Từ lúc quen nhau tới nay, hai người đã ở bên nhau được hơn hai năm, trong lúc đó, lớn lớn bé bé ma hợp không ngừng, Ngọc Cẩn cũng thu được rất nhiều tâm đắc từ đó. Dựa trên những kinh nghiệm tình ái trước đây, cô tinh ý nhận ra đó là dấu hiệu Phương Phỉ đang buồn bực.
Có thể kịp thời phát hiện cảm xúc của người yêu thay đổi, có thể nói đây là một sự tiến bộ không nhỏ của Ngọc Cẩn.
Cho dù Ngọc Cẩn tâm trí thông minh, có đôi khi có thể đoán được những suy nghĩ nhỏ bé của Phương Phỉ, bóp nát những cuộc tranh cãi từ trong trứng. Nhưng xét thấy cả hai lớn lên trong hai môi trường khác nhau, rốt cuộc cũng cách cả một dải ngân hà, một số quan điểm cũng khác nhau rất lớn. Bởi vậy nên lúc ban đầu, Ngọc Cẩn có kinh nghiệm yêu đương bằng không thường rơi vào trạng thái ngơ ngác, thường xuyên chưa nắm bắt được tình huống thì đã bị ngồi ghẻ lạnh, có lần còn bị biếm vào lãnh cung.
Bị ghẻ lạnh nhiều lần, cũng tìm ra được một số phương pháp, một trong số đó đặc biệt quan trọng, đó chính là không thể giải quyết mâu thuẫn bằng chiến tranh lạnh, nếu không thì kết quả chỉ càng thêm tồi tệ. Để đối phó với vấn đề này, cô đã đúc kết ra được một phương pháp tốt nhất, chỉ một chữ, nhây. Không phải có câu tục ngữ "liệt nữ sợ triền lang" sao, nếu như không tìm được căn nguyên gốc rễ, thì trước cứ quấn lấy là được rồi.
Sau khi hoạch định chiến lược xong, Ngọc Cẩn cũng không tâm phiền ý loạn nữa, tiếp tục hoàn thành công việc trong tay mình.
Một ngày bận rộn rốt cuộc cũng kết thúc, Phương Phỉ thu dọn đồ đạc, trước khi nàng vào thang máy thì chần chờ một chút, nhìn qua thang máy chuyên dụng cho lãnh đạo cấp cao, bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Đồ đáng ghét." Sau đó thì khoác ba lô màu đen về nhà.
Vừa ra khỏi đại sảnh công ty thì Phương Phỉ lập tức cảm nhận một luồng khí lạnh quất thẳng vào mặt mình, không rùng mình một cái. Nàng chà xát tay, miệng phả hơi nóng hóa thành khí lạnh, giống như một đám mây trắng chậm rãi tản ra, sau đó dần dần biến mất. Nàng nghĩ thầm, thời tiết thật sự rất lạnh, nên nàng quấn chặt chiếc áo lông màu vàng nhạt trên người, đi về phía tàu điện ngầm.
Ngày đông trời rất nhanh tới, bầu trời đã kéo rèm đen, đèn đường hai bên đã được mở, tản ra ánh sáng nhu hòa, không chói mắt. Trên đường phố lạnh lẽo, tốp năm tốp ba người đi đường vội vàng đi qua, muốn nhanh chân về tổ ấm, khiến Phương Phỉ cũng bước nhanh hơn.
Lúc này, một luồng sáng chói mắt phát ra từ sau lưng nào, sau đó là âm thanh đặc biệt nhẹ nhàng, nhịp nhàng nhưng không ồn ào từ một chiếc xe thể thao có tính năng tốt. Chiếc xe kia ngày càng tới gần, đến cạnh Phương Phỉ, sau đó duy trì tốc độ đi bộ chạy song song với nàng.
Phương Phỉ dừng bước chân lại, khó hiểu xoay người lại, nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Chiếc xe thể thao Maserati màu xanh đậm cũng dừng ngay, cửa xe tối mờ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng quen thuộc
"Chào người đẹp, tôi đưa em về nha." Người trong xe nở nụ cười khiêu khích với nàng, hoa tai trên tai lấp lánh tỏa sáng, khiến nụ cười kia càng thêm chói mắt mê hoặc, một sự phiền muộn khó hiểu trào ra từ trong lòng nàng.
