Vì Sao Đưa Ai Tới

Chương 30: Ảo ảnh (H)



Chương 30. Ảo ảnh (H)

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, máu trong người Phương Phỉ đông lại, tay chân lạnh cả người, vùi đầu vào vai Ngọc Cẩn, cả người không ngừng run rẩy.

Tuy là có Ngọc Cẩn che chắn, hơn nữa nhìn từ ngoài thì trang phục của cô không có gì khác thường, ngoại trừ cảm giác ớn lạnh ở chân. Nhưng thông qua tiếng rên rỉ cao vút và khuôn mặt xuân tình của nàng thì không khó để đoán được sự mờ ám trong đó. Nàng thậm chí có thể tưởng tượng được những người đó đã ngấm ngầm chế nhạo, khinh bỉ, ánh mắt xấu xa, cảm giác xấu hổ lập tức bao phủ nàng, khiến nàng vùi vào ngực Ngọc Cẩn, không muốn đối mặt.

Nàng không ngừng an ủi bản thân rằng đây nhất định chỉ là nằm mơ, nhưng sự tồn tại của nghiệt căn dưới hạ thể vô cùng rõ ràng, cùng với cảm giác căng tràn nơi đó không ngừng nhắc nhở nàng đây là hiện thực tàn khốc.

Ngọc Cẩn vẫn luôn để ý đến ái nhân nên nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường của nàng, lập tức lo lắng nhìn xuống, phát hiện cơ thể Phương Phỉ cũng không bị gì thì mới nhẹ nhàng thở ra. Vậy vấn đề xuất hiện ở đâu? Những cặp mắt sau lưng khiến cô nhanh chóng nhận ra điều gì đó, cô đã hiểu vì sao cô bé trong lòng mình lại sợ hãi.

Ngọc Cẩn thương tiếc hôn lên gương mặt Phương Phỉ, Phương Phỉ sợ hãi liên tục run lên. Ngọc Cẩn vội vỗ về, giải thích: "Bảo bối đừng sợ, bọn họ không thấy được chúng ta đâu, hay nói đúng hơn thì bọn họ chỉ nhìn thấy ảo ảnh thôi."

Nghe xong những gì Ngọc Cẩn nói, Phương Phỉ cảm thấy như được sống lại lần nữa, ngẩng đầu lên, run rẩy lặp lại: "Ảo, ảo ảnh?"

"Ừ, đúng rồi. Từ lúc Phỉ nhi mới vừa trêu chọc cô thì cô đã tạo ảo ảnh rồi. Khi ở dưới trạng thái này, thiết bị sẽ ảnh hưởng đến sóng não của mọi người, người ở ngoài sẽ không nghe hay thấy gì về tình huống thực ở bên trong. Lớp ảo ảnh này sẽ chỉ hiện ra hình ảnh và âm thanh giả, cũng chính là hình ảnh giả lập mà người Trái Đất các em nói đó. Chúng ta được lớp ảnh ảo này bao phủ, người ngoài sẽ không phát hiện những gì chúng ta đang làm. Nhưng bởi vì người ở bên trong là thật, nên sẽ khó tránh khỏi va chạm với ngoại giới. Vì vậy, để cho lớp ảo ảnh này trong chân thật hơn, mà hình ảnh và âm thanh giả lập cũng thay đổi dựa vào đó, em nhìn thử đi, trông bọn họ giống như không thấy được gì cả, phải không?" Ngọc Cẩn kiên nhẫn xoa dịu cảm xúc của Phương Phỉ.

Phương Phỉ cảm thấy như mình đang nghe truyện nghìn lẻ một đêm, nhưng đây lại là do chính miệng Ngọc Cẩn nói, nàng thấy cũng không khó tin lắm. Không biết vì sao nàng lại có cảm giác chắc chắn như vậy nữa, có lẽ là vì đã thấy nhiều khía cạnh thần kỳ của Ngọc Cẩn nên nàng đã tin cô theo bản năng, cảm giác này khiến nàng an tâm, tựa như uống thuốc an thần vậy.

