Thời tiết ở phương Nam thay đổi rất nhanh, thường xuyên có người đùa là thời tiết này quá khắc nghiệt, xuân thu ngắn ngủi quá độ, hạ đông nhanh chóng nối gót. Mặc quần áo gì vào lúc giao mùa cũng là chuyện khiến người ta đau đầu, mặc nhiều thì nóng, mặc ít lại hơi lạnh, do vậy mà tạo nên cảnh tượng kỳ lạ là áo len cùng áo ngắn tay đồng thời xuất hiện trên đường phố.
Bây giờ tuy là tháng 3, nhưng ban ngay đã có hơi nóng của mùa hè, cũng may là lúc xế chiều nhiệt độ có hơi giảm xuống, hơi lạnh nhưng lại rất phù hợp để đi dạo.
"Trước giờ em không để ý, giờ mới phát hiện là trường mình có nhiều cặp tình nhân quá chứ." Phương Phỉ và Ngọc Cẩn dùng cơm chiều xong thì cùng đi tản bộ trên con đường rợp bóng cây xanh trong khuôn viên trường, nhìn thấy một cặp tình nhân đang nắm tay nhau ở phía trước, lại còn thì thầm với nhau, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, không khỏi cảm thán.
Trước kia không có suy nghĩ yêu đương, nên cũng không đi tới chỗ mấy người yêu nhau, tránh để lúc đó lại phải ghen ăn tức ở. Sau đó lại yêu đương với A Cẩn, A Cẩn lại thích yên tĩnh, không thích đến chỗ đông người, nên đương nhiên hai người sẽ không đi đến nơi này, hôm nay là do nàng làm nũng đáng yêu các kiểu, vất vả lắm mới dụ cô tới được đó.
Không ít người đã nói, nếu không yêu đương thì chưa phải là học đại học trọn vẹn. Phương Phỉ đã từng thất vọng vì nàng cho rằng nàng sẽ không có bốn năm đại học hoàn chỉnh, lại không ngờ rằng mình sẽ gặp được cô ấy, lấy lại niềm tin vào tình yêu.
Dười ánh đèn mờ ảo, những đôi tình nhân hẹn thề yêu thương với nhau. Giờ phút này, khi bọn họ đối mặt với tình yêu sẽ thiếu đi sự rụt rè xấu hổ thường ngày, thể hiện sự khao khát và theo đuổi tình yêu mãnh liệt, có tinh thần dám yêu dám hận, không chịu sự tác động từ bên ngoài, là loại tình yêu thuần khiết nhất.
Ngọc Cẩn không nói gì, chỉ yên lặng kéo tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau. Tình cảm mỏng manh di chuyển giữa hai người, âm thầm lặng lẽ, tất cả đều không cần một lời.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay, Phương Phỉ sung sướng ôm lấy cánh tay cô, quơ quơ như làm nũng, không thèm để ý đến ánh mắt người khác, thường xuyên kéo cô ngắm nhìn những phong cảnh độc đáo mà nàng tìm thấy.
"Trước đó nghe Trương Thiều nói là hoa anh đào trong Thấm Tuyết Viên của trường chúng ta đang nở rộ, bây giờ không phải cuối tuần, ít người ngắm hoa, chúng ta đi ngắm hoa đi." Nói xong thì rất có động lực kéo người phía sau đi về phía trước.
Ngọc Cẩn bất lực, cả đường cứ để mặc nàng kéo tay đi về phía trước, đi qua một đoạn đường nhỏ, đi tới một chỗ khá vắng người ở trong vườn.
Vườn nhỏ mới trồng loại hoa anh đào nhỏ, hai người thong thả dạo quanh. Rừng hoa anh đào nhỏ này được thiết kế rất tươi mát lịch sự tao nhã, rất có ý vị, có thể thấy được người thiết kế đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
Hai người ngồi xuống một chiếc ghế đá đặc biệt được đặt dưới một gốc cây hoa anh đào, mắt nhìn hoa rơi rực rỡ phủ khắp mặt đất, xung quanh yên tĩnh, phía trước có một hòn non bộ rất độc đáo có thể thưởng thức, xung quanh còn có một hồ nước nhỏ, hoa anh đào rơi rải rác sóng sánh trên mặt nước.
Đây là một cây hoa anh đào rất lớn, vô số hoa anh đào nở rộ trên cây này, chỉ cần gió nhẹ thôi qua thì cánh hoa đã hạ xuống, như một con bướm nhẹ nhàng khiêu vũ, khoe ra tài hoa cuối cùng của mình, khiến cho người ta có cảm giác gió thu đìu hiu.