Phương Phỉ thất thần một lát, sau đó trợn trắng mắt, vẫy vẫy tay với người phụ nữ kia, hai tay cắm vào túi, tiếp tục đi về phía trước dọc theo con đường-- đúng là một người phụ nữ giảo hoạt mà, lại dám sử dụng mỹ nhân kế với nàng, hiện tại nàng còn đang giận lắm, sẽ không bị viên đạn bọc được này làm cho mê mẩn, phải thủ vững trận địa không thể lung lay!
Trước giờ cô dùng chiêu này đều rất suôn sẻ, nhưng sao giờ lại mất hiệu lực? Ngọc Cẩn thầm thắc mắc. Xem ra lần này Phỉ nhi giận lắm rồi, nhưng mà rốt cuộc là vấn đề từ đâu? Cô thật sự là không biết. Nhưng bé con lại không thèm để ý đến cô, cũng không nói rõ lý do mà lập tức đi thẳng về phía trước. Mắt thấy hai người đã bị kéo một khoảng xa, Ngọc Cẩn đành phải đỗ xe sang một bên, vội vàng đuổi theo.
"Phỉ nhi, cô đã sai chỗ nào, em nói cho cô nghe đi. Nếu em không nói thì một mình giận dỗi không đáng đâu." Ngọc Cẩn đuổi theo bắt lấy tay Phương Phỉ không chịu buông ra.
"Này, cô làm gì vậy, cô buông tay ra đi, có người nhìn đó." Phương Phỉ thấy đám người ở phía sau Ngọc Cẩn đang chú ý tới bọn họ, cả giận nói. Hai mỹ nhân dây dưa không rõ dưới ánh đèn vàng ấm áp, ai cũng thích hóng hớt cảnh tượng này. Trên đường vốn không nhiều người lắm, nhưng thấy cảnh này đều giảm tốc độ để rướn cổ xem.
"Nếu em không nói lý do cho cô thì cô sẽ không buông ra." Ngọc Cẩn bá đạo nói, đôi mắt đen nhánh sáng rực trong đêm đen.
Một vị chủ tịch cùng một thực tập sinh nhỏ bé lôi kéo nhau dưới ánh đèn đường. Nơi này cách công ty không xa lắm, không chắc chắn nhân viên có thấy được cảnh này không, thôi thôi, nàng không muốn nhiều chuyện. Phương Phỉ thở dài, hạ giọng: "Được rồi, không phải cô muốn biết nguyên nhân sao? Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện."
Sau khi Phương Phỉ nói xong thì trực tiếp kéo Ngọc Cẩn đến công viên gần đó, đây là nơi vài ngày trước nàng tình cờ phát hiện ra. Nơi hai người đến là một thảm cỏ bình thường, không có gì đặc biệt, bình thường rất ít khi có người tới, buổi tối thì lại càng vắng hơn.
"A Cẩn, nói thật cho em biết đi, cô còn thân phận nào nữa không?" Phương Phỉ lộ ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.
"Thân phận?" Ngọc Cẩn không hiểu lắm.
"Đúng vậy, thân phận, cô ngoại trừ làm giáo viên dạy nhảy, chủ tịch, thì còn gì mà em không biết nữa không?" Phương Phỉ giải thích.
"Ồ, hóa ra em vướng mắc chuyện này à, trừ những cái em nói ra thì cô còn là đầu bếp Michelin, phi công, tay đua, chuyên gia giám định bảo vật, trước kia cũng từng làm bác sĩ, thợ mộc..." Ngọc Cẩn nghe xong thì không khỏi yên tâm, nghiêm túc nhớ lại những nghề nghiệp mình từng làm.
Câu trả lời của Ngọc Cẩn làm Phương Phỉ có một cảm giác, đó chính là những nghề nghiệp mà Ngọc Cẩn nói, đối với cô ấy thì cũng chỉ là nghề nghiệp mà thôi, như là sở thích, không có gì khác, không cần phải cố ý nhắc tới. Nhìn biểu cảm nghiêm túc thuần khiết của Ngọc Cẩn, Phương Phỉ cảm thấy có thể là bản thân đã hiểu lầm gì đó, Ngọc Cẩn cũng không phải muốn giấu diếm điều gì.