Phương Phỉ nghe lời nhìn về phía đám đông, quả nhiên bọn họ cũng không lộ ra biểu cảm nào khác thường, tinh thần nàng hoàn toàn thả lỏng: "Ồ quao, thật sự rất thần kỳ, cô thường xuyên làm ra được mấy chuyện thần kỳ. Nhưng sao em cứ thấy biểu cảm của họ tương ứng với hình ảnh này có hơi... kỳ lạ, em còn thấy biểu cảm mấy bác gái đang -- cười, đây là cái quỷ gì vậy! Là do em hoa mắt sao? A Cẩn, bọn họ thấy gì từ hình ảnh giả lập vậy?"

"Khụ, khụ" Ngọc Cẩn hắng giọng, sau đó nghiêm túc miêu tả: "Bọn họ thấy một khung cảnh, một người phụ nữ trẻ tuổi quay lưng về phía họ đang ôm bé gái dễ thương ở trong lòng đứng ở trong góc toa tàu. Khuôn mặt của bé gái phấn điêu ngọc trác, trắng trẻo núng nính, làm người ta rất muốn cắn một cái, đôi mắt sáng ngời như trân trâu, vẻ mặt vui vẻ lạ thường, ríu rít làm nũng với người mẹ, muốn được ăn giăm bông trong tay cô ấy, dáng vẻ đáng yêu đến mức khiến người ta hận không thể moi tim móc phổi cho cô bé. Người mẹ không hề có sức chống cự trước sự làm nũng mềm mại của con gái, cẩn thận mở gói giăm bông ra, đưa tới bên miệng con gái. Cô bé trước tiên vươn cái lưỡi hồng ra liếm láp, trong đôi mắt có ánh sáng lóe lên, trông có vẻ rất thích hương vị của giăm bông, sau đó tham lam cắn một miếng lớn, hai bên má căng phồng lên, nước bọt trong miệng nhiều đến mức chảy ra khỏi khóe miệng. Người mẹ cưng chiều lấy khăn giấy lau miệng cho con gái, thường xuyên hôn lên má cô con gái nhỏ của mình, rõ ràng là một khung cảnh mẫu tử tình thâm." Nói xong câu cuối cùng, Ngọc Cẩn ghé vào mặt Phương Phỉ mút mạnh một cái.

Phương Phỉ trầm mặc chốc lát, tiếp theo liền dùng sức lau sạch nước bọt trên, "A a a, A Cẩn xấu, đồ biến thái!"

Phương Phỉ không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra trong phòng chứa dụng cụ thể thao, lớp ảo ảnh này có lẽ cũng giống như màng kết giới khi đó, được dùng vào mục đích điều tra quân sự, còn tình mẫu tử gì đó, thế mà cũng nghĩ ra! Cái đồ tồi, đem chuyện ăn uống nói ra mắc cỡ đến thế, nàng thấy xấu hổ thay cho cha mẹ và lãnh đạo của cô ấy. Nghĩ đến đây, Phương Phỉ ngứa răng cắn vào nơi xương quai xanh tinh xảo trước mắt mình, cùng lúc đó, u huyệt dùng sức kẹp chặt nghiệt căn kia.

"A ha... , cục cưng nghịch quá, muốn sao? Hửm ~" Ngọc Cẩn đột nhiên không kịp phòng ngừa bị miệng nhỏ kẹp chặt, xương cụt tê rần. Ngọc Cẩn bị cắn nhưng đôi mắt cô lại trở nên thâm sâu hơn, cô thích nhìn dáng vẻ giương nanh múa vuốt của Phương Phỉ, tựa như răng sữa mọc dài của mèo con ngạo kiều, thật sự quá mức đáng yêu, làm cô không kiềm lòng muốn trêu chọc hết lần này đến lần khác.

