Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 90: Tai nạn giao thông



Hứa Đình quyết định ở lại. Bà ngồi yên lặng trên ghế salon, đầu quay sang phải, ở góc này có thể nhìn thấy bóng dáng hai người đang bận rộn trong bếp.

Hách Tuấn Anh gọt khoai tay, Chu Mạt chặt thịt gà.

“Cậu không biết đâu, tôi thực sự rất bối rối. Lúc nãy vừa về nhà còn đang cầm bó hành trong tay, mất mặt chết mất…” Hách Tuấn Anh nhỏ giọng kể lể.

“Tôi cũng không ngờ bà ấy sẽ đến tìm cậu. Phải rồi, bà ấy nói gì với cậu?”

“Cũng không có gì, nhưng không ngờ dì ấy và ba tôi lại là bạn học trước đây.”

Chu Mạt cũng ngạc nhiên: “Thật sao? Trùng hợp vậy?”

Hắn lại thở dài một hơi, mặt mày lại căng thẳng hẳn ra.

“Tôi sợ mẹ cậu không thích tôi.”

Anh nở nụ cười, ghé vào tai hắn an ủi: “Cậu đừng sợ, tôi ở đây.”

Chu tiên sinh cứ ghé vào tai người ta mà nói chuyện, lỗ tai ngứa ngáy kỳ lạ, Hách Tuấn Anh nghĩ.

Vì vậy hắn ôm người vào lòng, đặt xuống một nụ hôn bên môi.

Bận rộn một lúc lâu mới nấu nướng xong. Chu Mạt đã bảo không cần nấu nhiều quá, sẽ ăn không hết. Nhưng Hách Tuấn Anh vẫn kiên trì phát huy tối đa tài nấu nướng của mình, đến cả hai cọng hành tây cũng tận dụng bằng được.

Hách Tuấn Anh xới cho Hứa Đình một bát cơm đầy, lúc đặt lên bàn, Hứa Đình hờ hững nói: “Cảm ơn, nhưng tôi không ăn được nhiều như vậy.”

Hách Tuấn Anh vô cùng lúng túng, căng thẳng tới mức không biết phải làm gì. Đúng lúc đó, Chu Mạt ngồi cạnh nhận bát cơm kia, thản nhiên nói: “Tôi ăn.”

Hách Tuấn Anh lại thấp thỏm ngồi xuống, Chu Mạt đứng dậy vào bếp xới một bát cơm khác đưa cho bà.

Bởi vì chuyện này mà ba người ăn cơm trong sự gượng gạo. Hứa Đình không động đũa được mấy lần, trông như không đói bụng.

Mỗi lần Hách Tuấn Anh cúi đầu đều có cảm giác bị người đối diện nhìn chằm chằm, làm hắn không rét mà run, tới lúc hắn giương mắt lên nhìn thì Hứa Đình lại chẳng đặt ánh mắt trên người hắn nữa.

Bầu không khí lúng túng đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại đánh vỡ, Hứa Đình nhận điện thoại, sắc mặt tái nhợt trong nháy mắt.

Hách Tuấn Anh và Chu Mạt nhìn nhau, chợt có linh cảm không lành.

Quả nhiên, Hứa Đình vừa cúp máy đã tức tốc đứng dậy, mặt cắt không còn một giọt máu.

“Chu Mạt, mau đưa mẹ tới bệnh viện, cha con bị tai nạn giao thông rồi!”



Hứa Đình ngồi ghế sau im lặng lau nước mắt, Chu Mạt nghe tiếng khóc rưng rức kia mà hai tay cầm bánh lái phát run. Hách Tuấn Anh ngồi bên ghế phụ nhỏ giọng khuyên Chu Mạt, hai người xuống xe đổi vị trí, để Hách Tuấn Anh cầm lái.

Đã lâu rồi Hách Tuấn Anh không lái nhanh như vậy, gần như bôi dầu vào bánh xe phóng tới bệnh viện.

Xe dừng bánh, ba người vội vàng chạy vào trong. Hứa Đình đi giày cao gót, mặc váy bó không dễ chạy, lúc bà lảo đảo sắp ngã thì vội vàng với lấy tay Chu Mạt theo bản năng, nhưng Chu Mạt chạy trước không phát hiện ra, tay bà lửng lơ giữa không trung không chỗ bám.

Hách Tuấn Anh chạy sau nắm cánh tay bà, Hứa Đình níu lấy cẳng tay rắn chắc của hắn, ổn định lại thăng bằng.

“Dì ơi, dì bám tay cháu, để cháu đỡ dì.”

Hách Tuấn Anh căng thẳng nuốt khan, thực ra hắn rất sợ Hứa Đình ghét hắn, bởi vì hắn là một Alpha, không phải là con dâu lý tưởng của bà, chỉ sợ bà từ chối sự giúp đỡ của hắn, đẩy hắn ra.

