"Rầm rầm rầm! !" Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa mạnh mẽ hữu lực.
Một cánh tay trắng nõn vươn ra khỏi ổ chăn, rất nhanh đã bị một cánh tay trắng trẻo thon dài khác bắt lấy, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó nhanh chóng dụ dỗ chui vào chăn, điên đảo gối chăn.
"Mau thả mommy ra, mẹ hư quá, lại bắt nạt mommy rồi! Con nghe thấy mommy khóc rồi, mẹ xấu xa mau mở cửa." Ngoài cửa có một bé gái khoảng bốn tuổi dùng chất giọng non nớt hét to, đôi môi nhỏ xinh bĩu lại không vui, có thể treo được hai bình nước nhỏ lên đó.
Chuyện đầu tiên bé làm khi thức dậy vào buổi sáng, đó là nhìn về chỗ mommy bé nằm hôm qua. Vừa nhìn thì lại không thấy bóng dáng mommy đâu. Bé con giận lắm, bé đoán là bị người mẹ ác độc bắt đi tiến hành bạo lực rồi. Vì sao lại nghĩ như vậy? Bởi vì bé thường xuyên nghe thấy tiếng mẹ đánh mommy "bạch bạch bạch" ở trong phòng, hơn nữa ngày hôm sau trên cổ mommy sẽ xuất hiện vết xanh tím. Mommy quá đáng thương, bé quyết định sẽ trở thành siêu anh hùng như trong phim hoạt hình, giải cứu mommy ra khỏi ma chưởng của mẹ bé. Thế là bé ra vung bàn tay nhỏ bé lên cánh cửa, tuy bé nhỏ nhưng có võ đó nha, ván cửa cứng rắn bị bé gõ hằn vết luôn đấy.
"Ưm ưm . . , bảo bảo đang ở bên ngoài, chúng ta. . . , ưm. . ."
"Bảo bối ngoan, đừng quan tâm đến con bé. Đó là cửa chuyên dùng để phòng bạo loạn phòng cháy của ngân hàng, ranh con kia không vào được đâu." Đều nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, nhưng bé con này là loại áo rách lọt gió đấy. Tiểu quỷ đang ghét liên tục giành vợ, phá hư chuyện tốt của cô. Tối hôm qua còn đòi Phỉ nhi đọc truyện cổ tích trước khi đi ngủ, sau đó bé con còn giữ chặt áo mommy không cho đi. Nếu không phải cô bí mật chờ tiểu ác ma này ngủ rồi đem người đi, thì cô đã phải "Đầu giường ánh trắng rọi, cúi đầu quá cô đơn" rồi.
Phương Phỉ vô lực trợn trắng mắt, lời này nói nghe như nàng lo bé Hân sẽ xông vào đây phá hư chuyện của hai người vậy. Nàng lo lắng vấn đề này sao? Nàng là cảm thấy cảnh tượng như vậy mà để con gái nhìn thấy thì không thích hợp, xấu hổ.
"Sao lại không mở được chứ?" Tần Nghiên Hân gấp đến độ dậm chân, nhúm tóc con trên đầu bé cũng dựng đứng lên. Vốn bé gõ vài cái không được thì sẽ phá cửa, nhưng bây giờ lại kiên cố đến thế. Lúc bé muốn gõ cửa tiếp thì đột nhiên cảm giác được dưới khe cửa có gió thổi qua mu bàn chân bé, đột nhiên bé nghĩ ra một ý tưởng, có rồi.
Âm thanh ngoài cửa đột nhiên im bặt, xem ra tiểu quỷ kia đã dừng rồi, không ai quấy rầy nữa, Ngọc Cẩn chuyển động càng thêm hung mãnh. Nhờ ơn tiểu quỷ ban tặng, mà lâu rồi cô mới vui sướng đầm đìa đến như vậy. Ngọc Cẩn lật người Phương Phỉ lại, tiến vào từ sau lưng, cơ thể dán sát vào nhau vang lên âm thanh tinh tế, nơi giao hợp phát ra tiếng nước róc rách, như thể thổi kèn hò hét trợ uy cho cô. Mà trên chiếc giường này, cô là tướng quân uy mãnh đấu tranh anh dũng trên chiến trường, cửa thành càng hẹp thì cô càng hưng phấn, đến gần, gần hơn nữa, bình minh chiến thắng đang ngày càng đến gần.
"Mommy, con tới cứu mẹ đây." Ngoài cửa sổ bỗng dưng vang lên một giọng nói, chỉ thấy giữa không trung Tiểu Nghiên Hân đang đắc ý giương đôi cánh nhỏ màu lam của mình, cười đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt.
Nhưng trước khi bé vào được trong phòng, thì một cái gối mềm bay tới như ám khí, Tiểu Nghiên Hân linh hoạt tránh thoát, nhưng vui vẻ chưa được một giây thì có một ly nước đánh úp tới. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trên miệng ly còn dấu son môi, ly nước này là dùng cho Phương Phỉ bổ sung thể lực đó mà.
