Vị Nhà Tôi Hôm Nay Có Chút Lạ

Chương 91: Tiêu tan



Vết thương của Chu Võ hồi phục tương đối nhanh, dù sao ông cũng là một chủ nhiệm khoa có tiếng trong viện, bệnh viện cũng sử dụng những bác sĩ giỏi nhất và thiết bị tiên tiến nhất để điều trị cho ông.

Hứa Đình không yên tâm với việc mời hộ lý nên mỗi ngày đều chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và nhà.

Nửa tháng sau, tình trạng sức khỏe của Chu Võ đã ổn định lại, cơ bản có thể xuất viện.

Chu Võ nhìn Hứa Đình đang gọt táo bên giường. Nửa tháng nay, ông đã sớm nhận ra trong lòng bà có tâm sự.

“Bà có chuyện muốn nói đúng không?”

Động tác trên tay bà khựng lại, bà im lặng hồi lâu mới đáp: “Chu Võ, chúng ta lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không còn như xưa nữa, có một số chuyện, đừng chấp nhất nữa.”

Chu Võ hơi mất hứng: “Hai ta đâu già như vậy, bà đang nói gì vậy chứ. Được rồi, lần này xảy ra chuyện là lỗi của tôi.”

Hứa Đình hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp: “Không phải mỗi lần này… Hay là, ông để Chu Mạt quay về chỗ làm cũ đi… về nhà trẻ kia đi…”

Lời này như kìm nén trong lòng bà từ rất lâu, nói xong hai má bà cũng nóng bừng.

Chu Võ giật mình: “Bà nói cái gì?! Bà nghĩ gì vậy?”

“Ông có cảm thấy, ông có hài lòng về tình hình hiện giờ không? Mọi thứ giống như mong muốn của ông sao?”

“Cái gì?”

“Ngày trước ông ép Chu Mạt lựa chọn. Hiện giờ nó công tác ở bệnh viện, cũng về nhà ở, mọi chuyện đều theo ý chúng ta. Ông cảm thấy… tình hình thực tế như những gì chúng ta muốn sao?”

Chu Võ khựng lại, rồi vẫn nói: “Nhưng hai ta muốn tốt cho nó mà?”

Hứa Đình rũ mắt, ký ức của nửa tháng trước chầm chậm hiện về. Ngày ấy bà một mình tới nhà trẻ, tới nơi tràn ngập tiếng nói cười đó.

Hiệu trưởng nói chuyện với bà, nói Chu Mạt đến đây làm giáo viên mấy năm, là thầy giáo mà bọn trẻ yêu quý nhất. Sau ngày Chu Mạt đi, rất nhiều đứa trẻ gào khóc, có dỗ sao cũng không nín. Tới tận bây giờ vẫn còn rất nhiều đứa thút thít đòi thầy Chu về, muốn ăn bánh quy nhỏ của thầy Chu.

Trên bức tường ngoài hành lang của nhà trẻ dán rất nhiều bức tranh rực rỡ của đám nhỏ, còn có cả ảnh chụp hội thao. Chu Mạt đứng chính giữa, rất nhiều bạn nhỏ vây quanh anh toe toét cười, cả một bức tranh tràn ngập hạnh phúc như những đóa hoa ngày xuân khoe sắc.

Hứa Đình có chút khó chịu, bà là mẹ của Chu Mạt, nhưng đã rất lâu rồi không được nhìn thấy con trai cười rạng rỡ như thế.

Bà chợt nhận ra, kể từ khi đi làm ở bệnh viện, mỗi lần tan ca về nhà trên mặt Chu Mạt đều là sự mệt mỏi. Tuy anh rất săn sóc bệnh nhân, rất lễ độ với đồng nghiệp, ứng xử trong bữa tiệc cũng tiêu chuẩn, nhưng anh rất mệt, cười rất mệt.

Từ sáng sớm đến tối muộn về nhà cũng chẳng nói với người nhà được mấy câu, người một nhà ăn chung một bữa cơm cũng ăn trong im lặng. Ấy thế mà khi ở trong nhà Hách Tuấn Anh, anh lại thả lỏng đến thế, thoải mái đến thế.

Lúc làm cơm sẽ chọc nhau cười, rồi thỉnh thoảng thân thiết kề tai nói nhỏ, có lẽ là đôi ba chuyện lặt vặt trong sinh hoạt hàng ngày.

Không có người mẹ nào không hy vọng con mình hạnh phúc.

Chu Mạt thông minh từ nhỏ, lại còn nổi bật hơn những đứa trẻ khác, Hứa Đình vô cùng tự hào về anh.

Hứa Đình đã ảo tưởng, bà nghĩ một Alpha ưu tú như con trai mình sẽ có tương lai tươi sáng tốt đẹp, nó sẽ gầy dựng sự nghiệp của mình, sẽ cưới một Omega hiền lành, sẽ có thêm rất nhiều đời sau ưu tú, con trai sẽ được hạnh phúc.

Bà và Chu Võ vì anh mà vạch ra một kế hoạch cuộc đời hoàn chỉnh. Bà vẫn luôn mong ngóng, bà tin con trai mình sẽ không làm bà thất vọng.

Nhưng thực tế lại hoàn toàn ngược lại, tất cả những lựa chọn của Chu Mạt đều lệch khỏi quỹ đạo.

Anh yêu thích công việc ở nhà trẻ, anh chăm chỉ làm việc, giáo viên và đám trẻ vô cùng yêu mến anh. Anh ở bên một Alpha, hai người họ sống bên nhau hạnh phúc như thế.

Đó là cuộc sống mà anh muốn, là tất cả những gì anh ao ước.