Tương truyền rằng, nữ thần hoa anh đào ở trong thành hoa anh đào, lẳng lặng nở rộ suốt mấy tháng, thấy rất nhiều đôi trai gái yêu nhau trò chuyện dưới gốc cây anh đào, nàng nhìn thấy người khác hạnh phúc như vậy, thì bản thân nàng cũng nảy sinh mong muốn được hạnh phúc. Thế là tự mình rời khỏi cây hoa anh đào. Nàng ở trong biển người vất vả tìm kiếm nửa kia của nàng, ngay khi nàng sắp bỏ cuộc thì gặp được người đó, mỗi ngày ở chung với hắn đều rất hạnh phúc. Sau khi trò chuyện thì biết được hắn đến từ một đất nước rất xa, do thuyền bị lạc nên mắc kẹt ở nơi này, Hoa thần biết rằng một ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi nơi này để về lại quê hương của mình. Bởi vậy Hoa thần vô cùng quý trọng thời gian ở bên hắn, mỗi ngày đều gặp hắn ở dưới cây hoa anh đào, nói đủ thứ chuyện, ước mong khoảnh khắc này là mãi mãi. Nhưng mà ngày vui ngắn chẳng tày gang, cuối cùng hắn vẫn từ biệt nàng. Nữ thần hoa anh đào tuy đã chuẩn bị tâm lí từ sớm nhưng vẫn vô cùng đau lòng, lại chẳng có dũng khí giữ hắn lại, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng. Cuối cùng hắn vẫn rời đi, về lại đất nước của mình, để một mình nàng ở dưới tán hoa anh đào tan nát cõi lòng thầm khóc, hoa anh đào vì để an ủi nàng mà bay xuống xuống dưới, rơi đầy đất, khi gió nhẹ thổi qua, lại tung bay theo gió. Sau khi khóc xong, nàng biết là đã đến lúc nàng quay về, nàng là yêu tinh hoa anh đào, là đóa hoa cuối cùng trên cây, chỉ có thể nhìn người khác từ tình nhân thành người một nhà, mà bản thân lại không có được hạnh phúc. Sau này, nàng biến mất, không ai biết rằng nàng đã đi đâu.
Phương Phỉ chăm chú nhìn hoa anh đào rơi rụng đầy đất, nghĩ đến truyền thuyết thương tâm này, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng nàng không khỏi nghẹn lại, ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Cẩn, lẩm bẩm nói: "A Cẩn, liệu cô có rời bỏ em? Rời khỏi nơi này không?" Tựa như nam chính trong truyền thuyết cuối cùng vẫn rời khỏi hoa anh đào trở lại quê nhà của mình. Trước giờ A Cẩn chưa từng nhắc tới kế hoạch tương lai với mình, chuyện này khiến nàng rất lo lắng, cô ấy sẽ về lại hành tinh của mình sao? Phương Phỉ không hỏi, một là không muốn tạo gánh nặng tâm lý cho đối phương, hai là nàng sợ phải nghe câu trả lời mà nàng không muốn.
Ngọc Cẩn cảm nhận được sự bàng hoàng sợ hãi của người trong lòng, cánh tay ôm nàng đột nhiên siết chặt, run giọng thì thầm vào tai nàng: "Cô sẽ không rời khỏi em, vĩnh viễn cũng sẽ không."
Thân là một quân nhân, cô có nhiệm vụ của mình ở hành tinh Hazard. Mặc dù đã lưu lạc nhiều năm bên ngoài, không biết tình hình của tinh cầu thế nào rồi, có lẽ bọn họ đã quên mất mình, nhưng đêm khuya tỉnh giấc cô vẫn cảm thấy ràng buộc, vẫn chờ mong một ngày nào đó có thể về lại quê nhà của mình, đây có lẽ là lòng trung thành mà nhân loại thường nói. Giờ phút này cô đã hiểu được tâm trạng của Phỉ nhi khi không muốn biến thành người giống chủng tộc của cô. Biết rõ chỉ cần cho nàng một lời hứa đơn giản là có thể xoa dịu được nỗi lo của nàng, nhưng cô không muốn lừa gạt nàng. Bây giờ cô không thể bảo đảm với nàng là nếu sau này có cơ hội thì mình có rời khỏi Địa Cầu hay không, điều duy nhất cô có thể đảm bảo là mình sẽ không bao giờ rời khỏi nàng.
"Nếu cô dám bỏ em, em sẽ không tha thứ cho cô đâu!" Phương Phỉ hung hăng ôm mặt cô, nói một cách quyết liệt. Chỉ cần nghĩ đến khả năng đó thì tim nàng như bị dao cắt, nàng phát hiện bản thân không thể chịu đựng như trước. Nàng như muốn xác nhận điều gì đó gì, vội vàng hôn lên đôi môi mỏng nhợt nhạt kia. Nàng không muốn trải qua cảm giác đau đớn đó nữa, quá đau khổ.