Bàn tay đang giữ mông Phương Phỉ giảm bớt một chút sức, dưới tác dụng của trọng lực, côn thịt to dài chậm rãi phá vỡ từng lớp thịt non. Trong lúc đó, cô cũng rất cẩn thận chú ý những thay đổi rất nhỏ trên hàng lông mày của Phương Phỉ, để kịp thời điều tiết tốc độ ra vào, đi đi dừng dừng, ép mình vào sâu bên trong từng tấc một. Tư thế như này, nếu là người bình thường thì chắc chắn sẽ không vào đủ sâu, sẽ ít khoái cảm hơn, nhưng đối với người có kích thước khác hẳn người thường như Ngọc Cẩn mà nói, thì lại là hoàn toàn không có chướng ngại gì cả, quy đầu dễ dàng đâm vào hoa tâm. Bởi vì quá dài nên vẫn còn một đoạn nhỏ lộ ra ở bên ngoài, bắp đùi hai người vẫn chưa hề chạm nhau, điều này càng khiến Ngọc Cẩn cắm vào rất dễ dàng.

"Ứ ứ... Ưm... A Cẩn ngoan, em... á... Sai rồi, dừng lại đi, ha... Được không?" Khi toàn bộ hoa kính bị thứ vũ khí nóng bỏng đó lấp đầy, Phương Phỉ rất thức thời đầu hàng kêu ngừng, nếu bây giờ không ngăn lại, thì nàng không dám tưởng tưởng diễn biến tiếp theo nữa, nàng thật sự không thể làm tình vô phép trước mặt đám đông được, cho dù những người đó không nhìn thấy gì.

"Bảo bối, bây giờ em nói thì đã chậm rồi ~" Ngọc Cẩn mút đôi môi đỏ mềm của Phương Phỉ, khẽ đong đưa vòng eo, để côn thịt của mình chậm rãi di chuyển trong đường hầm chật hẹp chứa đầy ái dịch, mắt hơi híp lại hưởng thụ khoái cảm được vô số cái miệng nhỏ trong hoa huyệt mút lại, tiếp đó dụ dỗ: "Nếu đã làm đến nước này, sao Phỉ nhi lại không hưởng thụ chứ. Chuyện hoan ái giữa tình nhân với nhau vốn là thuận theo ý trời, thuộc về nhu cầu cơ bản của con người, bình thường như ăn cơm uống nước vậy, chỉ là mọi người ở đây quá kiềm chế nhu cầu sinh lý, coi nó như hồng thủy mãnh thú, ai cũng giữ kín như bưng. Cô biết Phỉ nhi vẫn chưa thể loại bỏ quan niệm ăn sâu bén rễ này ngay được, nhưng có cô ở cạnh em, em không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện, hiện tại em chỉ cần tập trung đắm mình trong đó, cẩn thận cảm thụ."

Một tay Ngọc Cẩn giữ chặt cặp mông của Phương Phỉ, chậm rãi đong đưa vòng eo, tay còn lại rơi xuống khuôn ngực đầy đặn mịn màng của Phương Phỉ, nhẹ nhàng vuốt ve. Bàn tay thon dài trắng nõn đang nắm lấy da thịt non mềm, ngón trỏ nhẹ nhàng trêu chọc đỉnh nụ hoa, chỉ một cái vuốt ve nhẹ cũng khiến người trong lòng thở dốc không ngừng.

Kiếm thịt màu hồng hung dữ ra vào mật huyệt ẩm nóng bằng tốc độ rất nhẹ nhàng, mỗi lần rút ra đều để quy đầu cực lớn chắn cửa động, ỷ vào kích thước khổng lồ của mình, bá đạo độc chiếm đường đi, không cho mật dịch chút khe hở nào, chỉ có một phần nhỏ mật dịch trong quá trình co giật tạo ra tiếng nước yếu ớt mà chỉ có hai người nghe được, sau đó biến mất trong đám đông.

