Vì Sao Đưa Ai Tới

Chương 47: Ra mắt nhà vợ (2)



Ra mắt nhà vợ (2)

Ngọc Cẩn có thính giác rất tốt, nên khi cô ngồi trong phòng khách đưa lưng về phía cửa đã nghe thấy tiếng động, bèn quay đầu nhìn về phía cửa. Chỉ thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp đang đứng đó, ăn mặc giản dị nhưng lại không mất sự thanh lịch, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, thoạt nhìn thì chỉ mới khoảng 30 tuổi. Nếu nhìn kỹ, Ngọc Cẩn còn có thể tìm được nét quen thuộc từ trên khuôn mặt bà ấy, người này hẳn là mẹ của Phỉ nhi rồi.

"Cháu chào bác gái ạ." Ngọc Cẩn đứng lên khỏi chỗ ngồi, tươi cười chào hỏi.

Hôm nay Ngọc Cản mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng, kết hợp với quần ống rộng cạp cao bằng vải lanh, trên mặt cô trang điểm nhẹ nhàng, khiến dung nhan không nhiễm bụi trần lại dính vài hơi thở nhân gian. Mái tóc đen dài uốn nhẹ sau lưng, khuyên tai kim cương bên tai cô làm cho đường viền tai khi lệch sang một bên trông rất thanh lãnh, mà nụ cười nhạt kia lập tức khiến người ta sinh ra cảm giác băng chảy tuyết tan, như đang tắm mình trong gió xuân.

Vương Uyển Đình sững sờ một lúc, muôn vàn suy nghĩ ập đến, có cảm giác như đã từng gặp nhau nhưng lại không thể giải thích được. Bà vội vàng bắt lấy cánh tay Ngọc Cẩn, hỏi: "Có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau không?"

Câu hỏi bất ngờ này khiến tất cả mọi người có mặt đều ngơ ngác, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ngọc Cẩn nhanh chóng phản ứng lại, trả lời: "Trong ấn tượng của cháu thì hình như chưa từng gặp qua bác ạ."

Thấy vẻ mặt mọi người ngơ ngác, Vương Uyển Đình cũng tỉnh táo lại. Nghĩ lại cũng phải, đó là chuyện khi bà còn nhỏ, cho dù có gặp lại thì người nọ ước chừng cũng phải khoảng 60 tuổi rồi, hẳn là không phải. Nhưng cảm giác quen thuộc này thật sự rất mạnh, Vương Uyển Đình chưa từ bỏ ý định, bà hỏi lại: "Có phải cháu rất giống bà nội hoặc bà ngoại không, họ cũng ở thành phố này sao?"

Liên tiếp những câu hỏi khó hiểu làm Ngọc Cẩn chững lại, nhưng vì để không mất lễ phép, cô thoáng nhớ lại. Bởi vì thời gian thật sự quá mức xa xôi, cô cũng chỉ gặp ông bà có vài lần ít ỏi nhưng hình như dáng vẻ có hơi giống nhau, bèn gật đầu nói: "Dạ, nhưng bà ấy không ở đây ạ."

Tuy rằng Phương Phỉ cũng không hiểu gì, cũng không rõ vì sao mẹ mình lại kích động, nhưng thấy người yêu và mẹ mình dùng phương thức này để bắt đầu tạo cảm tình thì cũng không tệ lắm.

Nhưng mà Lý Trọng Niên đứng một bên lại vang lên tiếng chuông cảnh báo, ký ức phủ đầy bụi lại lộ ra lần nữa.

Năm đó khi ông và mẹ Phương Phỉ mới bắt đầu yêu nhau cũng gặp qua cảnh này, nhưng lúc ấy vợ ông không hỏi bà nội bà ngoại của người ta, mà là hỏi mẹ người ta, dáng vẻ kích động đó so với bây giờ không sai một ly nào. Tuy là sau đó nhận được đáp án không mong muốn, nhưng hai người cũng dần dần trở thành khuê mật không có gì giấu nhau, quan hệ tốt đến mức người làm bạn trai như ông cũng phải ghen tỵ.

Khi đó Vương Uyển Đình suốt ngày kể cho Lý Trọng Niên nghe cô gái kia tốt thế nào, tri kỷ thế nào,... Lúc mới đầu còn tốt, ông còn vì Vương Uyển Đình có bạn tốt mà vui lây, nhưng lâu dần, Lý Trọng Niên bắt đầu mâu thuẫn, trong lòng ngũ vị tạp trần, hụt hẫng. Mâu thuẫn tích lũy lâu ngày trở thành khủng hoảng tình cảm nghiêm trọng nhất từ trước đến nay của bọn họ, cũng may cô gái kia đã sớm có hôn phu, sau khi kết hôn thì hai người mới dần bớt liên lạc lại.

