Vì Sao Đưa Ai Tới

Chương 20: Hoan ái sau giờ học (H)



Chương 20. Hoan ái sau giờ học (H)

Tiết học này kết thúc dưới bầu không khí áp suất thấp của Ngọc Cẩn, chuông tan học vừa vang lên thì đám sinh viên liền thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt không nhìn lung tung, ăn ý lần lượt ra khỏi phòng học. Ngay cả lớp phó học tập bình thường hoạt bát cũng không dám tới gần, nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô Tần, rồi nói lời tạm biệt cô dưới áp lực quá lớn đó. Rốt cuộc phòng học cũng yên tĩnh trở lại.

Phương Phỉ đã trốn dưới bàn một lúc lâu, rốt cuộc cũng có thể hoạt động tay chân rồi. Sau khi nhận ra xung quanh không còn ai thì nàng vội vàng đứng lên, tốt nhất không nên ở lại trong đó lâu làm gì, tràn ngập cảm giác khủng hoảng.

Do nàng ngồi xổm một lúc lâu rồi đột ngột thay đổi tư thế dẫn tới máu không lưu thông đầy đủ. Phương Phỉ lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng, hai chân tê dại, cả người cứng đờ ngã vào lòng Ngọc Cẩn.

"Bảo bối gấp gáp nhào vào lòng cô thế à?" Mặc dù là trêu chọc nhưng Ngọc Cẩn vẫn nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân cho người trong lòng.

Phương Phỉ nằm trong lòng cô một lúc lâu thì mới thoát khỏi cơn choáng váng, meoo, nghĩ lại chuyện mình làm hôm nay thì đúng là não mình bị hỏng rồi, trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

"Buông em ra, em muốn đứng dậy. A, cô..." Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, không ngờ vật nào đó vẫn còn chưa mềm xuống giờ lại cứng lên, chọc vào đùi nàng chào hỏi.

"Đới Vũ, bây giờ cô lập tức hack hệ thống giám sát phòng học của trường đi!" Trong lúc Phương Phỉ đang giãy giụa thì hô hấp Ngọc Cẩn dần dần tăng lên.

"Vâng, chủ nhân." Cung kính trước sau như một.

"Vòng tay của cô còn có chức năng này à?" Phương Phỉ tò mò nhìn chiếc vòng tay kia.

Sau khi tắt cuộc gọi thì hai tay Ngọc Cẩn bay múa, lập tức hướng về nơi cô tìm kiếm đã lâu: "Phỉ Nhi bảo bối nè, hiện tại chúng ta đừng để ý chuyện này, cục cưng, cô muốn em rồi."

Chạm vào vùng đất đã vô cùng ẩm ướt đó khiến Ngọc Cẩn dâng trào máu nóng, dùng giọng nói xấu xa mà lại đầy quyến rũ nói bên tai nàng: "Xem ra Phỉ Nhi cũng muốn lắm rồi, chuẩn bị xong xuôi hết rồi kìa, chỗ này ướt đẫm hết rồi đây này." Nói xong còn ác ý bóp nhẹ một cái

"Cô..." Cảm nhận được hơi nóng của đối phương khiến Phương Phỉ không còn gì để nói, sắc mặt đỏ bừng, muốn khâu miệng người này lại quá, thật là xấu xa!

Ngọc Cẩn kiềm nén đã lâu vội vàng dùng tay thọc vào rút ra, ngay khi cô rút ngón tay dầm dề của mình ra thì rốt cuộc cũng cắm côn thịt đang ầm ĩ vào trong, dục vọng bị đè nén rốt cuộc cũng được giải phóng. Chuỗi hành động này chỉ xảy ra trong mười mấy giây, Phương Phỉ vẫn còn đang xấu hổ thì đã phải hét lên vì cảm giác cắm vào rút ra này.

"Nếu Phỉ nhi đã thổi ngọn lửa này lên, vậy thì phải phụ trách dập tắt nó đi." Cô thì thầm, sau đó lại dịu dàng hôn lên đôi môi ửng hồng kia, bịt tiếng rên rỉ yêu kiều không thể kiềm chế được, hạ thân lại va chạm mạnh mẽ.

"Ứ ứ..,căng quá, quá nhanh, chậm một chút, á..." Dù cho đã làm tình bao nhiêu lần thì hạ thể của nàng vẫn thấy căng đầy, hoa huyệt bị căng đến mức tận cùng, mỗi lần tiến vào đều sẽ bị siết chặt. Nhưng mà dưới tình huống này thì A Cẩn lại càng đánh càng hăng, dường như không hề bị cản trở, tốc độ vô cùng đáng sợ, hệt như một chiếc mô tô nhỏ chạy không ngừng nghỉ

"Chậm một chút? Là như thế này sao?" Như là phanh gấp, cô cố tình thả chậm tốc độ, mỗi lần rút ra ngoài thì chỉ chừa lại phần quy đầu ở trong, sau đó lại từ tốn chen vào.

Đang chịu sự va chạm mãnh liệt lại đột nhiên thay đổi làm Phương Phỉ cảm thấy không thích ứng, nội tâm nàng khát vọng bị tàn sát bừa bãi, thế là nhịn không được chủ động ép người xuống mỗi khi cô tiến vào. Nhưng mà cái tên kia hư thật sự, mỗi khi nàng ép xuống thì nó lại nhích ra, hệt như Đường Tăng tránh né yêu tinh vậy. Năm lần bảy lượt như thế, dù dễ dãi mấy cũng phải phát cáu, dùng sức ngồi xuống đè chết tiểu Đường Tăng. Hừ, ranh con già mồm cãi láo này, không gì mà vũ lực không giải quyết được cả.