"Ư..." Động tác của Ngọc Cẩn nhẹ nhàng như chơi đùa, khiến Phương Phỉ vô cùng thoải mái, hơi thả lỏng cơ thể, nàng phải thừa nhận nàng thích cảm giác da thịt dán vào nhau như vậy. Nhưng Phương Phỉ vẫn thấy bất lực và không thể vượt qua rào cản trong lòng, vì vậy nên trong quá trình nếu nàng không nhắm chặt hai mắt thì cũng nhìn lên trần nhà, tầm mắt chưa bao giờ dừng ở đám đông, ngay cả tiếng rên rỉ cũng cố gắng kiềm nén, mặc dù nàng biết người ngoài nghe không thấy. Trong lòng yên lặng nghĩ bản thân nàng là bị bắt làm giặc, chứ nàng đâu có muốn.

Nhìn dáng vẻ đà điểu của Phương Phỉ, tính trí của Ngọc Cẩn càng sâu, ý xấu càng lộ ra như gió nhẹ mưa phùn, mỗi chuyển động đều nhẹ nhàng lướt qua vị trí mẫn cảm kia, liên tục treo Phương Phỉ lên, thật nửa vời, khiến nàng có cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa, làm thế nào cũng không đúng chỗ đó, gợi lên một cảm giác trống rỗng mạnh mẽ.

Sau vô số lần ma hợp, nàng đã quen với quy luật ra vào của Ngọc Cẩn, cái trò hầm thịt nhỏ của tên này khiến nàng thật sốt ruột, vốn đã ăn mặn quen miệng bỗng đột ngột lại chuyển sang ăn chay, kiểu gì cũng khiến người ta phát điên.

Đồ tồi đáng ghét, biết rõ là nàng không thể buông tay rồi, lại còn tra tấn nàng như vậy nữa. Phương Phỉ càng nghĩ càng thấy dỗi, nước mắt yên lặng chảy xuống, muốn nàng xin tha, mơ đi! Phương Phỉ quật cường không phát ra tiếng động nào.

Cảm giác được cổ áo có hơi ướt, Ngọc Cẩn nghi hoặc nghiêng đầu nhìn thử, nhìn thấy Phương Phỉ lặng im chảy hai dòng lệ, trái tim cô tan nát, sao có thể để người mình yêu khóc chứ, cô thật đáng chết! Ngọc Cẩn vội vàng hôn lên đôi mắt đẫm lệ của Phương Phỉ, thả một bàn tay ra để vuốt ve gương mặt nàng, đau lòng không thôi, "Sao cục cưng của cô khóc rồi, là do cô làm sai gì sao? Cục cưng không khóc nha, em khóc làm lòng cô đau gần chết."

"Huhu, đương nhiên là do cô sai rồi, biết rõ tâm tư em rồi mà còn đối xử với em như vậy, cô là đồ đáng ghét nhất trên đời." Phương Phỉ giãy giụa, trong giọng nói còn mang theo tiếng khóc thút thít.

"Cô sai rồi, cô sai rồi, cục cưng đừng khóc mà, nếu không em đánh cô cho hả giận đi." Ngọc Cẩn vừa nói xong liền nắm lấy tay Phương Phỉ tự đánh vào người mình.

"Em mới không thèm, muốn đánh thì tự cô đi mà đánh." Phương Phỉ giãy giụa rút tay ra, khi giãy giụa không tự chủ được sức lực, kết quả là vang lên một tiếng giòn giã, trên khuôn mặt trắng nõn của Ngọc Cẩn hiện lên năm dấu tay đỏ ửng.

"Cô không sao chứ, em không có cố ý, là do cô một hai cứ đòi đánh mình, có đau không?"

"Không đau, Phỉ nhi còn giận không?"

"Không giận nổi." Phương Phỉ bĩu môi, ầm ĩ như thế, nàng cũng hết giận rồi.