Tiểu Nghiên Hân dùng niệm lực làm nó dừng lại, nhưng ly nước lại không chịu dừng lại, buộc bé phải liên tục lui về sau. Nhưng dù bé bay về hướng nào thì ly nước vẫn luôn bám bám sát bé, cuối cùng bị tấm ga trải giường trùm lấy.
Lúc này bạn sẽ nhìn thấy một chiếc ga trải giường đang lơ lửng trong không trung, trên tấm vải trắng lộ ra hình chiếc đầu nho nhỏ, đôi lúc lại là hình đôi cánh, ở trên không trung thoáng đãng lại hiện ra ánh sáng màu lam, nhìn qua cũng rất kinh hãi.
Bé con bị ga giường phủ lại trông giống một con ruồi nhặng không đầu bay loạn trong không trung, hậu quả là một tiếng trầm đục vang lên, bé con ngã vào một gốc đại thụ.
"Huhu, mommy ~ đầu con bị đụng, huhu, mommy ~" Khóc rất thảm thiết.
"Ưm. . . Bảo bảo con bé . ." Phương Phỉ hoảng loạn trong lòng.
"Bảo bối yên tâm, cơ thể của tiểu quỷ kia rắn chắc lắm, không có vấn đề gì đâu, chúng ta tiếp tục đi."
Trên thực tế thì cơ thể bé con không khác gì siêu nhân, chút va chạm nhỏ nhoi này không tính là bị thương.
Nhưng dù vậy Phương Phỉ vẫn bị tiếng trẻ con la khóc làm lo lắng không thôi, mạnh mẽ tránh thoát côn thịt thô to đang đâm ở phía dưới, đứng dậy nhanh chóng mặc quần áo vào, vội vàng chạy đến nơi phát ra âm thanh.
Tiểu Ngọc Cẩn rời khỏi nơi ấm áp, trên thân vẫn dính đầy chất dịch sáng lấp lánh, đáng thương đứng thẳng giữa hai chân. Ngọc Cẩn bất đắc dĩ trừng mắt to mắt nhỏ với Tiểu Ngọc Cẩn, liếc nhìn Tiểu Ngọc Cẩn sưng tấy, trên lỗ chuông tràn ra khí đục, cô bất lực nhận mệnh đi vào phòng tắm dùng tay giải quyết dục vọng vào sáng sớm.
Sau khi chiến đấu tắm rửa xong, Ngọc Cẩn xoay người đi vào phòng bếp làm bữa sáng cho gia đình.
Mà ngoài sân hai mẹ con đang có một cuộc đối thoại kinh người.
"Mommy, đau chỗ này nè, mẹ thổi cho bé đi ~" Tiểu Nghiên Hân làm nũng, đối với chuyện mommy tới trước để an ủi thì bé rất vui vẻ, chỉ vào cái trán mình muốn được an ủi, lâu lâu lại bĩu môi nức nở một chút để chứng minh là mình thật sự rất đau.
Thật ra tộc nhân Hazard có năng lực khôi phục rất biến thái, cú va chạm trên trán Tiểu Nghiên Hân sớm đã không còn dấu vết gì, nhưng Phương Phỉ cũng không chọc thủng lớp ngụy trang của bé con, nghe lời nhẹ nhàng thổi cái trán của bé.
Phương Phỉ dịu dàng ôm Tiểu Nghiên Hân, hôn lên hàng mi run run của bé, đôi mắt đen như mực xoay tròn chuyển động, ngũ quan tinh xảo, đôi môi chúm chím, khuôn mặt núng nính như búp bê Tây, dung mạo này quả là phiên bản nhỏ mũm mĩm của A Cẩn mà, đáng yêu quá.
Tiểu Nghiên Hân hạnh phúc nhắm tịt mắt lại, hưởng thụ sự dịu dàng của mommy, cười không thấy mặt trời đâu hết, đôi mắt phượng hẹp dài hệt như một chú hồ ly con. Nhưng lúc bé ngửa cổ thì bé thoáng thấy trên cổ mommy lại xuất hiện mấy vết bầm xanh tím.
Tiểu Nghiên Hân híp mắt phượng lại, nhúm tóc trên đầu dựng lên, tức giận nói: "Mommy, cổ mẹ bị bầm rồi, có phải mẹ lại bắt mommy không."
Gương mặt trắng nõn của Phương Phỉ nhanh chóng ửng đỏ, nàng xấu hổ kéo cổ áo lên, che lại giấu vết, chột dạ lấp liếm: "Đây không phải là mẹ con làm, mà là muỗi cắn đấy." Chỉ có thể nói là muỗi kia có độc, cắn xanh tím luôn.