Ngọc Cẩn rõ ràng đã bị kích thích, được thôi, không bị khiêu khích thì cô cũng muốn làm nghiêm túc rồi, cô lập tức tăng tốc cắm vào. Ý thức của Phương Phỉ rất nhanh đã biến mất, rầm rì rên rỉ: "Ứ ứ..."

"Dừng..., dừng lại, ngồi như này làm chân em tê hết rồi." Bị Ngọc Cẩn đong đưa mấy trăm lần, đến giờ hai chân nàng vẫn còn chưa chạm đất, bắp chân đã bắt đầu đau nhức.

"Tuân lệnh, vợ cô có lệnh thì nào dám không tuân chứ." Ngọc Cẩn cũng cảm thấy tư thế này không thuận tiện cho việc đi vào lắm, thế là cô rút côn thịt ra, xoay người Phương Phỉ lại, để nàng quay lưng về phía mình dựa vào bàn, côn thịt lại tiến vào lần nữa.

"Ứ ứ..., ui da, lạnh..." Mới đầu khi chạm vào bàn thì có hơi lạnh, nhưng sau lại vô cùng nóng bỏng, vật to lớn kia dập thẳng vào người thật khiến người ta mà phát điên mà.

Ngọc Cẩn nghe xong, một tay dùng lòng bàn tay bảo vệ bụng nàng, tách khỏi bàn, tay còn lại thì giữ eo nàng, tiếp tục đong đưa theo cách nguyên thủy. Nhìn trường kiếm xuyên qua lỗ nhỏ màu hồng đó khiến Ngọc Cẩn có cảm giác hưng phấn không nói nên lời, chỉ muốn đâm vào sâu hơn, hận không thể hòa làm một, cuối cùng không phân rõ tôi em nữa.

Hai tay phối hợp kéo phần eo Phương Phỉ xuống, hạ thân lại mạnh mẽ giáng một cú mạnh.

"Á..." Va chạm liên tục làm cho Phương Phỉ rã rời, bây giờ còn bị va đập mạnh như thế nữa, rốt cuộc nàng cũng chịu hết nổi sự kích thích hủy diệt đó, run rẩy lên đỉnh, hai mắt mê ly nhìn trần nhà, biểu cảm vừa thống khổ vừa sung sướng.

Ngọc Cẩn si ngốc nhìn biểu cảm thỏa mãn của nàng, cắn cắn thịt non bên miệng, lưu lại một chuỗi dấu hôn, cô dừng lại tận hưởng sự giáp công của nhục huyệt.

"Á, camera!" Hình như nàng thấy camera, Phương Phỉ lập tức giật mình, nhục huyệt thít lại.

"Ưm..., cô tắt hết camera rồi, không cần sợ."

Tuy biết nó đã tắt, nhưng Phương Phỉ vẫn cứ cảm thấy như có một đôi mắt nhìn chằm chằm theo dõi sau lưng nàng, có cảm giác bị theo dõi, đặc biệt cấm kỵ. Thân thể không tự chủ được trở nên hưng phấn, huyệt thịt có xu hướng muốn ép khô côn thịt, điên cuồng co bóp vào giữa.

Dưới sự tấn công điên cuồng, Ngọc Cẩn cố nén dục vọng xuất tinh, hai mắt đỏ tươi, hai tay nắm chặt eo Phương Phỉ, thẳng tiến vượt qua mọi chông gai, mạnh mẽ phá tan chướng ngại, kích thích càng thêm kịch liệt, tiếng phập phập vang lên quanh quẩn trong lớp học.

Chất lỏng trong suốt liên tục bị trào ra khỏi nơi giao hợp, "tí tách tí tách" vãi xuống sàn nhà.

"Có phải giờ phút này Phỉ nhi đang rất sung sướng không, được cô cắm vào ở trước mặt rất nhiều bạn học, rất kích thích đúng không, mọi người đều đang nhìn đó nha." Do tác động của môi trường nên cô cảm nhận được cơ thể Phương Phỉ đặc biệt mẫn cảm, kẹp cô đến mức cực khoái, dẫn tới việc cô tháo bỏ vẻ ngoài cấm dục, có cái gì nói cái đó.

"Ưm..., cô..." Lưỡi của người này đáng bị cắt! Aaa, tôi không nghe tôi không nghe! Nhưng mà nói hệt như thể mình đang bị theo dõi thật vậy, suy nghĩ này cứ lởn vởn ngay khi nó xuất hiện.

"A..., muốn ra..."

Một cơn sóng lớn che trời lấp đất tiến đến, Phương Phỉ run rẩy lên đỉnh, tầng tầng lớp lớp thịt non cố gắng siết chặt côn thịt, rốt cuộc thì tên kia cũng tước vũ khí đầu hàng, chất lỏng ấm áp lấp đầy chậu hoa, một phần bị chảy ra từ nơi giao hợp, để lại vài vệt nước sắc tình trên đùi thon.

"Cục cưng ơi, em thật tuyệt vời!" Môi Ngọc Cẩn dán lên tóc mái mướt mồ hôi của nàng, hôn như dỗ dành xoa dịu.