Nhưng Hứa Đình không làm vậy, hắn thấy bà thoáng nhìn sang mình, rồi nghe được một tiếng thở dài.

“Đi.”

Cổ chân bà vẫn hơi đau dù được đỡ đi.

Hứa Đình chợt cảm thấy mệt mỏi, đáng lẽ ra bà không cần mệt mỏi như thế.

Đèn đỏ trên phòng phẫu thuật vẫn sáng, Chu San ngồi trên ghế hàng ghế chờ, hiện giờ không phải giờ làm, Chu San vốn đang nghỉ ở nhà, lúc ra khỏi nhà còn chưa kịp chải vuốt tóc tai.

Chu San nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn ba người vừa tới, cô nhìn thấy người đang đỡ Hứa Đình là Hách Tuấn Anh thì càng sững sờ.

Hách Tuấn Anh dìu Hứa Đình tới ghế, nước mắt trên mặt bà đã cạn khô, bà bình tĩnh lại, run rẩy hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chu San đỏ mắt trả lời: “Chiều hôm nay cha nói muốn ra ngoài, tài xế Vương không có mặt nên một mình cha lái xe đi… Ai mà ngờ…”

Hứa Đình che mặt, giọng nói đầy bất lực: “Con nói xem, thân thể ông ấy không tốt, không nên lái xe ra ngoài. Sáng sớm nay mẹ còn mắng ông ấy không chịu uống thuốc, giờ xảy ra chuyện thật rồi phải làm sao đây…”

Chu San vội vàng ôm bà, nhỏ giọng an ủi: “Mẹ, không có chuyện gì đâu, chị vừa vào rồi, sẽ không sao đâu…”

Chu Mạt và Hách Tuấn Anh ngồi song song ở ghế đối diện. Bầu không khí chợt yên tĩnh lại, không ai nói gì và cũng không có gì để nói. Bốn người chìm trong nỗi sốt ruột đợi chờ.

Hách Tuấn Anh thoáng nhìn qua góc nghiêng mệt mỏi của Chu tiên sinh, ánh đèn vàng yếu ớt của bệnh viện khiến ngũ quan anh càng thêm lập thể, cả làn da trắng nõn cũng trắng nhợt như đồ sứ.

Họ đã ngồi đợi suốt bốn tiếng.

Hách Tuấn Anh siết chặt tay anh.

Chu Mạt cảm nhận được một bàn tay khô ráo ấm áp đang bao lấy tay mình, ngẩng đầu lên nhìn.

“Chắc chắn sẽ ổn thôi.”

Hách Tuấn Anh không nói thành tiếng, Chu Mạt nhìn cử động môi của hắn mà nhận ra ý hắn.

Khóe miệng anh nhẹ nhàng nhếch lên, anh nắm chặt bàn tay kia, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng bàn tay ấy to lớn và ấm áp đến nhường nào.

Hừng đông, đèn báo trên cửa phòng phẫu thuật cũng chuyển sang xanh.

Chu Y mặt mày mỏi mệt, mồ hôi đầy đầu bước ra khỏi phòng.

Bốn người đồng loạt đứng lên, căng thẳng dõi theo Chu Y.

Chu Y kéo khẩu trang xuống, giọng nói vẫn đều đều: “Tình hình của cha không còn đáng ngại nữa, nhưng hiện giờ chưa tỉnh lại, cần phải nằm viện thêm một thời gian để quan sát.”

Hòn đá trong lòng nặng nề rơi xuống, bầu không khí xung quanh như thông thoáng hẳn ra, xua đi cái cảm giác ngột ngạt lúc nãy. Chu San miễn cưỡng vực dậy tinh thần tiếp tục động viên Hứa Đình. Chu Y quay sang, nhìn thấy Chu Mạt và Hách Tuấn Anh, cũng nhìn thấy bàn tay hai người đang siết chặt lấy nhau.

Một lúc sau, Chu San và Chu Y đưa Hứa Đình về nhà nghỉ ngơi, Chu Mạt vẫn nắm chặt bàn tay kia không buông. Hách Tuấn Anh cảm nhận mồ hôi dính nhớp giữa hai bàn tay, nhưng Chu tiên sinh không muốn buông ra, hắn cũng để mặc anh.

Chu Mạt kéo Hách Tuấn Anh ra đại sảnh xử lý thủ tục nhập viện, lấy thuốc và nộp phí. Tuy đêm khuya bệnh viện ít người, nhưng vẫn có một số bác sĩ trực đêm phải trợn mắt há mồm khi nhìn thấy bác sĩ Chu ngày thường lễ phép xa cách đang kéo một Alpha đẹp trai cao lớn như mình đi tới đi lui.

Thuộc tính của họ không xứng đôi, nhưng ở một góc độ nào đó lại xứng đôi.

Chu Mạt nắm chặt bàn tay kia, thầm nghĩ, ở đây còn thiếu một món đồ.

Và họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.