Góc hai người đứng nằm rất khuất, bởi vì Ngọc Cẩn khá cao, lại mặc một chiếc áo gió dài rộng nên hoàn toàn che lấp cơ thể của Phương Phỉ, nếu như không nhìn kỹ thì đúng là khó phát hiện bên trong còn giấu một người khác. Mượn sự che chắn này, Phương Phỉ ở áo gió nhóm lửa khắp nơi không biết chán, tự an ủi mình dưới chiêu bài "Trừng phạt", chiếm hết tiện nghi của người ta, lưu manh đùa bỡn cũng đến thế mà thôi. Hành động của nữ lưu manh vô sỉ không bị ngăn cản, dưới cái nhìn của nàng thì đây là ý đồ quyến rũ người khác, thế là nàng lại ăn đậu hủ càng thêm yên tâm.
Nhưng mà làm là một chuyện, còn nói lại là một chuyện khác, bất ngờ bị Ngọc Cẩn đột nhiên nói ra như thế, bong bóng ảo tưởng được sử dụng để tô điểm cho chủ nghĩa lưu manh lập tức vỡ tung. Phương Phỉ da mặt mỏng không chịu được việc cô nói huỵch toẹt ra, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ậm ừ nói: "Nào... Nào có, em chỉ là đang trừng phạt cô thôi, em không chơi nữa." Nói xong lập tức rút muốn tay về.
"Đừng, cô thích bị phạt như vậy, em tiếp tục đi." Ngọc Cẩn cúi đầu nói vào tai Phương Phỉ, âm thanh không giấu được sự phấn khích, cô giữ bàn tay đang muốn rút về của nàng, nhét vào vùng đất tam giác có vẻ hơi nhỏ bé vì sự phát triển to lớn của tiểu Ngọc Cẩn, vuốt ve cán gậy nóng hầm hập, tiểu Ngọc Cẩn lập tức hăng hái đáp lại đáp lại.
Ngọc Cẩn thở một hơi vào ốc tai Phương Phỉ: "Bảo bối nãy giờ vẫn luôn âu yếm những nơi khác, nhưng lại bỏ qua chỗ này, hiện giờ tiểu A Cẩn đang tủi hờn rơi lệ đấy. Không tin thì em sờ thử xem."
Hơi thở kia hình thấy một vòng xoáy trong ốc tai nàng, hơi nóng mẫn cảm ập vào lỗ tai nhạy cảm của nàng, ngứa ngáy đến tận đáy lòng, khiến cho Phương Phỉ run rẩy liên hồi. Nàng cảm thấy lúc này Ngọc Cẩn chẳng khác gì quỷ Satan chuyên dụ dỗ mọi người xuống địa ngục.
Ngọc Cẩn kéo bàn tay hơi run rẩy của Phương Phỉ đi dọc theo cán thịt đầy gân xanh đến phần quy đầu sưng huyết, mã nhãn ở giữa giống như miệng của một con cá đang đói khát, liên tục đóng mở phun ra chất nhầy trắng đục. Ngay khi bàn tay Phương Phỉ vừa chạm vào, đột nhiên không kịp cảnh giác bị cái miệng nhỏ tham lam kia cắn một phát, nàng sợ tới mức lập tức rụt tay lại, ném hung vật trong tay xuống. Nhưng không gian trong quần lót quá nhỏ, nếu di chuyển tùy tiện thì không tránh khỏi va chạm, chưa kể đến việc động tác này của Phương Phỉ quá mạnh. Nàng vội vàng muốn rút tay ra ngoài, nhưng lại gặp phải quần lót có độ co giãn cực tốt, dưới tác dụng của phản lực, khớp xương trên mu bàn tay Phương Phỉ bị bắn ngược lại chạm phải tên hung ác kia.
"Ưhm hừ..." Ngọc Cẩn nhăn lại mày rên rỉ một tiếng, cô cong người, hít sâu một hơi, đặt đầu mình lên bờ vai thon của Phương Phỉ, hai tay ôm chặt lấy nàng.
Nghe được âm thanh hít sâu của Ngọc Cẩn, Phương Phỉ sợ tới mức không dám nhúc nhích, hôn lên giữa mày cô, đau lòng không thôi: "Em, em không cố ý, honey, cô không sao chứ?"
Hiện tại nàng không biết mình nên làm gì mới tốt, chỉ sợ bất cứ động tác nào cũng chỉ làm đôi mày liễu kia càng nhíu chặt hơn.
"Đau lắm sao sao? Hay là em không làm nữa." Nhìn dáng vẻ rất đau của Ngọc Cẩn, Phương Phỉ do dự không biết có nên tiếp tục hay không.