Hiện tại cảnh tượng lại tái diễn, dù là việc này không lý trí, dù sao tuổi tác của hai người cũng chênh lệch nhiều, lại gần như là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, nhưng hảo cảm của Lý Trọng Niên dành cho Ngọc Cẩn rơi xuống đáy vực, có xu thế tiếp cận số âm.

Khoảng thời gian tiếp theo, Lý Trọng Niên cố ý tách hai người ra, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, cũng không nhìn Ngọc Cẩn bằng ánh mắt ôn hòa như trước nữa.

Phương Phỉ thấy vậy thì buồn bực khó hiểu, vừa rồi còn ba nàng còn tốt lắm mà, sao giờ lại thay đổi chóng mặt rồi, còn có địch ý mơ hồ với A Cẩn nữa chứ? Còn ngăn A Cẩn nói chuyện với mẹ mình, chuyện này không thể được, đã nói là giữ gìn quan hệ, không thể bên nặng bên nhẹ được.

Vì để tăng cảm tình, Phương Phỉ đề nghị chơi mạt chược, Vương Uyển Đình lập tức tán thành, cũng không màng Lý Trọng Niên phản đối mà kéo ông ngồi vào bàn, ba tay thiếu một thì sao chơi được!

Nhưng khi bắt đầu chơi thì Phương Phỉ cảm thấy có chút thay đổi, ván bài có sóng ngầm mãnh liệt. Ba nàng nếu không phải đánh A Cẩn thì lại cắt bài nàng, mà mẹ nàng lại thường xuyên cứu A Cẩn hoặc là nã pháo cho nàng, sau lại không quen nhìn ba nàng luôn nhằm vào A Cẩn, cũng bắt đầu ép bài của ông, chỉnh đến mức mặt ba nàng ngày càng đen. A Cẩn cũng thuận thế thả mấy con pháo cho ba nàng, nhưng hiệu quả không lớn lắm.

Phương Phỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, mím chặt môi, cố gắng ép khóe miệng muốn cong lên xuống, xem ra ôm đùi của mẫu hậu đại nhân mới là vương đạo nha.

Bởi vì đã được mẹ vợ ưu ái nên chuyện Ngọc Cẩn ở lại Lý trạch cũng là thuận lý thành chương.

Mặc dù Phương Phỉ không vui vì ba nàng xếp phòng cho A Cẩn ở cách xa phòng nàng, nhưng nàng khá hài lòng trước kết quả hiện tại, ít nhất thì Ngọc Cẩn cũng đã thành công ở lại nhà nàng

Vui vẻ tắm rửa rồi sấy tóc, sau khi bản thân gọn gàng xong thì Phương Phỉ muốn chui vào ổ chăn. Thời tiết dần chuyển lạnh, tuy rằng sau khi chuyển hóa thì thể chất nàng không giống trước, nhưng nàng vẫn bảo lưu tập tính làm người, thích ấm áp.

Phương Phỉ thích ngủ khỏa thân, dựa theo thói quen dĩ vãng, cởi áo tắm, trần truồng lên giường ngủ. Mới vừa chui vào ổ chăn thì lại chạm phải một bàn tay trơn mịn, Phương Phỉ sợ tới mức suýt nữa nhảy dựng lên, lại bị một cơ thể mềm mại đè xuống, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên: "Xem ra bảo bối rất kích động khi cô đến đó nha."

"Sao cô lại tới đây?" Phương Phỉ kinh hồn bạt vía, tức giận hỏi.

Ngọc Cẩn cúi đầu, phát hiện bảo bối nhà cô thế mà lại không mang quần áo, tầm mắt tràn ngập mỡ trắng trong suốt như pha lê, ý niệm nháy mắt bùng phát, hô hấp bắt đầu dồn dập, "Cô tới, làm em đó!"

"Ưm ưm..."

Ngọc Cẩn bá đạo hôn lên môi Phương Phỉ, bịt kín miệng nàng không để lại một kẽ hở. Mãi đến khi cô hôn đủ thì mời dời xuống phía dưới, cuối cùng tìm được đóa hồng mai trên vùng trắng nõn kia, cô không chút khách sáo mở miệng ngậm lấy nó rồi mút vào. Tay phải đồng thời không ngừng nghỉ đến thẳng đến hoa viên mềm mại xinh đẹp dưới thân Phương Phỉ, ấn nhẹ vào. Ngón trỏ tìm kiếm được hoa tâm trốn sau giữa rừng rậm, cô nhẹ nhàng nhấn một cái, Phương Phỉ lập tức co rúm người, cơ thể nàng như bị cưỡng chế khởi động, hoa tâm run rẩy phun ra ái dịch trong suốt, dính đầy tay Ngọc Cẩn.