"Đúng không ạ? Nhưng con thường xuyên nghe thấy tiếng hai người đánh nhau trong phòng mà." Bé con vẫn rất thắc mắc.
"Đánh nhau?" Phương Phỉ nghe mà ngơ ngác, tình cảm của nàng và A Cẩn rất tốt, chưa bao giờ cãi nhau đánh nhau hay xung đột. Cùng lắm thì chỉ có khi làm tình A Cẩn mới đánh mông nàng vài cái, nói đến thường xuyên, Phương Phỉ đột nhiên thấy có điềm...
"Đúng ạ, con thường xuyên nghe thấy tiếng bạch bạch bạch đó mommy." Tiểu Nghiên Hân vì để chứng minh lời mình nói là đúng, còn dùng hai tay vỗ vào nha, âm thanh bạch bạch bạch giòn tan vang lên.
Quả nhiên. . . .
"Không đúng, âm thanh không đúng, hình như là như vậy." Cổ giả Tiểu Nghiên Hân cau mày, nghiêm túc, rất có tinh thần nghiên cứu kịp thời sửa sai, đánh vào các vị trí khác trên cơ thể. Sau mấy lần kiểm nghiệm thì rốt cuộc khi vỗ hai bắp chân nhiều thịt nhất vào nhau đã tìm được đáp án mà bản thân hài lòng -- âm thanh trầm thấp đầy cảm giác chắc nịch đó...
"Mommy mommy ~, là như vậy, chính là như vậy." Tiểu Nghiên Hân chứng minh được kết quả khoa học của mình mà hưng phấn không thôi. Đôi mắt vui mừng sáng lấp lánh, nhúm tóc trên đỉnh đầu lắc lư, giống như đang nói mau khen con đi.
Khe đất ở đâu? Phương Phỉ thật sự rất muốn kéo A Cẩn lại đây để cảm nhận cảm giác tử vong cùng nàng, nhưng nàng cũng đoán được A Cẩn sẽ cười ha ha, bởi vì người nọ chưa bao giờ biết cảm thấy thẹn là gì.
Cũng may lúc này tiếng gọi của Ngọc Cẩn đã cứu vớt nàng, đồ tham ăn Tiểu Nghiên Hân lập tức dời đi lực chú ý.
Hai mẹ con đi vào bàn ăn, sáng nay trên đồ ăn trên bàn là món Tây, màu sắc bắt mắt, làm người ta thèm nhỏ dãi. Dưới sự giúp đỡ của mommy, Tiểu Nghiên Hân vui vẻ ngồi lên ghế nhỏ dành riêng cho mình, lắc lư đôi chân nhỏ xíu. Nhưng nhìn kỹ lại, salad, trứng tráng, sandwich rau dưa, bánh mì nướng, sữa bò, tổng thể lấy đồ chạy là chủ đạo, lại không có thịt mà bé thích ăn, tóc con trên đầu lập tức uể oải rũ xuống. Tiểu Nghiên Hân bĩu môi lên án với mẹ: "Mẹ nè, sao lại không có thịt vậy."
Không thịt, không vui.
Ngọc Cẩn liếc xéo bé một cái, hờ hững nói: "Gần đây bảo bảo béo lên không ít, bụng bia nhỏ cũng xuất hiện, nên ăn nhiều rau dưa, ăn ít thịt lại."
Oắt con, ai bảo con phá hư chuyện tốt của mẹ.
Giống như bị bạo kích trăm vạn tấn, Tiểu Nghiên Hân tức giận đập bàn, "Con không có béo, mẹ mới là béo!"
"Phải không? Con nhìn bàn tay nhỏ của con đi nè." Ngọc Cẩn nắm lấy cánh tay vừa trắng lại mềm mịn như của Tiểu Nghiên Hân, chỉ vào khuỷu tay bị thịt lấp kín không thấy kẽ hở,
Bé con tủi thân rồi, Tiểu Nghiên Hân nhanh chóng nhảy xuống, bữa sáng cũng không ăn, lạch bạch chạy về phòng mình, khóa cửa không cho ai vào. Ở trong phòng tủi thân khóc lóc, sau đó bắt đầu điên cuồng vận động, vừa vận động vừa khóc, thoăn thoắt ngược xuôi tập đủ loại bài tập thể dục, gập bụng, chưa kể các động tác cũng rất chuẩn, cũng không biết là học với ai nữa. Bận bịu trong chốc lát, nhưng Tiểu Nghiên Hân càng nghĩ càng dỗi, cuối cùng dứt khoát úp mặt vào giường...
Đương nhiên đầu sỏ gây tội cũng không có được lợi gì, đả thương địch thủ ( tiểu tình địch ) một ngàn tự tổn hại tám trăm, không, hẳn là tự tổn hại tám vạn, phải nằm không suốt hai tháng.