"Từ từ, ok, vấn đề tiếp theo, lúc trước rõ ràng cô đã biết em muốn tới Cảnh Đạt để thực tập, vì sao lại không nói với em?" Phương Phỉ cũng khá để ý vấn đề này.
"Bởi vì cô muốn cho em kinh hỉ đó, không nghĩ tới kinh thì có có, mà hỉ lại không." Ngọc Cẩn hơi hơi nhíu mày, như bị chịu đả kích nho nhỏ, nhưng mà sau đó không biết lại nhớ tới việc gì, vẻ mặt đột nhiên trở nên dư vị, như có dư vị, "Nhưng mà..."
"Nhưng mà gì ~" Phương Phỉ lo lắng.
Ngọc Cẩn cười thần bí, ngoắc ngón tay với Phương Phỉ, ý bảo nàng tới gần một chút. Phương Phỉ không chịu nổi tò mò, nhích đến gần cô, chậm rãi đợi phần sau.
Đột nhiên Ngọc Cẩn cúi đầu ghé vào tai Phương Phỉ, nở nụ cười xinh đẹp, nhưng lời mà đôi môi đỏ nói ra lại khác xa khuôn mặt xinh đẹp của cô: "Nhưng mà cũng vì chuyện này mà đêm đó cô ăn đặc biệt no." Sau khi nói xong còn sắc khí thổi vào vành tai nhỏ tinh xảo đang ở trước mặt, câu nói "Đừng trông mặt mà bắt hình dong" chẳng qua cũng chỉ thế thôi.
"Cô, cô, đồ đáng ghét!" Phương Phỉ lập tức xù lông, không khỏi nhớ lại đêm đó mình niệm tình hai người sẽ không thể gặp nhau một thời gian dài, thế là trở nên phóng túng, thậm chí còn chủ động cầu hoan, kết quả là ngày hôm sau cả người như bị xe tải cán qua, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ. Sau đó từng quả đấm nhỏ liên tục đánh vào người Ngọc Cẩn như mưa, như là cào ngứa, coi như là tính chuyện cũ.
Xong việc, Phương Phỉ kết luận rằng phải đối xử thẳng thắn với người nào đó, không thể quanh co, giận dỗi, nếu không thì chỉ có mình bị thương can. Bởi vì rất có khả năng hai người không cùng để ý một chỗ, tỷ như bạn nhìn trời xanh thì nghĩ đến mây trắng, nhưng cô ấy nhìn trời xanh thì lại nghĩ đến máy bay chiến đấu.... Thôi, yêu nghiệt này vẫn nên để nàng dạy dỗ! Nhưng mà nghĩ đến điều này thì nàng lại thấy thương bản thân quá, thương thay cho tấm lòng thiếu nữ của nàng không biết nên đặt nơi nào.
...
Sau khi mâu thuẫn được giải quyết, do Phương Phỉ lo trên đường về sẽ gặp phải người quen Ngọc Cẩn cũng không quay lại lấy xe, hai người chọn đi tàu điện về lại căn hộ nhỏ của Phương Phỉ thuê ở bên ngoài.
Thời điểm này vào buổi tối thì tất nhiên là có rất nhiều người đi tàu điện ngầm, chật kín cả một toa xe, trong đó thì "tộc đi làm" chiếm đa số, cũng có không ít người mang theo hành lý lớn nhỏ, như thế muốn đi xa Tốc độ phát triển nhanh chóng của thành phố đã kéo theo sự phát triển mạnh mẽ của nền kinh tế thành phố, đồng thời nó cũng làm gia tăng sự lo âu trong nội tâm con người. Đa số mọi người đi tàu điện ngầm đều đứng tập trung ở lối ra vì sợ lỡ ga.
Phương Phỉ và Ngọc Cẩn tìm được một góc tương đối hẻo lánh và rộng rãi rồi đứng đó, hai người nhìn xung quanh, tràn đầy người đang cúi đầu. Không gian tuy chật chội nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc họ hăng say bấm điện thoại, chỉ thấy mỗi người đều nhìn thẳng vào màn hình điện thoại sáng chói, trầm mê "thế giới nhỏ " trong tay mình, hoặc xem tin tức, hoặc xem phim, hoặc lướt Weibo, WeChat. Có người ghi âm lại giọng nói, có người thỉnh thoảng xì nghe nhạc, có người lướt lướt ngón tay trên màn hình... . Mà Phương Phỉ cũng đang say mê thế giới nhỏ của riêng mình, duỗi tay ra ôm eo Ngọc Cẩn rồi vùi đầu vào ngực cô.