Cả ngực và bụng dưới đều bị kích thích, Phương Phỉ không kiềm được được run rẩy, vặn vẹo cơ thể như vừa muốn tới gần lại muốn né tránh. Phương Phỉ đang lâm vào cơn say mê khoái lạc chỉ cảm thấy như vậy là không đủ: "Ưm... Cẩn, em muốn nữa, tiến vào..."

Ngọc Cẩn nghe xong lời này, máu nóng lập tức vọt lên não, khóe mắt đỏ bừng, không đợi một lát nữa mà lập tức dùng kiếm thịt đã sớm vận sức đâm mạnh vào vỏ kiếm, sau đó chính là nhịp điệu của sấm chớp và địa hỏa. Sức mạnh lớn đến mức ngay cả chiếc giường king size với chất liệu tốt nhất cũng phát ra âm thanh kẽo kẹt theo chuyển động của Ngọc Cẩn.

"A ha... Ưm..." Phương Phỉ bị từng đợt khoái ý mãnh liệt sướng đến mức rên rỉ ra tiếng. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt nàng càng thêm đến vũ mị động lòng người, hình như có xu thế phá kén hóa bướm, Ngọc Cẩn thấy cảnh này thì tim cô rung động dữ dội, tốc độ ra vào càng thêm điên cuồng.

Cùng với động tác thọc vào rút ra phập phồng của Ngọc Cẩn thì lý trí của Phương Phỉ cũng bị cuốn bay, trong không khí có một tiếng vang rất nhỏ, là nhịp tim đập của nàng sao? Phương Phỉ miễn cưỡng lấy lại tinh thần, sau khi chuyển hóa thì thính giác của nàng nhạy bén hẳn lên, cẩn thận phân biệt, phát hiện lại là tiếng bước chân, tim nàng lập tức lỡ mất một nhịp!

"Mau dừng lại." Phương Phỉ kinh hoàng thấp giọng hô lên.

Nhưng Ngọc Cẩn đang hưng phấn đỏ cả mắt thì sao nghe lọt tai được, cô vẫn đang điên cuồng tàn phá hoa viên kia.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, không còn kịp rồi, Phương Phỉ kinh hãi đột nhiên phát ra lực lượng chưa từng có, nàng ép lấy cái eo đang đong đưa của Ngọc Cẩn rồi ấn xuống. Dưới tác động cực mạnh, nơi nào đó trong hoa tâm mềm mại bị va chạm mãnh liệt, một dòng điện từ nơi đó nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể.

Phương Phỉ cảm thấy mình như sắp thăng thiên, lại còn phải cố gắng kiểm soát sắc mặt của mình, nàng lấy chăn phủ kín người Ngọc Cẩn.

Cùng lúc đó cửa lạch cạch mở ra, người bước vào là mẹ nàng. Phương Phỉ phiêu linh trong gió, có gì có thể bế tắc như hiện tại sao? Trên thực tế còn bế tắc hơn nữa.

"Phỉ Phỉ à, mẹ hỏi con chuyện này." Trước đó vẫn luôn có Lý Trọng Niên cản trở nên Vương Uyển Đình không thể bàn chuyện về bà của Ngọc Cẩn với cô. Bây giờ đã trễ rồi, bà cũng không tiện quấy rầy Ngọc Cẩn, bèn tới chỗ con gái để tìm hiểu một ít tình hình cụ thể.

"Mẹ ~, sao mẹ vào được, còn không thèm gõ cửa nữa." Dục niệm mới vừa dập tắt nên khi Phương Phỉ nói chuyện thì trong giọng nàng có một chút hờn dỗi mà ngay cả nàng cũng không nhận ra.

Tuy rằng có hơi lạ nhưng Vương Uyển Đình cũng chỉ cho là con gái bà đang làm nũng, "Hừ, phòng của con sao mẹ không vào được chứ, mẹ muốn vào thì vào."

Phương Phỉ lập tức cạn lời trước hành vi cường đạo của mẹ mình.

"Mà nè, sao mặt con con đỏ quá vậy, còn ra mồ hôi, trời nóng thì nên đổi chăn đi chứ." Vương Uyển Đình tính xốc chăn chăn lên.

"Con không cần, con ngủ lõa thể mà." Phương Phỉ ôm chặt chăn, giãy giụa khiến côn thịt trong người càng đâm sâu hơn, nàng mím chặt môi, ngón tay trắng bệch vì bấu chặt chăn. Cảm nhận được hơi thở trước ngực, Phương Phỉ âm thầm tiến vào cuộc chiến thiên nhân.

Bà quên chuyện này mất tiêu, Vương Uyển Đình rút tay lại, thản nhiên nói: "Cái con bé này, khi còn nhỏ có nơi nào mà mẹ chưa nhìn thấy chứ, lớn một cái là ngại mẹ à. Mà sao chăn con cao quá vậy, có phải con lại..."