"Không giận là tốt rồi, nếu Phỉ nhi không thích làm ở đây thì cô rút ra ngay." Ngọc Cẩn miễn cưỡng chậm rãi rút lưỡi kiếm vẫn còn cứng rắn ra khỏi cơ thể của Phương Phỉ.

Cơ thể vốn đang bị Ngọc Cẩn thổi một ngọn lửa lên, hiện tại lại đột nhiên nói không làm, mắt thấy tiểu Ngọc Cẩn tinh tráng đang rời khỏi cơ thể mình, huyệt nội không ngừng hút mạnh lấy côn thịt bị rút ra ngoài. Nàng sắp tức chết rồi, trời sinh Phỉ sao còn sinh Cẩn, oan gia này sinh ra là để khắc chế nàng mà! Nhưng khi nhìn thấy dấu vân tay đỏ rực trên mặt Ngọc Cẩn cùng dáng vẻ đáng thương của cô thì... Thôi thôi, vì sao lại phải so đo với người yêu không màng thế tục nhiều vậy chứ? Giữa người yêu với nhau không phải là nên nhường nhịn nhau sao? Hơn nữa bản thân mình cũng thích làm chuyện ân ái với Ngọc Cẩn.

Phương Phỉ gạt những bận tâm cuối cùng sang một bên, đôi tay vòng qua cổ Ngọc Cẩn, hai chân thon dài thẳng tắp quấn quanh eo nhỏ của cô, đỏ mặt ghé vào tai Ngọc Cẩn, ngượng ngùng nói. "Em thích." Nói xong lại lần nữa nuốt cự bổng hồng nhạt vào cơ thế, hạ thể từ thế bị động sang chủ động. Nàng hạ eo xuống, chuyển động vòng eo theo cách mà nàng thích, ở trên người cô nhiệt tình nhấp nhô tocotoco, hết sức triền miên phun ra nuốt vào dương vật hung hãn, phủ lên bề mặt của nó một lớp mật hoa sáng bóng.

Cảm giác quen thuộc tràn đầy trong cơ thể khiến Phương Phỉ hoài niệm vô cùng, lỗ chân lông toàn thân nở ra, phần lớn ý thức của nàng đã chìm đắm trong đó, quên mất bản thân đang ở nơi nào, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy phóng túng không biết kiềm chế trên người Phương Phỉ: "Ứ... Ứ... Thật thoải mái... Đã quá..."

Ngọc Cẩn mới đầu còn kinh ngạc, ngay sau đó híp mắt phượng lại, cô đây là biến thành máy rung hình người à? Nhân tố hiếu chiến trong máu bị kích động, cô ôm chặt cô gái trong lòng mình, dùng tư thế đâm liên tiếp hung hăng cắm vào người nàng, nơi giao hợp vang lên tiếng da thịt va chạm trầm đục.

"A..." Một tiếng rên rỉ gấp gáp vọt ra khỏi cuống họng, mật huyệt của Phương Phỉ run rẩy mãnh liệt, hai tay khẩn trương bám lấy cổ Ngọc Cẩn, da thịt mịn màng trắng nõn nổi lên một lớp hồng nhạt.

Ngọc Cẩn ôm cái mông căng tròn của nàng, hai tay nắn bóp bờ mông căng mịn, nhanh chóng đem vũ khí tối thượng của mình xuyên qua tiểu huyệt ở dưới kẽ mông nàng, lực đạo rất lớn, tần suất rất nhanh, với quy mô sâu nhất khiến Phương Phỉ cảm thấy mật huyệt dường như sắp bị phá nát. Cái lỗ nhỏ hẹp liền tục mở ra dưới sự dập dềnh của côn thịt, phun ra chất lỏng ái muội trong suốt, sau đó lại bị đánh tan thành bọt nước không thương tiếc. Nếp gấp sung huyết của vách thịt mạnh mẽ dính chặt vào gân xanh dữ tợn của côn thịt, theo từng đợt va chạm rút ra mạnh bạo của côn thịt, thịt non nhanh chóng bị kéo ra, thụt vào.