Sau khi tan sở thì Ngọc Cẩn thay một chiếc áo gió dài màu xanh động, bên trong là một chiếc áo sơ mi voan trắng, kết hợp với quần ống rộng màu đen, dưới chân đi một đôi cao gót mũi nhọn, trông rất có hương vị phụ nữ trưởng thành, rất là khí phách. Làm Phương Phỉ vốn đã thấp hơn cô nửa cái trán, lại mang giày thể thao màu trắng phải ngước lên nhìn cô.
"Xí, ghét ghê, tự nhiên mang giày cao gót vậy." Phương Phỉ vừa oán hận vừa thở dài, như là chưa bao giờ được gần Ngọc Cẩn đến vậy, tham lam hít lấy mùi vị của Ngọc Cẩn, nàng mê luyến nhiệt độ ấm áp và mùi hương thơm trên người Ngọc Cẩn không muốn buông ra.
Ngọc Cẩn cúi đầu hôn lên gương mặt đỏ bừng của Phương Phỉ khóe miệng cong lên, cười nhạt một chút: "Phỉ nhi không thích sao?"
Phương Phỉ rầm rì gì đó, ở trong ngực cô dụi tới dụi lui, cả người chui vào áo gió của cô, sau đó đột nhiên nói: "Em muốn sưởi ấm", hai tay lập tức lặng lẽ chui vào vào chiếc áo sơ mi mỏng của Ngọc Cẩn, bên trong ấm áp dễ chịu còn hơn là đeo găng tay.
"Thật ấm áp, thật thoải mái." Phương Phỉ cảm thán, sau khi bàn tay nhỏ bé của nàng được sưởi ấm thì lại sờ soạng bóp bóp vùng bụng bằng phẳng của Ngọc Cẩn, lại dùng ngón tay chọt chọt lỗ rốn cô, đào chơi từng chút một.
"Phỉ nhi, đừng quậy." Ngọc Cẩn vỗ nhẹ bàn tay nghịch ngợm của nàng, lỗ rốn bị đào vô thức co rút lại, cảm giác này rất kỳ lạ.
"Không, em càng không đấy." Làm nàng rối rắm cả một buổi trưa, sao có thể dễ dàng tha thứ cho cô được? Tha thứ thì được, nhưng không trừng phạt là không được, đã đến giờ tính sổ nợ nần. Haha, không nhịn được chứ gì, lo là bị phát hiện chứ gì?! Phương Phỉ gấp gáp muốn thấy dáng vẻ nín nhịn của cô. Nhưng Ngọc Cẩn đã từng sợ hãi trước mặt người khác bao giờ? Đây lại là một sự khác biệt rõ ràng về suy nghĩ, người nào đó vẫn còn đang bồi hồi bên bờ vực của cái chết.
Biết Ngọc Cẩn không làm gì được nàng, Phương Phỉ càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, nàng dùng áo gió che lại, một tay kéo khóa quần cô từ phía sau, chui vào nắn bóp cặp mông căng tròn mềm mịn của Ngọc Cần, uhm, cảm giác không tệ, lại rất đàn hồi, nhịn không được lại bóp thêm vài có. Cùng lúc đó, một cái tay khác như là tự có ý thức, xấu xa leo lên đỉnh núi mà nàng yêu thích, ở nơi đó nó chính là ông vua con, bóp nắn phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm. Miệng đương nhiên cũng không nhàn rỗi rồi, dùng răng cắn chiếc cúc trên cùng trên áo của Ngọc Cẩn, lộ ra làn da trắng nõn dưới xương quai xanh, khiến nàng mắt, thế là nàng chẳng thèm khách sáo mở miệng cắn vào, nhẹ nhàng liếm láp, tham lam mút vào. Uhm uhm, tốt lắm, tấn công kết hợp ba phía.
Ngay khi Phương Phỉ đang đắm chìm trong sự "Trừng phạt", thì một cây gậy nóng lặng lẽ chọt vào bụng dưới nàng, eo nàng đột nhiên bị siết chặt, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói yếu ớt có vẻ phấn khích: "Hóa ra bảo bối thích vậy sao, thực sự rất có tình thú nha."