Sống mũi Hứa Đình cay cay, bà nức nở nói: “Sức khỏe của ông cũng không còn tốt nữa, tôi tưởng mình đã chăm sóc ông chu đáo, nhưng ông vẫn liều mạng làm việc như vậy, rồi công sức tôi chăm có tác dụng gì chứ? Chúng ta cứ khăng khăng một chuyện như vậy có tác dụng gì? Bọn nhỏ giờ trưởng thành cả rồi, cả nhà mình sống vui vẻ khỏe mạnh thoải mái, như vậy có phải tốt hơn không.”



Ngài Hách biết mấy ngày nay Chu tiên sinh rất vất vả, mỗi khi tan làm đều vội vàng tạt qua bệnh viện tìm anh, trên đường đi còn mua suất cơm tiện lợi, thực đơn mỗi ngày đều khác nhau.

Chu Võ nằm viện, Chu Mạt vừa bận rộn công việc bên khoa mình vừa thường xuyên chạy qua chăm sóc Chu Võ. Nhiều lần anh không có mặt trong phòng làm việc, ngài Hách liền ngồi ở văn phòng đợi anh.

Có một ít y tá nhỏ trong bệnh viện biết hắn, ai gan lớn một chút sẽ chủ động tới chào hỏi.

Hôm nay ngài Hách tan làm trễ, chỉ sợ Chu tiên sinh đói mà vội vã chạy tới. Bởi vì đi quá vội nên chỉ kịp lấy cơm của nhà hàng, bộ vest trên người cũng chưa kịp thay.

Chu Mạt vừa qua thăm Chu Võ về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Hách Tuấn Anh gật gà gật gù bên bàn làm việc của mình.

Chu Mạt lại gần xoa nắn mặt hắn, làm Hách Tuấn Anh giật nảy mình.

“Xin lỗi, chờ tôi lâu không? Sao thế? Buồn ngủ à?”

Hách Tuấn Anh ngơ ngác đáp: “Không, không phải, không buồn ngủ… Chu tiên sinh, cậu mặc áo khoác trắng đẹp lắm.”

Chu Mạt mỉm cười, chỉ cửa nhỏ trong phòng, “Trong đó có một cái giường nhỏ tôi thường dùng để nghỉ trưa, nếu cậu buồn ngủ thì vào nằm một lúc đi?”

Hách Tuấn Anh ngạc nhiên: “A, cậu không nói tôi cũng không thấy cánh cửa đó luôn.”

Hách Tuấn Anh tò mò mở cửa, bên trong là một căn phòng nhỏ hẹp, trên tường dán giấy dán tường sạch sẽ, chính giữa là một cái giường không quá lớn nhưng gọn gàng ngăn nắp.

Hách Tuấn Anh ngồi xuống, căn phòng nhỏ mờ sáng này cũng khá ổn. Cửa đang mở ra khiến ánh đèn từ bên ngoài len lỏi vào phòng, tối tăm nhưng lại làm người khác muốn say ngủ.

Ánh sáng trong mắt hắn biến mất, Chu tiên sinh bước vào sau, vóc dáng cao lớn che mất chút ánh sáng ít ỏi.

Chu Mạt cúi người hôn Hách Tuấn Anh, đầu lưỡi linh hoạt nóng vội thăm dò khoang miệng của đối phương. Hách Tuấn Anh vận sức kéo cổ áo choàng trắng của Chu Mạt xuống, anh mất đà ngã chúi về phía trước, anh thở hắt ra, hai cánh tay rắn rỏi nhanh chóng chống lên giường chống đỡ cơ thể.

Không gian mờ tối khiến họ không thể nhìn rõ sắc mặt của người kia.

Chu Mạt nới lỏng cà vạt của Hách Tuấn Anh, nhỏ giọng thầm thì: “Hử? Sao hôm nay lại mặc vest tới?”

Hách Tuấn Anh nhẹ nhàng gặm cắn đôi môi ẩm ướt trước mắt, môi của anh rất mỏng, lúc chạm vào cũng rất mềm.

“Sợ cậu đói, cũng muốn nhanh chóng gặp cậu nữa.”

Hách Tuấn Anh dường như nhìn thấy vết hôn ẩn hiện giấu sau cổ áo của Chu tiên sinh, mặt bỗng đỏ lên. Da của anh vốn trắng, mỗi lần để lại dấu hôn trên da đều lưu lại rất lâu.

Chu Mạt vừa nới cà vạt vừa gỡ từng khuy cài của áo sơ mi, từng đường nét trên lớp áo phác họa cơ ngực đầy đặn của người phía dưới.

Hô hấp của anh ngày một nặng nề, những tưởng một giây sau anh sẽ cắn xuống.

Tim hắn đập như sấm rền, vội vàng lên tiếng: “Khụ khụ, ở đây, chuyện này… không tốt lắm?”

Biết là thế nhưng bệnh viện PLAY kích thích quá mức rồi!!!

Chu Mạt nở nụ cười: “Xin lỗi, ngày hôm nay tôi rất vui.”

“Ừ, sao vậy?”

Chu Mạt cúi đầu, tuy giờ phút này chỉ có hai người bọn họ ở đây nhưng anh vẫn ghé tới bên tai hắn thì thầm: “Hôm nay nếu không làm chuyện này, chỉ sợ ngày sau không còn cơ hội nữa.”

Hách Tuấn Anh đỏ ửng mặt, rồi nghe thấy Chu tiên sinh nói tiếp: “Cha mẹ tôi đồng ý cho hai ta bên nhau, hơn nữa, tôi có thể trở lại nhà trẻ làm việc.”