Ngọc Cẩn mất một lúc lâu mới thả lỏng lại: "Đừng, cục cưng tiếp tục đi." Cô đã bị khiêu khích đến mức dục hỏa đốt người, nhu cầu cần được giải tỏa, nếu giờ muốn cô nhịn nữa thì đó là chuyện tuyệt đối không được.
Mắt thấy tránh không khỏi, Phương Phỉ nơm nớp lo sợ lại xoa xoa ranh con miệng cọp gan thỏ yếu ớt kia, coi nó như bảo bối, e sợ nó lại xảy ra chuyện gì nữa. Dù cho hai người đã làm vô số lần, nhưng khi Phương Phỉ lại cầm lấy nó sau một thời gian dài, lại lần nữa cẩn thận nắm lấy nó, thì vẫn không khỏi cảm thán sự thần kỳ của nó. Vật này vừa cứng vừa nóng, có cùng tần số xung động, như thể là một sinh mệnh nhỏ bé độc lập, nhưng chính sinh mệnh nhỏ bé này lại làm nàng mong nhớ không thôi.
Hai người đã không làm chuyện đó trong một thời gian dài, xúc cảm trong tay khiến nàng rất là hoài niệm, trong đầu Phương Phỉ tự động phác họa hình dáng mơ hồ của nó, chiều dài, lớn nhỏ, cùng với cảm giác sau khi nó cắm vào người mình. Không thể không thừa nhận, nàng đã bắt đầu nhớ thương nó, cơ thể hình như có sự cảm ứng, nàng gần như cảm giác được chất lỏng ấm áp đang chảy ra và tràn đầy hạ thể mình.
Sau khi bị thương thì tiểu Ngọc Cẩn tỏ vẻ rất khó chịu, gục xuống đầu, uể oải phờ phạc. Nhưng mà bàn tay Phương Phỉ như có ma lực thần kỳ, hoặc chỉ là do chính bản thân nàng, côn thịt được bàn tay nhỏ bé của nàng khéo léo vuốt ve lại bắt đầu tỉnh táo, khôi phục sức lực mạnh mẽ của nó, hơn nữa còn có xu thế lớn dần. Không gian trong quần lót rõ ràng là đã không còn thích hợp để nó trưởng thành, nó cần một không gian rộng lớn hơn, tùy ý bay lượn, sau đó chui vào nơi quy túc mà mình tìm kiếm cả đời —— Thủy Liêm Động, ở bên trong trằn trọc lưu luyến, ngược dòng bơi lên, tìm đến ngọn nguồn của tổ ấm, gieo hạt giống sinh mệnh.
"Ưmm, hừ... Bảo bối, tiểu Ngọc Cẩn thấy chật chội khó chịu quá, em giúp cô thả nó ra. Ưm ahh..." Ngọc Cẩn thấp giọng nói vào bên tai Phương Phỉ, cô được xoa bóp thoải mái nên nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ, âm thành trầm thấp gợi cảm như là một bàn tay to nắm lấy trái tim nàng, khiến Phương Phỉ hô hấp cứng lại, dây thần kinh mang tên lý trí lập tức đứt đoạn.
Một tay Phương Phỉ bảo vệ vật khổng lồ nọ, tay kia khó nhọc kéo quần lót Ngọc Cẩn xuống.
Trong lúc cử động thì Phương Phỉ đã cố hết sức di chuyển nhẹ nhàng, chậm rãi kéo quần cô xuống, nhưng bởi vì thân hình tiểu Ngọc Cẩn khổng lồ, nên không thể tránh khỏi việc có xát khiến Ngọc Cẩn đổ mồ hôi, tâm ngứa khó nhịn.
Thế là cô nhân lúc Phương Phỉ tập trung xử lý quần cô, lặng yên không một tiếng động cởi cúc quần đối phương, nhân tiện kéo chiếc quần lót màu ren hồng xuống. Sau đó nhanh chóng chiếm lấy một góc ấm áp mềm mại, nhẹ nhàng vuốt ve đóa hồng đỏ tươi e thẹn ở chính giữa, cảm nhận được sự ẩm ướt nơi đó, Ngọc Cẩn cảm giác máu nóng dâng trào, tình triều tràn lan, hóa ra không chỉ có mình động tình, tiểu muội muội cũng ướt đẫm rồi.
Phương Phỉ nãy giờ vẫn đang rối rắm với chiếc quần khó cởi xuống, nên không để ý tới động tác nhỏ Ngọc Cẩn, mãi đến khi có một ngón tay chạm vào mật huyệt của nàng thì ý thức mới quay về. Nàng sợ hãi khép hai chân lại, kẹp ngón tay của Ngọc Cẩn vào trong, dùng khóe mắt nhìn xung quanh, phát hiện những hành khách khác vẫn đang chơi điện thoại thì không khỏi thời phào nhẹ nhõm. Nàng vốn tính giúp A Cẩn giải quyết dục vọng bằng cách thủ công, nhưng theo xu hướng phát triển tiếp theo thì là không được! Đây là một toa tàu điện ngầm đầy người chen chúc đó!!!
