném bóng rổ, ánh mặt trời nhuộm lên khuôn mặt rực rỡ tuổi thanh xuân, còn anh chỉ có thể lầm lũi bước nhanh qua. Đi ngang qua phòng chức năng, anh nghe thấy tiếng câu lạc bộ guitar tập đàn, lại chỉ có thể cắn rằng kìm sự ước ao xuống, chạy tới chiếc xe đã đợi sẵn ở cổng trường, anh phải về nhà sớm, buổi tối còn có bài tập riêng.
Đêm trước ngày thi tốt nghiệp trung học, anh đứng ngoài cửa lắng nghe cha “an bài” tương lai của mình. Trong cơn tức giận, anh đã cãi nhau một trận lớn với cha mẹ. Quả thực, kết quả thi đại học ngày ấy thấp hơn mong đợi của họ rất nhiều, đó cũng là lần đầu tiên cha anh đánh anh dữ đến thế, còn mắng anh không cố gắng. Trong cơn đau đớn, anh lại cảm thấy thoải mái lạ kỳ, cả đêm đó lật sách du lịch, chọn một thành phố mà mình muốn tới. Nhưng trong ngày chỉnh sửa nguyện vọng cuối cùng, cha anh gạt anh, tự ý sửa đổi nguyện vọng, cuối cùng anh vẫn học đại học y.
Ngày đó nhận thư báo trúng tuyển trên tay, anh nghe thấy giấc mộng của mình nát tan, bầu trời tối tăm như mây đen kéo tới, không một ánh sáng, không một hy vọng. Đó là lần đầu tiên anh nhận ra, nhận ra cuộc sống tương lai mình ước ao vô ngần ấy, trong mắt cha mẹ, rốt cuộc cũng chỉ là một câu chuyện cười.
Có lẽ từ lúc sinh ra, cha mẹ anh đã sắp xếp xong xuôi cuộc đời của con trai, chỉ chờ anh hoàn thành từng bước, như thế mới gọi là con ngoan.
Anh cũng không phải là không hiểu chuyện, cha mẹ không yêu anh sao? Có yêu, chỉ là tình yêu này như một sợi dây thừng, trói buộc sự trưởng thành của anh. Chỉ cần anh hơi giãy dụa, sợi dây ấy sẽ càng siết chặt, kìm hãm anh tới không thở nổi.
“Phải, đó chính là cuộc sống mà con muốn, con chỉ muốn làm chuyện mình muốn làm, con chỉ muốn yêu người con yêu. Chẳng lẽ con không có quyền tự quyết định cuộc đời mình sao? Như thế là sai sao?” Chu Mạt lầm bầm.
Chu Võ không ngờ anh trả lời như thế, đồ đạc trên bàn gỗ trước mặt bị ông gồng sức gạt đi, “Đó là anh ích kỉ! Nhà họ Chu này chưa bao giờ đẻ ra một thằng con bất hiếu như anh!”
Lồng ngực đau đớn, Chu Mạt không nhịn được rên rỉ, dưới chân lại bị những món đồ vật khác va vào, anh che ngực quỳ xuống.
“Cha, chẳng lẽ một cuộc đời được sắp đặt trước chắc chắn sẽ hạnh phúc sao?”
“Anh nói cái gì?!” Đôi mắt ông trừng lớn như muốn rách ra.
Chu San đẩy cửa vào, vội vàng xông lên cướp lại đồ vật trong tay Chu Võ, hô lớn: “Cha! Cha làm gì vậy?! Cả ngày chỉ ném đồ lung tung, Mạt Mạt cũng không phải không ngốc nghếch không hiểu chuyện, sao không bình tĩnh nói chuyện được chứ, bị thương thì làm sao bây giờ?”
Nói rồi cô nhanh chóng đỡ Chu Mạt dậy, nhìn em trai mặt mày tái nhợt mà nhói đau trong lòng.
Chu Võ nén giận, trừng Chu San: “Con vào làm gì, sức khỏe mẹ con dạo này không tốt, còn không mau đỡ bà ấy đi nghỉ.”
Chu San phản bác: “Con không vào thì đứng ngoài nghe cha đánh người sao?! Bạo lực có thể giải quyết vấn đề sao, bọn con cũng không phải con nít nữa thưa cha!”
“Vậy con cũng phải nghe những câu em trai con nói, có khác gì một đứa nít ranh không biết điều không.”
Một âm thanh yếu ớt vang lên: “Chu Mạt, nhưng con thực sự đã làm chúng ta thất vọng rồi.”
Chu Mạt quay đầu, nhìn mẹ mình đứng ngoài rơi lệ, anh muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại chẳng thể nói được gì.
Chu Võ đột nhiên lên tiếng: “Chu Mạt, cho anh hai lựa chọn. Một là thôi việc ở nhà trẻ, về bệnh viện công tác. Hai là chia tay với gã Alpha kia, quay về nhà ở. Anh tự lựa chọn đi.”
Chu San cuống lên: “Đây là lựa chọn kiểu gì thế, làm gì có…”
“Nếu như anh không chọn, tôi cũng có cách để anh không còn bất kỳ lựa chọn nào.”
…
“Được, con sẽ chọn.” Chu Mạt không cảm xúc trả lời: “Hy vọng người không đổi ý.”