"Ứm á... Ứm... Ứm..." Phương Phỉ nhìn nóc tàu không ngừng rung lắc bằng đôi mắt phủ sương, choáng váng, cảm giác như mình đã xuất hồn, tiến vào một thế giới khác, khi thì như bị đánh thành một lớp bọt bỏng, khi thì như là vô số bóng đèn lắc qua lắc lại, lại như là lục bình rời phiêu dạt theo dòng nước, không có nơi chốn cố định. Thẳng đến khi nhục côn nóng bỏng mãnh liệt đâm vào nơi mềm mại nhất trong mật huyệt, cơ thể Phương Phỉ nóng đến mức dội ngược lại, tạo thành động tác chạy trốn, vòng eo lại bị hai tay như gọng kìm của Ngọc Cẩn ôm chặt lấy, sau đó hung hăng dập xuống. Sau khi đi qua hoa kính dài thẳm, gặp nhiều kiếp nạn, đấu tranh anh dũng, rốt cuộc quy đầu cũng phá được cổng thành, bước vào hoa phòng ấm áp.

"Á... Ứm ứ... Sâu quá... Á ahhh..." Phương Phỉ rên rỉ, đầu óc nàng trống rỗng trong chốc lát, hai mắt chăm chú nhìn vào ánh đèn nhạt trên đỉnh đầu, nhưng lại như không thấy gì cả. Khóe mắt ửng đỏ vô thức rơi nước mắt sinh lý, dòng nước nóng hổi từ nơi sâu thẳm trong cơ thể đổ lên cái đầu trọc lóc của tiểu Ngọc Cẩn như đã hẹn trước.

"A..." Phương Phỉ phát ra một tiếng rên dài, như đang thở dài, rồi sau đó vô lực gục đầu lên vai Ngọc Cẩn, ngơ ngác nhìn thẳng về phía trước.

Ơ, là nàng hoa mắt sao? Làm sao mà nàng lại thấy sau lưng Ngọc Cẩn có một người đàn ông gầy gò lấm la lấm lét đang vươn cái móng chó về phía Ngọc Cẩn vậy?! Phương Phỉ lập tức tỉnh táo lại, tập trung nhìn kỹ, quả nhiên đúng là đúng rồi! mẹ kiếp, người phụ nữ của bà đây mà cũng dám động vào à! Thế là Phương Phỉ dùng sức ngắm ngay vào nơi gốc rễ con đàn cháu đống của gã, ngay sau đó là ba tiếng rên rỉ vang lên liên tiếp, đương nhiên, một trong số đó là do đau, hai tiếng còn lại là do sướng.

Động tác lớn của Phương Phỉ tác động đến nơi tiếp xúc của hai người, hung khí trong cơ thể bị đâm lung tung bừa bãi trong hoa phòng, miệng nhỏ sợ hãi cắn mạnh một cái, côn thịt hưng phấn cực độ run rẩy tinh dịch đặc sệt chất chứa mấy ngày nay bắn thẳng vào trong tử cung Phương Phỉ, chỉ trong chốc lát đã bắn đầy cả một hồ, khiến bụng nàng như đang mang thai ba tháng vậy.

Bởi vì hai người sa vào hoan ái nên sớm đã lỡ ga, cuối cùng đi thẳng tới trạm cuối. Hai người vội vội vàng vàng kết thúc cuộc làm tình thú vị này, Phương Phỉ mặt mũi đỏ bừng, hạ thể nàng lại bị bịt kín lại rồi được ôm bước ra ngoài. Lý do là toa tàu là một không gian khép kín, trong tử cung có quá nhiều chất lỏng, nếu chảy ra sẽ để lại dấu vết rõ ràng và mùi vị không dễ tiêu tan.

------