Khát vọng đã mất dần dần hồi sinh trong cơ thể, không được, không thể như vậy, Phương Phỉ nỗ lực đè nén ý chí phản bội của cơ thể. Nhưng dưới sự ma sát lặp đi lặp lại của đầu ngón tay mềm mại, phần thịt non giữa hai chân nàng run rẩy, bụng nhỏ căng lên, một dòng dịch nóng lặng lẽ xuôi dòng theo mật huyệt, làm ướt bàn tay Ngọc Cẩn.
Rốt cuộc thì Ngọc Cẩn không thể để ý nhiều hơn nữa, chỉ mất một lúc mà ngón giữa đã thăm dò vào sâu cơ thể nàng, mật huyệt ấm áp thoải mái, ngón tay không ngừng bị phần thịt non xung quanh đè ép bao bọc. Cô cảm thấy bản thân sắp bị mật hoa bên trong hòa tan rồi, nếu muốn cô chết trong này vào giây tiếp theo thì cô cũng rất sẵn lòng.
Nhưng mà no ấm thì sinh dâm dục, dục vọng tựa như một vực sâu không đáy, không muốn dừng bước tại đây, vô số ác ma đang dụ dỗ Ngọc Cẩn, sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi thì cô muốn quay cuồng trong động nhỏ của mình, nhưng thoáng nghe thấy tiếng nước òm ọp, Phương Phỉ đang mặt đỏ tai hồng.
Trong mắt Ngọc Cẩn đầy dục hỏa dữ dội, nhưng động tác lại đặc biệt mềm nhẹ, dịu dàng hôn lên đôi môi sáng bóng của Phương Phỉ, cắn mút nhẹ nhàng, rải rác xuống mọi nơi trên khuôn mặt nàng. Cô lẩm bẩm nhỏ nhẹ khiêu khích Phương Phích, trong giọng nói tràn ngập sự mê hoặc: "Trong lúc cô không có ở đây, em có giống cô tự an ủi mình không? Hửm ~" Khi nói ra những lời này thì tay cô hoạt động cũng rất nhiệt tình.
"Ưm a ~ em không có ~" Phương Phỉ quả thực sắp ngất xỉu, trên mặt nóng rát, người này căn bản không biết hai chữ "liêm sỉ" viết như thế nào mà! Đây là điều có thể tự tiện hỏi sao? Nhưng cơ thể mình lại cố tình không chịu cố gắng giơ cờ trắng lên, khoái cảm từ chỗ tư mật xấu hổ bùng nổ, truyền tới sống lưng, mạnh mẽ càn quét toàn thân, "Ứm a ~ đáng ghét ~ "
Từ "đáng ghét" hờn dỗi mê người đến vậy, làm Ngọc Cẩn nghe xong thân trào nhiệt huyết, cô sắp điên rồi, hạ thân sưng tấy lên vì sau, rất cần được an ủi. Cô rút tay ra, rồi đâm mạnh vào giữa hai chân Phương Phỉ một cách thô bạo.
"Đồ hư hỏng..." Đã không còn quần áo ngăn cách, da thịt hai người hoàn toàn chạm vào nhau, giữa hai chân truyền đến cảm giác cứng nóng quen thuộc, phần thịt non trong bắp đùi như là bị bỏng, nhẹ nhàng co rúm lại. Nếu như đặt vào ngày thường, thì Phương Phỉ sẽ không hề do dự nạp nó vào trong cơ thể mình, tận hưởng sự sung sướng, nhưng mà bây giờ thì không đúng nơi không đúng chỗ, nàng không thể lơ là để A Cẩn có cơ hội. Trong hoàn cảnh hiện giờ thì nàng đã không có đường lui, nếu giãy dụa mạnh mẽ thì chỉ khiến mọi người càng thêm để ý hơn, trường hợp khi đó nàng không dám tưởng tượng nữa, nàng chỉ có thể chống cự thủ động. Hai chân vô lực, nàng đành dựa vào phía sau, đặt trọng tâm cơ thể lên tay vịn của toa tàu. Chỉ còn cánh cửa cuối cùng, dù cho ra sao đi nữa thì cung phải kiên quyết chống lại, nàng kẹp chặt hai chân, tử thủ đạo phòng tuyến cuối cùng.