Tim Phương Phỉ lập tức bị bóp chặt, tay chân lạnh lẽo, trừ bỏ nhịp đập của vật dán sát dưới hạ thân thì nàng không cảm giác được thứ gì khác.

"... ôm gối ôm đúng không?"

Trái tim lại lần nữa khôi phục sức sống, đập lên lại, Phương Phỉ lúng ta lúng túng gật đầu. Chiếc gối ôm nằm phía dưới im lặng thừa nhận tất cả.

Trước kia sau khi Phương Phỉ thoát khỏi ác mộng thì sẽ túm lấy thứ gì đó, dần dần tạo thành thói quen khi ngủ sẽ ôm gối. Trông nàng có vẻ mệt mỏi mật, Vương Uyển Đình cũng không tính hỏi nhiều, dặn dò nàng lo mà nghỉ ngơi rồi đi. Khi bà sắp đi ra ngoài còn nói: "Mẹ rất thích đứa bé Ngọc Cẩn này, sau này hai đứa ráng mà chung sống với nhau."

Vương Uyển Đình đi rồi lúc sau, Phương Phỉ giống đánh tràng đại trượng, thoát lực xụi lơ ở trên giường, xốc lên chăn, hướng bên trong Ngọc Cẩn bĩu môi, ra lệnh, "Đi khóa cửa lại đi, em không có sức."

"Tuân mệnh trưởng quan." Ngọc Cẩn chậm rãi rời khỏi người nàng, xuống giường khóa cửa lại. Sau đó lại nhanh nhẹn chui vào ổ chăn, ôm lấy Phương Phỉ từ sau lưng, "Bảo bối, em nói xem mẹ vợ muốn hỏi gì nhỉ?"

Người ngoài hành tinh mà không có năng lực điều khiển từ xa tự động đóng cửa hả??? Người ngoài hành tinh fake rồi.

"Gọi là mẹ chồng." Phương Phỉ sửa lại xưng hô của cô, "Em đoán mẹ em hỏi về chuyện bà nội cô đó."

"Vì sao?" Ngọc Cẩn không khỏi nghi hoặc, quan hệ của hai người căn bản là bắn đại bác cũng không tới được nữa.

"Em từng nghe mẹ nói khi bà còn nhỏ đã sơ ý té ngã trong từ trên một con tàu trong lễ hạ thủy, suýt nữa rơi vào trong nước, sau đó được một cô gái thần bí cứu. Có thể là do quá kinh hãi khiến cho ký ức đặc biệt khắc sâu, chỉ là dù bà có cố gắng nhớ lại như thế nào thì cũng không nhớ rõ khuôn mặt người đó, chỉ nhớ được vóc dáng mơ hồ. Em đoán đó là sự sùng bái đối với siêu anh hùng cho nên đến bây giờ mẹ em vẫn còn nhớ đến."

"Tàu thuỷ, cô bé, cô gái thần bí..." Ngọc Cẩn lẩm bẩm, đột nhiên linh quang chợt lóe, kinh ngạc không thôi, "Không phải là..."

"Dạ? Sao ạ?"

Ngọc Cẩn kể cho Phương Phỉ nghe chuyện 40 năm trước cô đã cứu một cô bé, Phương Phỉ sau khi biết được mất một lúc lâu cũng không tiêu hóa nổi, duyên phận thật sự rất thần ký.

"Bình thường cô không thích tiếp xúc với người khác, nhưng lúc ấy không biết bị thứ gì tác động, chờ lấy lại tinh thần thì cô đã bắt được cô bé đó rồi. Xem ra vận mệnh chú định đều có ý trời, để cô cứu mẹ vợ, sau đó lại gặp được em." Ngọc Cẩn cảm thán.

"Gì mà mẹ vợ, đã nói là mẹ chồng rồi, em mới là người nằm trên." Phương Phỉ nghiến răng sửa lại lần nữa.

"Dạ dạ dạ, thê tử đại nhân mới là người nằm trên." Ngọc Cẩn nói xong thì đổi tư thế, để Phương Phỉ nằm trên người cô.

"Vậy thì còn tạm được" Phương Phỉ ngồi lên bụng nhỏ của Ngọc Cẩn, khí thế tức khắc vọt thẳng lên trời, nàng cực kỳ vừa lòng.

"Không biết thê tử đại nhân có thể thỏa mãn một nguyện vọng của nô, hoàn thành chuyện vận động lúc trước không ạ?"

"Ân chuẩn." Được nịnh hót đặc biệt thoải mái, Phương Phỉ cũng không nghĩ nhiều trực tiếp phê chuẩn.

Thẳng đến khi làm xong Phương Phỉ bủn rủn vô lực xụi lơ dựa vào người Ngọc Cẩn, trước khi hôn mê nàng mới biết kỵ sĩ cũng không dễ làm đâu