Ngọc Cẩn thấy thế cũng không nhụt chí, liếc nhìn Phương Phỉ đầy thâm ý, nhìn Phương Phỉ run rẩy mà Ngọc Cẩn cười như hồ ly tinh. Hai tay cô đặt lên vai Phương Phỉ, chỉ cần hơi dùng sức thì phần thân trên của hai người gần như đã dán sát vào nhau, hơi nghiêng thân dưới, môi dán vào khóe môi Phương Phỉ, phát ra tiếng cười quyến rũ nhẹ nhàng: "Haha, cục cưng sợ bị người khác phát hiện sao? Phản ứng thật đáng yêu, vậy kế tiếp cục cưng phải cố gắng nín nhịn nha."
Vừa nói nói xong thì cô lập tức mút môi Phương Phỉ, đầu lưỡi mạnh mẽ xâm lấn, cạy hàm răng Phương Phỉ ra, cùng chiếc lưỡi trốn tránh của nàng dây dưa nhiệt tình. Một tay Ngọc Cẩn chậm rãi trèo lên đỉnh núi cao ngất, lòng bàn tay bao trùm trước ngực Phương Phỉ, xoa ấn, vuốt ve, xúc cảm đầy đủ này khiến cô không muốn rời đi. Tay còn lại tập kích cánh mông đẫy đà trơn mềm của nàng, giống như đang nắn bóp cục bột vô cùng dẻo dai, nhào nặn thành từng vòng một.
Tình triều trào tới từ tám phương bốn phía khiến Phương Phỉ đã yếu ớt vô lực, hóa thành một bãi xuân thủy, chỉ còn một chút sức lực ở dưới hai chân. Hóa ra những trò trêu đùa nàng làm trên người Ngọc Cẩn giờ đây lại được áp dụng trên người nàng từng chút một, nàng cáu kỉnh tránh môi lưỡi của Ngọc Cẩn, thấp giọng phẫn nộ: "Đồ đáng gghét, cô như thế là trả thù đấy!"
"Ồ, xem ra bảo bối vẫn còn tinh thần lắm, là do cô hầu hạ không được chu đáo rồi, bây giờ sửa lại ngay đây." Ngọc Cẩn dùng một tay nâng mông Phương Phỉ lên dễ như trở bàn tay đến, cô đong đưa xương hông và co giật giữa chân nàng từng chút một, từ từ tăng biên độ lên, lại dùng góc độ gian xảo cọ xát vào mật huyệt và hột le mẫn cảm.
"Ừmmm..." Phương Phỉ bị đánh đến mức như muốn hoa mắt ù tai, dùng hết tất cả ý chí mới kiềm chế được mong muốn hét lên, tiếng gào thét bên trong cổ họng xoay chuyển ngàn vạn lần, lại biến thành một tiếng rên rỉ yếu ớt, chậm rãi tràn ra từ răng môi.
Không còn chút sức lực nào nữa, cơ thể hoàn toàn phản bội lại nàng. Mật động ở dưới sự tấn công mạnh mẽ không ngừng tiết ra ái dịch, làm cả cây gậy thịt ướt nhẹp, khiến Ngọc Cẩn đưa đẩy càng thêm dễ dàng. Mật huyệt thậm chí còn vô thức tìm kiếm quy đầu to lớn, sau đó cắn nhẹ, không cho nó rời đi.
"Uhuh... Bảo bối em giỏi quá!" Ngọc Cẩn bị cắn đến mức sắp mất hồn, trong mắt hiện lên phong ba bão bão táp. Bây giờ thời cơ đã chín mùi, cô dùng tư thế liên kết để đưa côn thịt thô to đâm mạnh vào nơi ấm áp săn khít của Phương Phỉ. Có thể là do đã một thời gian dài không làm, cũng có thể là do hôm nay tiểu Ngọc Cẩn đặc biệt hưng phấn, nên quy đầu mới vừa đi vào đã bị kẹt lại. Hai cánh môi mọng vốn dĩ còn tươi sáng như giờ lại đơn bạc trắng bệch vì phải chống lại cự bổng to lớn, như có thể bị xé toạc bất cứ lúc nào.
"Á!" Hạ thân căng đau làm Phương Phỉ sợ hãi kêu thành tiếng.
Nghe được tiếng hô đau của Phương Phỉ, Ngọc Cẩn đau lòng không thôi, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, thương yêu hôn lên chóp mũi của nàng, hôn đôi môi anh đào non mềm của nàng, dỗ dành an ủi bên tai nàng, "Phỉ nhi, Phỉ nhi, bảo bối của cô..."
Dưới sự vỗ về của Ngọc Cẩn, người trong lòng trái lại càng thêm cứng đờ. Phương Phỉ hoảng sợ nhìn xung quanh, bởi vì âm thanh cao vút vừa rồi mà tất cả các hành khách đều nhìn về phía này...